Nghe thấy Hô Diên Khánh hỏi đến kế hoạch tấn công Liêu quốc lần này, Dương Hoài Ngọc cũng không lập tức trả lời ngay, bởi vì chuyện này nằm trong số quân sự cơ mật cần giữ kín cao, trên giáo trường có nhiều người, thực sự không phải là địa phương nên thảo luận những chuyện này, cho nên ông cùng với Hô Diên Khánh lên ngựa, sau đó cưỡi ngựa đi tới một chỗ thấp trên ngọn núi phía đông của Cổ Bắc Khẩu, đứng từ nơi này có thể nhìn thấy được lãnh thổ rộng lớn của nước Liêu phương bắc.
Dương Hoai Ngọc dẫn theo Hô Diên Khánh tới chỗ thấp trên núi này, sau đó vung roi chỉ vào vùng lãnh thổ rộng lớn của nước Liêu tại phương bắc, nói:
- Sư Nghĩa, ngươi nhìn xem, năm xưa chúng ta đã từng chiếm giữ mảnh đất đai rộng lớn này, thậm chí thiếu chút nữa Lăng vương Điện hạ đã đánh tới kinh đô Liêu quốc, đáng tiếc lúc ấy thực lực của chúng ta không đủ, cho dù có đánh hạ hết đất đai của đối phương nhưng cũng không có cách nào chiếm lĩnh được, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lui về.
Nói tới đây, chỉ thấy trên mặt Dương Hoài Ngọc lộ ra vẻ tiếc nuối, đương nhiên nếu như không phải vì biến pháp đã khiến cho quốc lực Đại Tống suy thoái, nói không chừng ngay cả thành đô Trung Kinh của nước Liêu cũng đã thuộc về Đại Tống bọn họ rồi.
Tuy nhiên tiếc nuoi thì tiếc nuoi, gio phut nay Duơng Hoai Ngọc lại tiếp tuc mở miệng nói:
Bất quá tuy nam đo chúng ta lui trở về, nhưng đã thể hiện rõ được uy phong của Đại Tống ta, sau trận chiến đó, Đại Tống chúng ta cũng đè ép luôn Liêu quốc xuống dưới, rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng tới việc Liêu quân xuôi nam, mà ngược lại, Liêu quốc còn phải từng giây từng phút lo lắng đến việc đại quân chúng ta bắc thượng, hơn nữa mấy năm nay tuy rằng chúng ta không dụng binh, nhưng cũng hề nhàn rỗi, vẫn cố gắng thu hút người Hán tại đất Liêu đến định cư trong cảnh nội Đại Tống, thành quả cũng vô cùng rõ ràng, ngươi nhìn mảnh đất phía trước mắt này mà xem, tính theo khoảng cách từ dưới chân chúng ta tới kinh đô, có lẽ đây chẳng phải là thành trấn tốt đẹp gì, ngay cả biên quân của Liêu quốc cũng đã rút lui đến đóng quân trong thành An Bắc cách đây mấy chục dặm, co thể nói rằng chỉ cần chúng ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chiếm cứ được mảnh đất đai rộng lớn này!
Nghe tới đó, Hô Diên Khánh cũng không kìm được một cảm giác nhiệt huyết sôi trào, khi xưa bởi vì tranh đoạt vùng đất Yến Vân, y đã suất lĩnh các huynh đệ đại chiến với quân Liêu mấy trận, cuối cùng đã đuổi quân Liêu ra khỏi mười sáu châu Yến Vân, nhưng cũng có không ít huynh đệ đã ngã xuống trên chiến trường, tuy nhiên hiện giờ xem ra, sự hi sinh của bọn họ đều vô cùng đáng giá.
Thế nhưng Dương Hoài Ngọc nói tới đây vẻ mặt cũng lại biến đổi, đổi sang một loại vẻ mặt trịnh trọng, tiếp tục nói:
- Tuy mấy năm nay Liêu quốc không ngừng suy yếu nhưng dù sao vẫn còn là một nước lớn, cho dù phương bắc có người Nữ Chân kiềm chế vẫn không nên xem nhẹ, huống chi mục tiêu chiến lược của chúng ta lần này là tiêu diệt kẻ địch lớn Liêu quốc trước, sau đó có thể tập trung toàn lực đối phó với người Nữ Chân vừa mới quật khởi, cho nên kế hoạch tấn công Liêu quốc lần này thực ra chia làm ba phần.
- Ba phần?
Hô Diên Khánh nghe tới đó cũng không kìm được kinh ngạc nói, y đã từng tham gia hai cuộc chiến diệt Hạ và thu phục Yến Vân, nhưng kế hoạch của cả hai chiến dịch đều là một chỉnh thể, không nghĩ tới lần tấn công Liêu quốc này lại được chia ra làm ba phần, xem ra triều đình quả thật là tương đối coi trọng Liêu quốc.
- Đúng vậy, nói chính xác thì chính là đại quân chia làm ba đường, tuy nhiên bởi vì tam lộ đại quân này cách nhau quá xa, rất khó hình thành tác chiến hiệp đồng, cho nên đại quân mỗi lộ đều có nhiệm vụ tác chiến của riêng mình, như vậy cho dù bất kỳ một lộ đại quân nào không hoàn thành nhiệm vụ của mình cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn quấy nhiễu đến hai lộ đại quân còn lại.
Dương Hoài Ngọc mở miệng nói.
- Giáo quan, đường này của chúng ta nhất định là đại quân chủ công, như vậy đại quân hai lộ khác ở nơi nào?
Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng lại cất tiếng hỏi, mười sáu châu Yến Vân chính là cửa tấn công vào Liêu quốc tốt nhất, hơn nữa nơi này còn tập trung mười lăm vạn đại quân, cho nên Hô Diên Khánh mới khẳng định chắc chắn đây là phương hướng chủ công.
- Ha ha, không tồi, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không hề thụt lùi!
Dương Hoài Ngọc nghe thấy lời nói của Hô Diên Khánh cũng không kìm được vui mừng mà cười nói, tuy nhiên ngay sau đó sắc mặt lại trở nên nghiêm túc:
- Về phần đại quân hai đường còn lại, trong đó một đường xuất binh từ tây bắc, chủ lực chính là Tây quân, do Cổ lão tướng quân Cổ Hà dẫn đầu, mục tiêu tác chiến của họ la lam thế nao để chat đứt moi liên hệ giữa khu vực trung tâm Liêu quốc và man tộc ở thảo nguyên phương bắc, phòng ngừa việc sau khi Liêu quốc chiến bại sẽ trốn về phương hướng thảo nguyên!
- Không ngờ Cổ lão tướng quân quả thực đích thân dẫn binh xuất chinh!
Khi Hô Diên Khánh nghe thấy tên Cổ Hà cũng không kìm được kinh ngạc mà lẩm bẩm, năm xưa vào lúc tấn công Tây Hạ, lão tướng quân Dương Văn Quảng phụ thân của Dương Hoài Ngọc tự mình dẫn binh, mà trợ thủ quan trọng nhất của Dương lão tướng quân chính là Cổ tướng quân Cổ Hà, lúc ấy Hô Diên Khánh mới chỉ là một Đô đầu nho nhỏ, đối với y, Cổ lão tướng quân chính là một nhân vật lớn mà y chỉ có thể ngưỡng mộ, về sau khi Tây Hạ bị diệt, Cổ lão tướng quân vẫn luôn trấn thủ tại nơi đó, tiếp tục bình định phản loạn và đạo phỉ xung quanh vùng đất thuộc Tây Hạ xưa kia và Tây Vực, kết quả ông ấy cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng khiến cho tây bắc Đại Tống và Tây Vực đều an định lại, nay Cổ lão tướng quân cũng đã sắp sửa bảy mươi tuổi đến nơi rồi, lại không nghĩ rằng ông ấy cũng muốn tham gia cuộc chiến diệt Liêu lần này.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Hô Diên Khánh, Dương Hoài Ngọc cũng không kìm được mở miệng cười nói:
- Cổ lão tướng quân chính là do một tay phụ thân ta cất nhắc, hơn nữa tính cách của ông ấy cũng giống cha ta, đều là lão nhân không chịu phục bao giờ, mặt khác ông ấy từng nói, năm đó ông đã tham dự cuộc chiến diệt Hạ, lần này bất kể như thế nào cũng muốn được tham dự cuộc chiến diệt Liêu, được vậy cho dù có phải chết trên chiến trường thì cũng có thể nhắm mắt.
Hô Diên Khánh nghe đến đó cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Cổ lão tướng quân, phỏng chừng ông muốn trong mấy năm cuối đời có thể oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận, đợi tới sau khi đánh xong cuộc chiến này, sợ rằng Cổ lão tướng quân cũng phải rời khỏi quân ngũ về nhà dưỡng lão. Nghĩ đến đây, Hô Diên Khánh cũng không kìm được thở dài:
- Như vậy cũng tốt, Cổ lão tướng quân kinh nghiệm phong phú, luôn nổi tiếng với danh xưng dụng binh vững vàng, để ông ấy chủ trì đại quân tây bắc lộ này, ngược lại cũng không cần phải lo lắng đến việc tham công liều lĩnh.
Điểm ấy ta cung tan thanh, phong chung lý do trieu đinh đồng y để Cổ lão tướng quân xuất binh cũng là vì xem trọng phương diện dụng binh vững vàng này của ông ấy.
- Đúng rồi, vậy đường tiến công còn lại là từ đâu, sẽ không phải là theo đường biển chứ?
Lúc này Hô Diên Khánh bỗng dưng nghĩ tới điều gì, lập tức cất tiếng hỏi.
Ha ha, ngươi vẫn thông minh hệt như lúc trước, mới nói một nửa ngươi đa có thể đoán ra được nửa còn lại, đại quân đường còn lại quả thực là tiến công theo đường biển, hơn nữa còn do phò mã Từ Nguyên tự mình lãnh binh, đường huynh Hô Diên Bình của ngươi cũng ở trên thuyền, bọn họ từ trên biển tiến công Liêu quốc, chủ yếu là để chiếm lĩnh vùng địa khu duyên hải của Liêu quốc, thậm chí những lúc cần thiết cũng sẽ cùng phối hợp tác chiến với chúng ta.
Dương Hoai Ngọc nghe đến đó lại mở miệng cười nói.
- Quả nhiên là vậy!
Hô Diên Khánh cũng lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
- Giáo quan ngài quá khen rồi, thực ra những thứ này cũng đâu phải là ta đoán ra, mà là lúc ta nhận được lệnh điều động của triều đình, đường huynh của ta cũng nhận được lệnh, chẳng qua y lại không chịu nói nội dung điều lệnh, ta đoán hẳn là có liên quan đến Liêu quốc, hiện tại xem ra quả thực là như vậy!
Khi Hô Diên Khánh nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại một chút rồi hiếu kỳ truy vấn tiếp:
- Giáo quan, nhánh quân của chúng ta cũng đã dùng tới mười lăm vạn binh lực, nếu như lại tính thêm cả quân đội tây lộ và đông lộ, như vậy lần tấn công này rốt cuộc triều đình chuẩn bị muốn điều động tất cả bao nhiêu binh lực?
- Lần này số lượng binh lực được vận dụng nói trước không phải chỉ là một con số nhỏ, đối với Đại Tống chúng ta, dù sao đây cũng là một cuộc chiến có quy mô lớn trong lịch sử. Trung lộ của chúng ta là phương hướng chủ công có mười lăm vạn đại quân, mà tây lộ quân cũng phải phong tỏa liên hệ giữa Liêu quốc và man tộc thảo nguyên, số binh lực sử dụng đương nhiên sẽ phải nhiều hơn, đạt đến con số kinh ngạc là hai mươi vạn, về phần hải quân đông lộ ngoại trừ việc tất yếu là đóng quân trấn thủ phía nam, gần như số còn lại đều đã được điều tới vùng duyên hải phương bắc, binh lực ít nhất cũng phải mười lăm vạn, như vậy, chỉ tính riêng mỗi binh lực trực tiếp dùng cho việc đánh giặc đã lên tới con số kinh người là năm mươi vạn, nếu tính thêm phụ binh và binh lực vận chuyển vật tư trong quân, tổng nhân số chắc chắn sẽ là hơn trăm vạn, vật tư tiêu hao dự tính nhiều không đếm xuể, có thể nói rằng Đại Tống chúng ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt bằng được Liêu quốc!
- Trăm vạn đại quân?
Hô Diên Khánh nghe đến đó mắt cũng không khỏi lóe sáng, từ khi Đại Tống lập quốc, chỉ sợ rằng đây chính là lần đầu tiên điều động nhiều quân đội đến vậy. Nghĩ đen trường hợp một tram vạn đại quân đồng loạt đánh vào lãnh thổ Liêu quốc rộng lớn hùng vĩ, Hô Diên Khánh cũng không kìm được cảm giác nhiệt huyết sôi trào, thậm chí còn hận rằng không thể chỉ huy đại quân đánh tới Liêu quốc ngay lúc này, lập nên công trạng diệt Liêu đầu tiên.
- A? Cũng không đúng, nếu như là năm xưa khi Liêu quốc cường thịnh, chúng ta điều động nhiều binh lực như vậy thì cũng không có gì đánh trách, nhưng hiện giờ thực lực của Liêu quốc đã cuc kỳ suy yeu, hon nữa lại con co nguoi Nữ Chan phương bắc kiềm chế, chúng ta lập tức điều động nhiều binh lực như vậy, sợ là không phải chỉ vì mỗi việc tiêu diệt Liêu quốc đúng không?
Hô Diên Khánh cũng không bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc, rất nhanh đã phát hiện ra điều khác thường trong đó nên mở miệng hỏi.
- Ha ha, ta biết ngay là không thể gạt được ngươi mà!
Thấy Hô Diên Khánh rốt cục cũng hiểu ra, Dương Hoài Ngọc bên cạnh cũng không kìm được cười lớn một tiếng, sau đó mới nói ra mục đích vì sao Đại Tống lại điều động tới một trăm vạn đại quân.
Thật ra nguyên nhân Đại Tống sử dụng nhiều binh lực như vậy cũng rất đơn giản, theo như thảo luận của Triệu Hú và Triệu Nhan, bọn họ hi vọng sau khi tiêu diệt Liêu quốc xong xuôi có thể một tiếng trống hăng hái tinh thần, diệt luôn Kim quốc vừa mới thành lập, như vậy cũng có thể loại bỏ hoàn toàn mối uy hiếp này đối với Đại Tống, đương nhiên cái này cũng không phải là mục tiêu nhất thiết đều phải hoàn thành, tuy nhiên sau khi diệt sạch Liêu quốc, bọn họ nhất định sẽ đối kháng trực diện với Kim quốc của người Nữ Chân, cho nên dù không thể tiêu diệt được Kim quốc nhưng cũng phải dạy cho đối phương một bài học, khiến cho bọn chúng không thể toàn lực khuếch trương thế lực của mình.
- Thì ra là vậy, sau khi đối phó Liêu quốc xong còn muốn đối phó Kim quốc, lại cũng phải nói thêm, Kim quốc mới thành lập của người Nữ Chân quả đúng là con gián đánh mãi không chết, Giáo đốc vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn chúng, vì thế thậm chí còn kết minh với cả Liêu quốc, đáng tiếc bởi vì sự bất lực của Liêu quốc lại khiến người Nữ Chân dần dần trở nên kiêu ngạo, thế nhưng vận may của người Nữ Chân cũng chỉ được tới đó thôi, đợi đến khi gặp bọn chúng trên chiến trường, ta sẽ cho chúng biết thế nào mới là cường quân chân chính!
Khi Hô Diên Khánh nói xong câu cuối cùng, trong ánh mắt cũng lóe lên thứ hàn quang khó hiểu, mấy năm nay khi y ở phía nam, những bộ lạc không chịu phục tùng Đại Tống luôn luôn có kết cục chẳng hay ho gì, phần lớn đều bị bọn họ diệt tộc, người Nữ Chân này lại được triều đình coi trọng như vậy, đã cho thấy rằng y cũng chỉ có thể đem thủ đoạn sử dụng với Nam Dương bên kia áp dụng với người Nữ Chân.
Sau khi rõ ràng kế hoạch tấn công nước Liêu lần này, kế tiếp Hô Diên Khánh lại hỏi thăm Dương Hoài Ngọc về một vài phương diện cụ thể, đối với việc này Dưong Hoai Ngọc cung kiên nhẫn trả lời, dù sao Hô Diên Khánh cũng là trợ thủ quan trọng nhất của ông, chỉ có giúp y hiểu được kế hoạch chi tiết của toàn bộ chiến dịch thì mới có thể khiến y phối hợp với mình được tốt hơn.
Cùng lúc với việc quân đội tại biên cảnh Đại Tống bên này điều động binh mã, Hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Tuấn cũng chỉ huy mười vạn đại quân đi chinh phạt Kim quốc, A Cốt Đả vừa mới xưng đế cũng không hề yếu thế chút nào, dẫn đầu hai vạn binh lực chủ động nghênh địch, song phương gặp nhau tại địa khu ruộng đồi, bất quá đối với trận chiến quyết định vận mệnh quốc gia của hai nước lần này, song phương cũng thể hiện vô cùng cẩn thận, vừa mới bắt đầu cũng không lập tức khai chiến ngay mà phái ra những tiểu đổi để thử đối phương.
Kim quốc tuy rằng vừa mới thành lập nhưng bọn họ đã từng nhiều lần lấy ít địch nhiều mà thắng Liêu quốc, cho nên sĩ khí cũng dâng cao, lúc đối mặt với quân Liêu cũng có ưu thế tâm lý ban đầu. Thế nhưng lần này Liêu quân do Gia Luật Tuấn ngự giá thân chinh, hơn nữa số lượng của bọn họ còn gấp mấy lần đối phương, cho nên lúc giao chiến thử nghiệm, không ngờ lại đánh nhau với Kim quốc đến mức gay cấn, cả hai bên cũng đều có cả thắng lẫn bại.
Bên trong đại doanh Kim quốc, A Cốt Đả đang rất nghiêm túc quan sát sa bàn trước mặt, vốn dĩ sa bàn này là thứ cơ mật trong quân đội Đại Tống nhưng trên đời này đâu có bức tường nào mà gió không lọt qua, huống chi từ mười mấy năm trước sa bàn này cũng đã được ứng dụng trong quân đội Đại Tống, độ khó của việc mô phỏng cũng không cao, thế nên mấy năm trước đã bị Liêu quốc biết được, vì thế trong quân Liêu cũng bắt đầu chế tác sa bàn, cái sa bàn trước mặt A Cốt Đả chính là cái gã lấy được khi tấn công Hoàng Long phủ, hiện tại gã đang vô cùng nghiêm túc ngồi quan sát địa hình trên sa bàn, dường như là đang nghiên cứu cái gì đó.
- Đại ca, Liêu cẩu đối diện có phải đã bị điên rồi hay không, không ngờ hiện giờ cứ khi bắt đầu trận chiến thì lại ỷ vào ý định không muốn sống, hôm nay chúng ta lại thua thêm một trận!
A Cốt Đả cũng không để ý tới Ngô Khất Mãi đang tức giận mà tiếp tục ghé vào sa bàn nghiên cứu suy ngẫm, qua một hồi lâu, cuối cùng Ngô Khất Mãi cũng từ trong tức giận tỉnh táo lại, lúc này rốt cuộc mở miệng nói:
- Đại ca, trải qua thử nghiệm mấy ngày nay, thực lực của Liêu quân vượt xa năm xưa, chúng ta muốn thoải mái đánh thắng được chúng, căn bản chính là việc không thể nào, huynh có biện pháp nào tốt không?
Thấy đệ đệ mình rốt cục cũng không kìm nổi mà hỏi ý kiến mình, A Cốt Đả cũng cười ha hả, sau đó đứng thẳng người mở miệng nói:
- Biện pháp đương nhiên là ta có, hơn nữa đã sớm cho người chuẩn bị, tính toán thời gian, phỏng chừng cũng sắp có tin tức truyền tới rồi, đến lúc đó nhất định mười vạn đại quân của Gia Luật Tuấn sẽ có đi mà không có về!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]