🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 - Truyền lệnh của ta, tất cả tàu thuyền tăng thêm tốc độ, nhất thiết phải đến được vùng vịnh phía trước trước khi gió bão kéo đến! 

 Thân là thống soái cao nhất của hạm đội, Triệu Giai mang vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh, lại nói tiếp đây cũng là lần đầu tiên y chỉ huy cả một hạm đội khổng lồ như thế này, lúc mới đầu thì còn có vài phần không tự tin, nhưng sau khi trải qua biết bao lần tôi luyện, bây giờ đã có vẻ thành thạo, xử lý cả hạm đội một cách gọn gàng ngăn nắp. 

 Thế nhưng hiện tại Triệu Giai cũng đang mặt nhăn mày nhíu, chỉ thấy sau khi y truyền đạt mệnh lệnh xong, liền lập tức quay sang dò hỏi Đổng Trọng đang nghiên cứu hải đồ trong phòng hạm trưởng: 

 - Tiên sinh, dựa theo tốc độ bây giờ, ngài cảm thấy liệu chúng ta có thể kịp tới được vùng vịnh phía trước để tránh gió bão được hay không? 

 Nghe thấy câu hỏi của Triệu Giai, Đổng Trọng mới từ từ ngẩng mặt khỏi tấm bản đồ, trầm tư một lát sau đó mới mở miệng nói: 

 - Tiểu vương gia an tâm, theo như suy đoán của ta, nếu như gió lốc phía tây muốn đuổi kịp được chúng ta thì ít nhất cũng phải mất nửa canh giờ, mà khoảng cách của chúng ta với vùng vịnh phía trước cũng không xa, chỉ cần dùng toàn lực chạy đi thì vẫn có hi vọng vào được bên trong vịnh trước khi gió lốc đuổi kịp! 

 Nghe được lời nói của Đổng Trọng, rốt cục Triệu Giai cũng yên lòng. Trải qua một thời gian ngắn luyện tập, Đổng Trọng đã khôi phục được năng lực nói chuyện, mặt khác kinh nghiệm hàng hải phong phú của Đổng Trọng cũng trợ giúp cho Triệu Giai rất lớn, ví dụ như lần này, mắt thấy sắp có một trận gió bão lớn sẽ kéo tới từ phía tây, nếu như hạm đội trực tiếp thả neo ngay trên mặt biển chỉ sợ sẽ phải chịu tổn thất không hề nhỏ, nhưng Đổng Trọng lại biết được phía trước không xa có một khu vịnh có thể tránh gió, quả thực là đã cứu mạng toàn bộ hạm đội, hơn nữa những chuyện giống thế này cũng không phải là lần đầu, cho nên hiện tại Triệu Giai cũng đặc biệt coi trọng Đổng Trọng. 

 Từ sau khi mệnh lệnh của Triệu Giai được truyền xuống, toàn bộ hạm đội – bất kể là chiến hạm hay tàu thuyền tiếp tế - tất cả đều giương căng buồm, dùng toàn lực chạy về phía trước, trong đó tốc độ của hai mươi chiếc chiến hạm là nhanh nhất, gần nửa canh giờ sau, quả nhiên nhìn thấy phía trước không xa có một khu vịnh. Hai bên vịnh là đất liền kéo dài trên mặt biển, thoạt nhìn giống như hai cánh tay đang dang ra ôm lấy khu vịnh vào trong ngực, chính điều này cũng khiến cho tâm tình của Triệu Giai được thả lỏng, bắt đầu chỉ huy lần lượt từng chiến hạm theo thứ tự tiến vào bên trong vịnh. 

 Lúc này gió bão bên ngoài đã rất lớn, nhưng những tàu thuyền tiếp tế phía sau lại chở không hề ít vật tư, khó tránh khỏi việc tốc độ cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy mà đã tụt lại tít tận phía sau cùng, hiện giờ lại thêm ảnh hưởng của gió bão, trong nhất thời chỉ có thể giảm bớt tốc độ, tránh việc thuyền sẽ bị lật trong cơn gió lốc. 

 Nhìn thấy đội tàu thuyền tiếp tế bị vây trong gió bão, Triệu Giai cũng vô cùng lo lắng, nhưng ngay lúc này, dù y có lo lắng đến thế nào thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Bởi vì trong loại thời tiết thế này, căn bản không thể nào đi cứu viện được, tất cả chỉ có thể dựa vào sự cố gắng nỗ lực của các nhân viên trên thuyền. May mắn lần này những chiếc tàu thuyền theo y ra biển đều là loại tốt nhất, thuyền viên cũng là tinh anh trong đội hải quân, bởi vậy dù có sóng to gió lớn nhưng các thuyền viên lại có vẻ vô cùng điềm tĩnh, cố gắng xuyên qua sóng gió mãnh liệt đi tới khu vịnh. 

 Chiến hạm của Triệu Giai vẫn luôn đứng chờ tại nơi dẫn vào vịnh, sau khi thấy có ngày càng nhiều tàu thuyền tiếp tế tiến vào, lúc đó y mới nhẹ nhàng thở ra. Cho đến khi thấy con thuyền tiếp tế cuối cùng đã vào trong vịnh, chiến hạm của y cũng mới tiến vào bên trong, vừa mới vào đến bên trong, y lập tức cảm thấy sóng gió bên ngoài giảm đi rất nhiều, tuy nhiên con thuyền vẫn xóc nảy điên cuồng, đến lúc bọn họ thả neo thì mới có cảm giác tốt hơn nhiều. 

 - Phù, cuối cùng cũng an toàn rồi, vận khí của chúng ta coi như cũng không tồi, ít nhất cũng hơn hẳn lần trước. 

 Sau khi vào trong vịnh, lúc này Triệu Giai mới thở phào nói liền một hơi. Hiện tại đang vào mùa thu, cũng chính là mùa có tỉ lệ xảy ra gió lốc Đại Tây Dương lớn nhất, lần trước bọn họ cũng đã từng gặp phải một trận cuồng phong, hơn nữa lại còn không tìm được nơi tránh gió, kết quả khiến cho một con thuyền tiếp tế bị lật. Toàn bộ vật tư mất sạch, tuy rằng cứu được một vài người trên thuyền nhưng vẫn có mười mấy người bị mất tích, trong cái loại thời tiết như thế này, phỏng chừng khó mà còn khả năng sống sót. 

 - Điện hạ, bây giờ đã chuẩn bị đến mùa đông rồi, mùa gió to bão lớn cũng sắp hết, về sau chỉ cần không gặp phải gió lốc nữa, ta có thể cam đoan chặng đường tiếp theo sẽ không phát sinh vấn đề gì nữa! 

 Lúc này Đổng Trọng nghiêm túc nói, tuyến đường này ông đã từng hai lần đi qua, cơ hồ đã rõ ràng gần hết tuyến đường, chẳng qua mấy thứ như gió bão, sóng thần thế này thật sự khó mà có thể lường trước được, đối với cái này ông cũng chẳng có biện pháp nào. 

 - Ừm, lần này cũng may nhờ có tiên sinh quen thuộc đường lối, mới có thể khiến chúng ta biến nguy thành an, ngày sau khi trở lại Đại Tống, tiên sinh nhất định sẽ được ghi tên sử sách! 

 Triệu Giai trịnh trọng hướng Đổng Trọng thi lễ, nếu như lần này không có Đổng Trọng đi cùng, sợ rằng tổn thất của bọn họ sẽ phải tăng lên gấp bội, thậm chí có tới được châu Âu hay không cũng còn là một ẩn số. 

 - Tiểu vương gia khách khí rồi, tại hạ chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân bình thường, chẳng qua đã từng có vài lần đi xa, tích lũy được thêm một chút kinh nghiệm và kiến thức mà thôi, có thể trợ giúp được triều đình cũng chính là vinh hạnh của Đổng mỗ! 

 Đổng Trọng vô cùng khiêm tốn nói, mấy năm này ông đã từng chịu biết bao khổ cực, đối với ông mà nói, điều ông hi vọng nhất chính là có thể đoàn tụ với người nhà, thế nhưng ông cũng là một người học thi thư, trung quân ái quốc đã in sâu trong tâm khảm của ông từ lâu, cho nên khi nghe mấy người Triệu Giai sắp sửa đại diện cho Đại Tống viễn chinh châu Âu, hơn nữa ngay cả Agnes cũng đi cùng, điều này khiến cho ông rốt cục cũng quyết định từ bỏ cơ hội về nước đoàn tụ với gia đình, bởi vậy việc có được lưu danh sử sách hay không kỳ thực cũng không quá quan trọng với ông. 

 Trong lúc Triệu Giai và Đổng Trọng nói chuyện với nhau, gió lốc bên ngoài cũng đang bắt đầu lớn dần, xem ra gió lốc cách bọn họ cũng ngày càng gần, cho dù là những chiếc thuyền đã được thả neo bên trong vịnh cũng bắt đầu đầu xóc nảy lên xuống theo từng đợt sóng, bên ngoài khoang thuyền còn phát ra những tiếng gió rít bén nhọn rợn người, quả thực nghe hệt như tiếng ma tru quỷ rú, khiến cho người nghe có một loại cảm giác không rét mà run. 

 - Đổng tiên sinh, xem ra hôm nay chúng ta không thể đi tiếp được nữa rồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi trong vịnh này một ngày, đợi đến mai gió ngừng rồi lại tiếp tục đi cũng không muộn! 

 Triệu Giai lại cất tiếng, vừa rồi khi bọn họ tiến vào vịnh cũng đã khoảng tầm xế chiều, mà gió lốc bên ngoài căn bản là không thể ngừng ngay được, hơn nữa lúc nãy phần lớn tàu thuyền đều đã liều mạng trong cơn sóng to gió lớn, chắc chắn thuyền viên cũng đã vô cùng mỏi mệt, cho nên y mới quyết định ở lại đây nghỉ ngơi. 

 - Cũng được, nước ngọt của hạm đội cũng không còn nhiều nữa, may mắn là phía đông của khu vịnh này có một nhánh sông đổ vào biển, có thể giúp chúng ta bổ sung thêm một chút nước ngọt, tuy nhiên nếu mà như vậy, chỉ sợ phải đến chiều tối ngày mai mới lại có thể tiếp tục lên đường. 

 Lúc này Đổng Trọng lại mở miệng nói thêm, ông cũng dần dần quen thuộc với công việc của hạm đội, hiện giờ đã trở thành trợ thủ quan trọng nhất của Triệu Giai. 

 - Cũng tốt, chúng ta đã di chuyển liên tục hơn mười ngày, quả thực cũng nên dừng lại nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút! 

 Triệu Giai nghe đến đó cũng gật đầu nói. 

 Sau đó Triệu Giai và Đổng Trọng lại thảo luận thêm một vài vấn đề của hành trình, rồi mới trở về khoang thuyền của chính mình. Triệu Giai vừa trở về, cũng đúng lúc nhìn thấy Agnes đang ôm đứa con Triệu Hoa ngồi trên giường, dù sao Triệu Hoa cũng chỉ là một đứa bé, vẫn còn có chút sợ hãi đối với sóng gió dữ dội bên ngoài, bởi vậy mỗi lúc như thế, nó đều chui vào trong lòng Agnes mà không chịu ra. 

 - Hoa nhi làm sao vậy, vẫn còn đang sợ sóng gió sao? 

 Triệu Giai cười cười, đi tới ngồi bên cạnh Agnes hỏi. 

 - Suỵt~ Hoa nhi vừa mới bắt đầu ngủ, đừng đánh thức nó! 

 Agnes nhỏ giọng nói với Triệu Giai, sau đó chỉ thấy nàng từ từ đặt Triệu Hoa xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh, đắp kín chăn rồi dùng hai mảnh vải rộng cố định Triệu Hoa trên giường, như vậy mới có thể không bởi vì sự xóc nảy của gió bão mà rơi ra khỏi giường. 

 - Phu quân, đại khái chúng ta còn phải mất bao lâu nữa mới có thể tới được châu Âu? 

 Agnes lo lắng hỏi, thật ra nàng cũng không quá lo lắng, chẳng qua là đứa con Triệu Hoa vẫn còn quá nhỏ, không thích ứng được với cuộc sống lênh đênh trên biển, nếu như chẳng may có chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ sợ nàng sẽ hối hận cả đời. 

 * Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo 

 Chỉ có điều trong thời tiết như hôm nay khẳng định không thể nào nổi lửa được, nên phòng bếp cũng chỉ đưa tới các món ăn lạnh, chủ yếu là mấy cái hũ, trong đó có cả mặn lẫn đạm, thậm chí còn có cả hai hũ hoa quả dầm, xem như phối hợp cũng không tệ. Tuy rằng Triệu Giai và Agnes đều xuất thân cao quý, nhưng cũng không phải là người yếu đuối, hơn nữa trên biển có được hũ đồ để ăn cũng đã không tồi rồi, trước kia khi Triệu Giai đi lính trong quân đội hải quân, có khi rau củ còn chẳng có đủ, mọi người trên thuyền đành phải ăn cá hoặc chuột sống, nước uống cũng mang theo mùi vị thum thủm, cho nên đối với đồ ăn Triệu Giai chưa bao giờ bắt bẻ quá mức. 

 Sau khi ăn cơm tối xong xuôi, gió lớn bên ngoài vẫn chưa có xu hướng giảm bớt, đối với loại tình huống này Triệu Giai cũng đã khá quen, hơn nữa dưới điều kiện thời tiết như thế này, căn bản y không thể nào kiểm kê hết được toàn bộ số thuyền con, tất cả chỉ đành đợi tới ngày mai sau khi gió lốc ngừng rồi nói sau, bởi vậy y cũng thoải mái thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi một đêm. 

 Sáng sớm ngày kế, Triệu Giai tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảm thấy gió lốc bên ngoài cuối cùng cũng ngừng hẳn, vào lúc y vừa muốn rời giường, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng kèn dồn dập, điều này khiến cho mặt y cũng biến sắc, bởi đây chính là tín hiệu thông báo khi hạm đội gặp phải nguy hiểm, chẳng lẽ bên trong vịnh này còn ẩn chứa loại hiểm nguy gì hay sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.