– Ta nhờ ngươi một chuyện có được không? 
Kỷ Hiểu Phù thu lệ nói nhỏ. 
Trương Siêu Quần nói: 
– Sư tỷ cứ nói, chuyện gì tiểu đệ có thể làm được, thì nhất định sẽ giúp sư tỷ! 
Kỷ Hiểu Phù nói: 
– Ta đang suy nghĩ, ngươi nói rất đúng, Bất Hối thì vô tội, nàng không thể không có phụ thân, điều đó sẽ làm cho người xem thường, ta làm mẫu thân mà không cho nàng được cái gì… 
Nói tới chỗ này, Kỷ Hiểu Phù thở dài thăm thẳm, lại nói: 
– Ta van cầu ngươi, có thể giúp ta đem Bất Hối đi tìm đưa đến nơi phụ thân của Bất Hối không? 
Trương Siêu Quần ngẩn ra, nói: 
– Sao vậy? Sư tỷ không dự định cùng đi chung sao? Sư tỷ không muốn gặp lại Dương Tiêu à? Một nhà của sư tỷ ba người đoàn tụ, không tốt hơn sao? 
Trương Siêu Quần liên tiếp đặt câu hỏi, hắn thấy thật chán nản, hoá ra nãy giờ mình khuyên lơn, đều là tốn nước bọt? 
Kỷ Hiểu Phù nói: 
– Trương sư đệ, ngươi còn nhỏ quá, mặc dù là ta thấy người là người thông minh, thế nhưng, có một số việc của người lớn ngươi không hiểu đâu. 
Ta… Ta còn nhỏ? Trương Siêu Quần mắt trợn trắng, đời trước, mình đã ba mươi tuổi, so với ngươi còn lớn hơn vài tuổi đấy. 
– Ta đã không còn trong sạch, phụ bạc kỳ vọng của sư phụ, bây giờ lại còn muốn đi gặp lại hắn, cả đời này của ta cũng sẽ không an tâm, vì lẽ đó ta quyết định, chờ cho sau khi vết thương lòng bình ổn trở lại, ta lập tức sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-y-thien/1589664/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.