Trong phòng giam, Gia Luật Thuần ngồi trên đống rơm rạ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tàn cuối tháng bên ngoài song sắt, biểu hiện trên mặt lại hết sức bình tĩnh, tuy rằng gã đã trở thành tù nhân nhưng ít ra gã không cần lại phải chạy trốn, cũng không cần lại phải lo lắng sợ hãi trốn đông trốn tây nữa rồi.
Vốn dĩ với thân phận của Gia Luật Thuần không nên giam giữ trong đại lao, dù sao nói như thế nào gã cũng là Thân vương của Liêu Quốc, thậm chí thiếu chút nữa sẽ đăng cơ làm vua, bất kể như thế nào cũng nên đáng được đãi ngộ nên có, nhưng là bởi vì gã từng đầu hàng xong lại phản bội, điều này đối với Đại Tống mà nói là một tội danh không thể tha thứ, bởi vậy sau khi gã bị áp giải về kinh thành, lập tức bị đưa giam trong nhà lao, tuy nhiên Đại Tống thật sự không làm khó đối với người nhà của gã, trừ mấy người con lớn của gã bị giam ở bên ngoài cùng chỗ gã, những người còn lại đều bị giam lỏng ở trong thành Đông Kinh, chờ triều đình xử trí bọn họ.
Tuy rằng Gia Luật Thuần đã trở thành tù nhân dưới trướng Đại Tống nhưng gã cũng không hối hận vì quyết định đầu hàng lúc trước, đặc biệt dọc trên đường đi sau khi gã tận mắt nhìn thấy tình hình các mặt của Đại Tống, càng cảm thấy may mắn về quyết định của mình, về phương diện quân sự thì không cần nói nữa, gã đã mấy lần lĩnh giáo sự cường thịnh của Đại Tống, nhưng dọc trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3741876/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.