Sáng sớm ngày thứ hai sau khi Hô Diên Bình tỉnh lại, tướng sĩ trên đầu thành bỗng phát hiện đại doanh Nữ Chân ngoài thành biến mất. Hóa ra người Nữ Chân đã thừa dịp đêm tối rút lui. Điều này làm cho quân Tống trong thành hoan hô như sấm động. Hô Diên Bình nghe được tin này, không màng thân thể trọng thương, bắt Triệu Giai đỡ xuống đầu thành, tự mình sai hai đội ngũ ra khỏi thành xem xét, phát hiện người Nữ Chân đã thực sự lui binh mới thực sự yên lòng.
Buổi chiều cùng ngày, rốt cuộc Từ Nguyên đích thân dẫn đầu năm vạn viện quân cũng đuổi tới. Tuy nhiên, lần này đánh úp phủ thành Liêu Dương không được như ý muốn lắm. Dù bọn họ chiếm được phủ thành Liêu Dương, đây cũng chỉ là một tòa thành trống, căn bản không có thứ gì giá trị cả, đã thế còn suýt nữa trúng quỷ kế của A Cốt Đả khiến năm vạn đại quân lâm vào khốn cảnh, thiệt thòi lần này quả là không nhỏ.
Mặt khác, đối với Đại Tống mà nói, phủ thành Liêu Dương chẳng qua chỉ là một cái gân gà. Kiểu như, nếu buông bỏ nơi này, người Nữ Chân đã đi nhất định sẽ quay trở lại, phải về chiếm chỗ này lần nữa. Nhưng nếu cứ đóng quân ở đây mãi thì tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực. Không chỉ vậy, nơi đây là một tòa thành trống không, không có gì thực sự giá trị cả. Do đó, phủ thành Liêu Dương trở thành một món ăn không thấy vị, bỏ đi thì tiếc.
Cuối cùng, Từ Nguyên và Hô Diên Bình bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3736241/chuong-949.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.