Sau khi Triệu Nhan đóng cánh cửa đá, toàn bộ trong mật thất đá cũng chỉ còn lại ba người hắn với A Cốt Đả, Ngô Khất Mãi, mật thất đá này ở cách mặt đất mấy trượng, bốn phía đều là dùng đá lớn xây dựng mà thành, vô cùng kín đáo an toàn, căn bản không phải lo lắng có người nghe trộm chuyện của bọn hắn.
- Ngươi chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ vì không muốn để người khác nghe thấy chúng ta nói chuyện?
A Cốt Đả nhìn Triệu Nhan chậm rãi đóng cửa rồi bước tới, y lúc này càng thêm tò mò rốt cuộc Triệu Nhan muốn nói cái gì với mình?
- Đúng vậy, có một số bí mật người biết được càng ít càng tốt, cho nên ta cố ý tìm ra một mật thất như vậy, lời của ta chỉ vào tai các ngươi, tuy nhiên sau khi nghe xong bí mật này, chỉ sợ các ngươi cũng chạy không thoát khỏi nơi này.
Triệu Nhan cười nhạt nói, tuy rằng câu nói cuối cùng có chút tàn khốc, nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi.
- Điểm ấy chúng ta sớm đã nghĩ đến rồi, không cần ngươi nhắc lại với bọn ta, hiện tại ta chỉ muốn biết, tại sao ngươi nhất quyết phải nhằm vào người Nữ Chân bọn ta?
A Cốt Đả nhìn chằm chằm Triệu Nhan truy hỏi lần nữa, đối với việc sống chết y đã sớm không để ở trong lòng rồi.
- Đúng vậy, ngươi rốt cục vì sao lại nhằm vào bọn ta, chẳng lẽ chỉ bởi vì lúc trước phụ thân bọn ta từng ngược đãi ngươi sao?
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3744974/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.