🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong một phòng nhỏ phía bắc cung Lateran, những nhân vật quan trọng như Pascale đệ nhị và Conrad đều bị nhốt ở đây. Tuy chúng là tù binh, nhưng vì thân phận khác biệt cho nên không bị ngược đãi, vốn dĩ Rome có nhà giam riêng biệt, nhưng Triệu Giai sau khi xem thử thì thấy chỗ đó không khác gì địa ngục, người bình thường bị nhốt vào đó không bao lâu cũng sẽ phát điên, vì vậy Triệu Giai cũng không dám giam chúng vào, dù sao những người này vẫn có khi dùng đến. 

 - Conrad Bệ hạ, mời ngài uống trà, kể ra những người Tống này thật rộng rãi, hằng ngày vẫn có trà ngon cho chúng ta uống! 

 Morris cười nịnh nọt rót trà đưa đến trước mặt Conrad nói. Tuy chúng bị giam cầm, nhưng có thể tự do trong khu vực phòng này, tùy ý đi lại, chỉ cần chúng không ẩu đả làm loạn, binh lính trông coi viện tử cũng không quản chúng. 

 - Đa tạ Morris giáo chủ, trà của Đại Tống này đúng là rất ngon, bây giờ nếu ăn xong mà không nhấp vài ngụm, ta sẽ cảm thấy khó chịu! 

 Conrad xòe tay nhận chén trà vừa thưởng thức vừa nói. Tuy y cũng là tù nhân, song dù sao cũng là đại ca của Agnes, hơn nữa Agnes vô cùng coi trọng tình thân, cho nên cuối cùng sẽ không làm gì y, còn Morris sở dĩ nịnh bợ Conrad, chẳng qua là muốn nhờ cậy Conrad nói tốt vài câu giúp mình, dù gì không phải ai cũng cứng đầu đối chọi với Đại Tống như Pascale đệ nhị. 

 - Đương nhiên rồi, trà là đặc sản của Đại Tống, ngoài ra còn có vải lụa và gốm sứ, tất cả đều là vật quý hiếm, cũng chỉ có thân phận như Conrad Bệ hạ đây mới được dùng những vật quý giá như thế! 

 Lúc này Morris lại tâng bốc. Vì mạng sống, gã sớm đã vứt bỏ lòng tự trọng của mình, đặc biệt là sau khi nghe tin Henry bé cũng bại trận, chút hi vọng le lói của gã cũng tan biến, vì thế mới hạ giọng bợ đỡ Conrad. 

 - Ha ha, Morris giáo chủ quá khách khí rồi, trà vẫn còn, ngài cũng nhấm nháp chút đi! 

 Conrad khi nói tới đây, đưa chén trà mình đã uống gần hết cho Morris, bảo một giáo chủ như Morris uống trà thừa của mình, quả thực là sỉ nhục đối phương thậm tệ. 

 Trong căn phòng nhỏ này không chỉ giam giữ Conrad và Morris, ngoài ra còn có Pascale đệ nhị và các nhân vật trọng yếu khác trong giáo đình, chỉ là họ vì sĩ diện hoặc nguyên nhân nào khác, không ai luồn cúi đi nịnh Conrad như Morris, cho nên với hành động của gã, rất nhiều người đều hết sức khinh bỉ, nhưng đồng thời âm thầm quan sát, bây giờ nhìn thấy Conrad sỉ nhục Morris như vậy, ai nấy đều thầm cười mỉm trong lòng. 

 Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người là, Morris không hề giận dữ vì sự sỉ nhục này, ngược lại vô cùng vui vẻ nhận lấy tách trà uống cạn một hơi, sau đó nói lớn: 

 - Cảm ơn Bệ hạ ban thưởng, thần cảm thấy ly trà này còn thơm ngon hơn bình thường hay uống! 

 Thấy Morris mặt dày vô liêm sỉ như vậy khiến những người khác không khỏi cảm thấy ghét, nhưng Conrad lại rất sảng khoái cười lớn, vốn dĩ y rất hận Morris, thứ nhất gã từng lén lút đầu hàng em trai Henry bé của mình, khiến y thất bại liên tiếp trên chiến trường, thứ hai lúc trước gã đã cự tuyệt mở cổng thành, khiến y bị quân Tống bắt giữ ngay ngoài cổng thành, chỉ riêng hai chuyện này đã đủ để y hận đối phương cả đời, nhưng dạo này Morris ra sức nịnh nọt y, khiến y có cảm giác như báo được thù, trong lòng cũng không còn ghét gã như trước, hơn nữa gã còn vô liêm sỉ như vậy, biết đâu có cơ hội phất lại, cho nên lúc này y đã nhìn Morris bằng con mắt khác. Dù sao thân là một chính trị gia, không có bạn bè hay kẻ thù nào là mãi mãi, tất cả đều phải xem có mang lại lợi ích gì cho mình không. 

 Khi Conrad và Morris đang trò chuyện vui vẻ chợt thấy cửa phòng mở ra, sau đó Triệu Giai đem theo một toán hộ vệ bước vào, khiến tất cả tù binh trong phòng đều yên lặng, vẻ mặt khác nhau nhìn phu quân của Agnes công chúa, nhưng tất cả bọn chúng đều biết, công chúa Agnes thực chất không điều hành chính sự, người nắm đại quyền thực sự chính là vị vương tử đến từ Đại Tống xa xôi đang đứng trước mặt này. 

 Triệu Giai đi vào xong nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, rồi đi thẳng đến trước mặt Pascale đệ nhị. Lúc này Pascale đệ nhị đang ngồi trên chiếc ghế ở trong góc phòng, mấy giáo chủ trung thành đang ngồi xung quanh gã. Khi nhìn thấy Triệu Giai bước vào, những giáo chủ này đều trở nên căng thẳng rồi ngồi vây quanh Pascale đệ nhị. Tuy chúng biết rất rõ như vậy cũng không bảo vệ nổi Pascale đệ nhị song chí ít làm thế có thể khiến chúng an tâm. 

 - Giáo hoàng, không biết chuyện ta nói lần trước ngài đã suy nghĩ kĩ chưa, có đồng ý hợp tác với chúng ta không? 

 Lúc này Triệu Giai nhìn xuống Pascale đệ nhị hỏi. Vì Thiên chúa giáo có tầm ảnh hưởng rất lớn ở châu Âu nên Triệu Giai bọn họ nếu muốn thống trị hoàn toàn châu Âu, cần một giáo hoàng nghe theo lệnh họ, vì vậy lần trước chàng đặc biệt đến tìm Pascale đệ nhị thương lượng, hi vọng đối phương sẽ lựa chọn sáng suốt, nhưng lúc đó Pascale đệ nhị không trả lời. 

 Nghe thấy câu hỏi của Triệu Giai, Pascale đệ nhị ngẩng đầu nhìn Triệu Giai, rồi lên tiếng: 

 - Vương tử điện hạ, xin hỏi ngài đồng ý tiếp nhận nghi thức rửa tội không? 

 - Rửa tội? Ngươi muốn ta theo tín ngưỡng Thiên chúa giáo của các ngươi? 

 Triệu Giai nghe thấy vậy cười khểnh hỏi. 

 - Đúng thế, tôi không biết Đại Tống đứng sau vương tử điện hạ hùng mạnh ra làm sao, thậm chí có thể từ cách xa hàng vạn dặm đến chinh phục chúng tôi, nhưng Vương tử điện hạ đừng quên, tình hình ở đế quốc La Mã thần thánh và Đại Tống khác nhau, bách tính của chúng tôi hầu như đều tin theo Thiên chúa giáo, còn vương tử nếu muốn thống trị mảnh đất này thì không thể là ngoại giáo, cách tốt nhất là gia nhập Thiên chúa giáo, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cai quản nơi đây! 

 Lúc này Pascale đệ nhị nói rất rành mạch. Từ khi Henry bé bại trận, gã đã nhìn nhận rõ tình thế, song gã cũng có giới hạn của mình, đó chính là giành giật cơ hội cuối cùng cho Thiên chúa giáo. 

 - Ha ha ha ha ~ 

 Triệu Giai nghe thấy lời của Pascale đệ nhị bỗng cười lớn, rất lâu sau mới dừng lại cất lời: 

 - Giáo hoàng, ngươi hình như quá tự tin rồi, đừng quên, đế quốc La Mã thần thánh vốn là nước do người German lập nên, mà người German trong mắt người La Mã các ngươi chỉ là lũ người hoang, sau này vì nhu cầu chính trị giữa hai bên, các ngươi mới hợp nhất, từ đó Thiên chúa giáo mới có thể truyền bá trong đế quốc La Mã thần thánh, đến giờ cùng lắm là được trên dưới một trăm năm. 

 Khi nói tới đây, Triệu Giai ngừng lại một chút rồi nói tiếp: 

 - Trong vòng một trăm năm, Thiên chúa giáo của các người có thể trong thời gian ngắn truyền bá khắp châu Âu, thực ra là nhờ người German không có tín ngưỡng thống nhất của mình, cộng thêm sự sùng bái văn hóa La Mã, mới giúp Thiên chúa giáo phổ biến nhanh như vậy, nhưng đối với Đại Tống chúng ta, cái gọi là giáo lý của các ngươi chẳng qua chỉ đến vậy, đám người German ngu dốt mông muội thì thôi, nhưng người Tống chúng ta có văn minh và kiêu hãnh của mình, sao có thể dễ dàng thờ phụng cái gọi là thần thánh của các ngươi? Cho nên ngươi hãy dẹp cái ý nghĩ đấy đi! 

 Triệu Giai gần như không chút do dự cự tuyệt đề nghị của Pascale đệ nhị, không phải chàng có định kiến gì với Thiên chúa giáo, mà vì chàng biết rất rõ, nếu bây giờ mình lựa chọn đi theo Thiên chúa giáo, đúng là sẽ bớt nhiều phiền toái, thống trị đế quốc La Mã thần thánh cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng sẽ để lại tai họa khôn lường cho con cháu đời sau. 

 Nhìn đế quốc La Mã thần thánh thì biết, xưa kia tổ tiên của đám người German muốn mượn danh của đế quốc Tây La Mã để tạo thuận lợi cho sự thống trị của mình chính thống hơn, giáo đình năm đó chỉ phụ thuộc đế quốc, nhưng chỉ một trăm năm sau, giáo đình đã đoạt quyền làm chủ, địa vị của giáo đình vô hình chung cao hơn cả hoàng đế, cho nên Triệu Giai không muốn đi theo vết xe đổ của người German, nếu chàng đã tới, thì sẽ phải thay đổi vận mệnh của châu Âu. 

 - Ngươi... 

 Pascale đệ nhị thấy Triệu Giai thẳng thừng từ chối đề nghị của mình, tức đến nghẹn họng, gã đúng như những gì Triệu Giai nghĩ, chỉ cần Triệu Giai chấp nhận tin theo Thiên chúa giáo, thì địa vị của giáo đình sẽ không thể lung lay, cho dù thế lực hiện tại của Đại Tống ở châu Âu đang mạnh nhất thời, nhưng giáo đình sẽ tìm cơ hội từng bước đoạt lại quyền lực, thậm chí còn có thể thông qua Triệu Giai nhúng tay vào nội bộ Đại Tống, từ đó mang hào quang của Thiên chúa giáo truyền bá đến cả phương đông xa xôi. Đáng tiếc tất cả đều bị sự cự tuyệt của Triệu Giai dập tắt, hơn nữa tuy Triệu Giai không nói rõ, song gã cảm thấy mọi kế hoạch của mình dường như đều bị đối phương nhìn thấu. 

 - Giáo hoàng, ngươi đừng giỡn với ta nữa, bây giờ chúng ta chỉ cần một giáo hoàng nguyện giúp đỡ chúng ta, ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không đồng ý là được! 

 Lúc này Triệu Giai lại lên tiếng. Chàng chẳng buồn lãng phí nước bọt với Pascale đệ nhị nữa, gã đồng ý với mình thì tốt, nếu không chịu, thì mình buộc lòng tìm cách khác thôi. 

 Nghe thấy Triệu Giai nói vậy, Pascale đệ nhị lộ ra vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng gã vẫn kiên định nói: 

 - Thân là giáo hoàng, ta tuyệt đối không hợp tác với ngoại giáo! 

 - Được, nếu giáo hoàng cứ kiên quyết như vậy, thì ta cũng không quấy rầy nữa! 

 Triệu Giai nghe vậy lạnh lùng đáp, nói xong quay người toan rời đi, nếu Pascale đệ nhị đã từ chối kiến nghị của chàng, thì chàng cũng không muốn phí thời gian với gã. 

 Tuy nhiên khi Triệu Giai đang chuẩn bị bỏ đi, chợt thấy một người trong phòng bước nhanh về phía chàng, nhưng người đó còn chưa đến gần Triệu Giai, hộ vệ xung quanh lập tức hành động, chớp mắt mười mấy thanh gươm đã kề vào cổ người đó, nhưng lúc này người đó lại hét lớn: 

 - Vương tử điện hạ, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài! 

 Chương991: Giáo chủ Morris 

 - Morris giáo chủ? 

 Nhìn thấy người xông đến, Triệu Giai tức thì lộ ra một vẻ mặt đầy hứng thú nói. Đối với biểu hiện của giáo chủ trong khoảng thời gian này, chàng cũng có nghe nói, hơn nữa từ biểu hiện các mặt của Morris giáo chủ mà đánh giá, dã tâm của gã cũng rất lớn, người như vậy có lẽ còn có thể trọng dụng. 

 - Thả ra, để ông ấy vào! 

 Triệu Giai phất phất tay nói, chàng thật ra muốn nghe một chút Morris giáo chủ vẫn nịnh bợ Conrad có chuyện trọng yếu gì muốn nói. 

 Nghe được mệnh lệnh của chàng, mấy tên hậu vệ ngăn cản lập tức thu đao để Morris đi vào trước mặt Triệu Giai, tuy nhiên lúc này Morris lại nhìn nhìn xung quanh, đặc biệt bên phía Pascale đệ nhị, trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử nói: 

 - Vương tử điện hạ, chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh hay không? 

 - Được rồi, vậy đi vào phòng của ngươi nói chuyện! 

 Triệu Giai giống như đã đoán được cái gì, lập tức cười gật đầu nói, tuy nhiên khi nói tới đây, chàng bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức quay đầu nói với Conrad đứng bên cạnh: 

 - Đại ca, có muốn đi chung nghe Morris giáo chủ muốn nói gì hay không? 

 Conrad không nghĩ tới Triệu Giai còn có thể gọi mình cùng đi, lập tức cũng vừa mừng vừa sợ mà nói: 

 - Được được, trong khoảng thời gian này ta cùng với Morris giáo chủ cũng trò chuyện với nhau rất vui, nếu có chuyện gì trọng yếu, ta cũng có thể trợ giúp tham mưu một chút! 

 Lập tức Triệu Giai và Conrad đi cùng Morris vào chỗ ở của gã, trang viên tuy không lớn nhưng phòng gã thì không nhỏ. Morris ở một mình một phòng, sau khi ba người bọn họ vào phòng, Morris lập tức hành lễ với Triệu Giai nói: 

 - Vương tử điện hạ, lão già Tế ti này là kẻ ương bương, tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngài, tuy nhiên Morris lại nguyện ý cống hiến sức lực cho Vương tử điện hạ, chỉ cần Vương tử điện hạ có chỗ dùng đến ta, Morris nhất định sẽ giúp ngài làm được! 

 - Morris giáo chủ ý của ông là……. 

 Triệu Giai lúc này lại cố ý làm bộ như nghe không hiểu. Đối với loại người giống như Morris, nhất định phải làm gã mất tất cả tôn nghiêm, như vậy mới có thể hoàn toàn khống chế gã. 

 - Vương tử điện hạ. Ta... Morris vốn nghĩ rằng mình nói đủ rõ ràng rồi, nhưng không biết vị Vương tử điện hạ trước mắt này thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Tuy nhiên gã cũng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, một bên tiếp tục giam cầm thậm chí sẽ chết, bên kia thì sau khi nương nhờ hoàn toàn có khả năng có được địa vị rất cao, nên lựa chọn thế nào tự nhiên vừa nhìn là hiểu ngay. 

 Nghĩ đến đây, Morris rốt cục cắn răng lại mở miệng nói: 

 Giọng điệu của Triệu Giai vừa ra khỏi miệng, lập tức ánh mắt của Morris sáng lên, lập tức phản ứng cực nhanh lại hành lễ với Triệu Giai lần nữa, sau đó vẻ mặt hưng phấn nói: 

 - Đa tạ Vương tử điện hạ khen ngợi! 

 Nhìn thấy bộ dạng cao hứng của Morris, Triệu Giai chợt lắc đầu nói: 

 - Tuy nhiên ông cũng đừng vui mừng quá sớm, ông muốn làm Giáo Hoàng, điểm ấy ta có thể giúp ông làm được. Nhưng ông cũng nhất định phải đáp ứng ba điều kiện của ta, nếu không ta đây cũng chỉ có thể thay đổi ủng hộ người khác vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.