Chờ đã, Chu phu nhân. 
Nghe được hắn gọi, Chu phu nhân quay đầu lại hỏi: 
– Còn có chuyện gì? 
Trương Siêu Quần nói: 
– Trước khi Chu phu nhân rời đi, có thể nói cho ta biết tên thật của Chu phu nhân? 
Chu phu nhân thân thể mềm mại run lên, xuất giá tòng phu, có còn ai để ý tên thời còn là một cô nương nữa? Ở thời Tống Nguyên, bình thường tên của nữ tử, sau khi xuất giá thì quên đi, đương nhiên là lấy tên theo họ của phu quân. 
– Ta khi còn ở nhà họ Trần, tên Chi Nhân. 
Chu phu nhân giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không lắng tai thì khó mà nghe được. 
Trương Siêu Quần lẩm bẩm nói: 
– Trần Chi Nhân? Cái nào Chi? Cái nào Nhân? Làm phiền Chu phu nhân ở trong lòng bàn tay ta viết ra được chứ? 
Chu phu nhân trong tâm kinh hoảng không ngừng, ngữ điệu của hắn ôn nhu như là có chứa cái gì ma lực vậy, bỗng dưng cứ vậy mà đi tới, nhìn hắn duỗi ra lòng bàn tay, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, nàng biết chắc là đôi mắt kia đang nhất định là hừng hực sức nóng, có thể làm cho nàng nóng chảy. 
Thon dài ngón tay trắng noãn duỗi ra, ở trong lòng bàn tay hắn viết ra tên. 
– Chi Nhân, chi lan thơm ngát, lục thảo nhân trần, cái tên tươi đẹp bực này, thật sự là người cũng như tên, đẹp không sao tả xiết…. 
Trương Siêu Quần nắm chặt lại bàn tay của Chu phu nhân, thở dài nói. 
Bàn tay của nàng lạnh lẽo trắng mịn, mềm mại không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-y-thien/1589695/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.