Nhìn thấy người trẻ tuổi đang ngồi trong quán đậu hũ vùi đầu ăn uống mà xung quanh lại không có ai nguyện ý tiến gần kia, sau khi Triệu Nhan nhận ra được thân phận của đối phương cũng cảm thấy vô cùng tò mò, lập tức cười ha hả muốn tiến lên, thế nhưng lúc này đầu lĩnh hộ vệ Ngưu Liệt bên cạnh hắn lại chợt khuyên ngăn:
- Điện hạ, người thanh niên này không đơn giản, ngồi trong phố xá náo nhiệt thế này mà lại không có ai dám tới gần, đây rõ ràng là sát nhân đã giết nhiều, trên người mang theo một cỗ sát khí kinh người, hơn nữa nhìn bộ dạng gã ngồi ăn uống, hiển nhiên là đã dạo qua trong quân một thời gian tương đối dài, người như vậy có thể sẽ mang lại nguy hiểm.
- Không sao, người này ta biết, thế nhưng y lại không hề biết ta.
Triệu Nhan cười ha hả nói, sau đó hắn cũng không giải thích thêm quá nhiều, lập tức cất bước đi vào bên trong quán hàng đậu hũ kia, hơn nữa cũng không hề lựa chọn chỗ ngồi, mà trực tiếp ngồi xuống đối diện người trẻ tuổi kia.
Xin hỏi ta có thể ngồi ở chỗ này được chăng?
Sau khi ngồi xuống, Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, chỉ thấy người thanh niên này cũng kinh ngạc nhìn hắn một cái, phỏng chừng y cũng biết chính mình sinh ra một loại khí chất khiến người khác chớ lại gần, đương nhiên cũng có chút ý chí kiên định không bị ảnh hưởng, chẳng qua xung quanh y cũng không hề thiếu bàn trống, nhưng người trung niên khí chất nho nhã trước mắt này lại cố tình muốn ngồi đối diện mình, việc này quả thực có chút kỳ quái.
- Cứ tự nhiên!
Tuy rằng người trẻ tuổi có cảm giác rằng đối phương đang cố ý tiếp cận nhưng y vẫn chua quen thuoc voi cuoc song tai thanh Dong kinh nay, thuc sự không có cách nào để gây ra chuyện gì, nói xong cũng cúi đầu tiếp tục ăn lấy ăn để, chuẩn bị ăn xong sẽ lập tức lên đường sớm một chút, lại nói tiếp từ lúc y vào kinh thành chỉ mải du ngoạn, thậm chí ngay cả cơm trưa và chiều cũng đã quên mất phải ăn, cho đến khi bụng đói không chịu nổi nữa mới nhớ tới, may là thành Đông kinh này không cấm đi lại ban đêm, trong chợ đêm buổi tối gần như chỗ nào cũng đều bán thức ăn, ví dụ như đậu hũ của nhà này cũng không tệ chút nào.
- Tiểu huynh đệ là người nơi nào, đến kinh thành từ bao giờ vậy?
Triệu Nhan bảo chủ quán mang cho mình một chén đậu hũ mặn, sau đó cười ha hả hỏi người trẻ tuổi ngồi đối diện.
Nghe thấy Triệu Nhan chủ động mở lời, người thanh niên này cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn hắn một cái, một lúc sau mới lãnh đạm mở miệng nói:
Vị tiên sinh này làm sao lại biết ta không phải nhân sĩ Đông kinh?
- Ha ha, việc này rất đơn giản, đầu tiên tuy rằng quan thoại của tiểu huynh đệ ngươi không tệ, nhưng phát âm vẫn còn có chut chưa đung chuẩn, thứ hai nhìn cách ăn mặc của tiểu huynh đệ không hề giống người thiếu tiền, nhưng đôi giày lại bị mài mòn khá nhiều, điều này cho thấy ngươi đã đi cả một quãng đường dài, cho nên ta mới lớn mật kết luận ngươi không phải là người địa phương.
Triệu Nhan cũng không để ý tới thái độ của đối phương, mà vẫn cười ha hả như cu rồi phan tích, tuy nhiên han cung chỉ là hậu Gia Cat Lượng, trên thực tế hắn đã phát hiện ra thân phận của đối phương trước, sau đó mới suy luận ra những thứ này.
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Nhan, người trẻ tuổi cũng không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một cái, dù sao y cũng lần đầu tiên gặp được người có quan sát tỉ mỉ đến vậy, điều này khiến cho y sinh ra vài phần hứng thú với Triệu Nhan, lập tức mở miệng hỏi thêm lần nữa:
- Không nghĩ rằng tiên sinh lại quan sát cẩn thận được đến vậy, không biết tiên sinh có thể nhìn ra được ta là người nơi nào chăng?
Sau khi người trẻ tuổi hỏi vấn đề này liền hứng thú nhìn cham chằm Triệu Nhan, bởi vì y cảm thấy cho dù người trước mặt này có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể đoán ra được xuất thân của y, thế nhưng y lại tuyệt nhiên không nghĩ tới, chỉ thấy Triệu Nhan nghe xong lời nói liền bình tĩnh đánh giá y vài lần, sau đó bỗng nhiên vô cùng kiên định nói:
- Ngươi không phải người Tống!
- Ngươi ...
Người trẻ tuổi đột nhiên nghe thay loi nói của Triệu Nhan, lập tức khiếp sợ đứng bật dậy, Ngưu Liệt và đám hộ vệ phía sau Triệu Nhan bỗng nhiên nhìn thấy cũng đồng thời hùng hổ trừng mắt nhìn người trẻ tuổi đối diện, sợ rằng y sẽ có hành động bất lợi nào đó với Triệu Nhan.
- Được rồi, tất cả các ngươi lui ra đi!
Lúc này Triệu Nhan cũng ra lệnh cho đám người Ngưu Liệt, sau đó mỉm cười nhìn vẻ mặt khiếp sợ của người trẻ tuổi trước mặt.
- Rốt cục thì ngươi là ai?
Thấy Triệu Nhan nói toạc ra thân phận của mình, nhưng dường như không hề mang theo chút ác ý nào, điều này khiến cho người trẻ tuổi tỉnh táo lại, lập tức chậm rãi ngồi xuống hỏi.
Thấy dáng vẻ khẩn trương mới rồi của người thanh niên, bỗng nhiên Triệu Nhan lại nghĩ đến tin tức vừa mới nhận được, ngay lập tức thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Ta là ai không quan trọng, chẳng qua là Đại Tống chúng ta vừa mới nhận được một tin tức, khi Tiêu lão tướng quân Tiêu Nham Thọ của Liêu quốc trấn áp phản loạn của người Bột Hải đã bị người Nữ Chân đánh lén từ phía sau, bất hạnh bị ngộ hại!
Triệu Nhan vừa dứt lời, chỉ thấy người trẻ tuổi đối diện khiếp sợ đứng dậy, trên mặt cũng tràn đầy vẻ bi thương tột độ, mãi lâu sau mắt y mới rưng rưng, trầm giọng hỏi Triệu Nhan:
Tin tuc trong loi tiên sinh đa được xác thực sao?
- Cực kỳ chính xác!
Lúc này Triệu Nhan cũng trịnh trọng nói, người trẻ tuổi trước mắt này chính là Tiêu Địch Liệt con trai của Tiêu Nham Thọ, tuy rằng trước kia hắn chưa từng nhìn thấy đối phương tận mặt, nhưng lại đã xem qua bức họa của Tiêu Địch Liệt, thêm nữa đối phương lại là người mà con trai mình chiêu mộ được, cho nên hắn cũng đặc biệt chú ý tới Tiêu Địch Liệt, chẳng qua là đối phương đã mất tăm mất tích tại Liêu quốc sau khi Tiêu Nham Thọ bị bắt, ngay cả Hoàng Thành Ty cũng không thể tra được hành tung của y, lại không nghĩ rằng y đã vô thanh vô tức đi tới kinh thành Đại Tống.
Nghe thấy câu trả lời của Triệu Nhan, hi vọng xa vời cuối cùng trong lòng Tiêu Địch Liệt rốt cục cũng tan vỡ, những giọt nước từ khóe mắt cũng không kìm nổi tràn trên khuôn mặt, nhưng chỉ chốc lát y liền ý thức được rằng biểu hiện của mình có chút khác thường, có thể khiến cho người có tâm tư chú ý tới, ngoài ra người trung niên trước mắt này cũng vô cùng kỳ quái, y không hiểu sao bỗng nhiên ông ta lại nói với mình tin tức này, chẳng lẽ là đã biết được thân phận của mình rồi sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Địch Liệt lập tức lau khô nước mắt, tạm thời giấu nỗi buồn đau trong lòng, mắt đỏ bừng nhìn chăm chú Triệu Nhan trước mặt, hỏi:
- Các hạ rốt cuộc là ai, vì sao lại nói tin tức này cho tại hạ?
Chỉ thấy Triệu Nhan quan sát đám người xung quanh, sau đó lộ ra một nụ cười, nói:
- Ở đây đông người quá, thân phận của ta không tiện tiết lộ cho ngươi biết ở chỗ này, tuy nhiên nếu như ngươi muốn biết, vậy hãy đi theo ta một chuyến.
Triệu Nhan nói xong liền đứng dậy, trước đó Tiêu Địch Liệt cũng cảm giác được đối phương không có ác ý, hơn nữa dường như đối phương lại đã biết được thân phận của mình, cho nên y nhất định phải làm rõ chuyện này, vì thế cũng đứng dậy theo, trả tiền rồi nối gót Triệu Nhan đi ra khỏi chợ đêm, cuối cùng bước tới chỗ một chiếc xe ngựa khá rộng, sau đó Triệu Nhan mời Tiêu Địch Liệt lên xe, đối với việc này Tiêu Địch Liệt cũng không hề do dự chút nào, trực tiếp chui thẳng vào trong thùng xe.
Sau khi Triệu Nhan ngồi vào trong xe, nhìn thấy Tiêu Địch Liệt mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi vào chỗ kia, điều này khiến cho hắn không kìm nổi cảm thán:
- Tiêu tướng quân thực sự là can đảm, tha hương tại dị quốc như thế này mà cũng dám một mình bước lên xe ngựa của một người xa lạ!
- Quả nhiên ngươi đã biết thân phận của ta, rốt cuộc ngươi là ai?
Tiêu Địch Liệt nghe đến đó liền hỏi ngay, đừng có thấy y trẻ tuổi, nhưng thân làm một người chinh chiến qua không biết bao lần trong đời, y lại có một loại cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, thế nhưng từ trên người Triệu Nhan y lại không hề cảm nhận được hiểm nguy, cho nên lúc này mới an tâm đi theo tới đây.
Nghe thấy Tiêu Địch Liệt hỏi về thân phận của mình, Triệu Nhan chần chừ một chút cuối cùng cũng mở miệng:
Năm ngoai Giai nhi trở về kinh, nó noi cho ta biết luc ở Liêu quốc nó đã kết giao với cậu, cũng khen ngợi tài năng của cậu không dứt miệng, đứa con trai này của ta tuy rằng thoạt nhìn tính tình hiền hòa, nhưng trong tâm lại vô cùng cao ngạo, người có thể khiến nó thật tâm khen ngợi cũng không nhiều, cho nên ta mới cố ý lưu ý một chút về tin tức của cậu.
- Ngài ... Ngài ... Không ngờ ngài lại là Lăng vương Điện hạ?
Tiêu Địch Liệt nghe thấy, không ngờ Triệu Nhan lại là phụ thân Lăng vương của Triệu Giai, cũng lập tức trở nên khiếp sợ, y không nghĩ tới mình chỉ mới vừa vào kinh thành đã gặp được ngay Lăng vương Triệu Nhan trong truyền thuyết.
Ha ha, người trẻ tuổi không cần phải kinh ngạc như vậy, hôm nay ta cũng tâm huyết dâng trào nên mới tùy tiện dạo quanh chợ đêm, lại không nghĩ tới sẽ gặp được cậu, trước kia ta đã từng thấy qua bức họa của cậu, lại cộng thêm khí chất tỏa ra trên người cậu, lúc này mới liếc mắt một cái nhận ra được, lại nói tiếp cậu quả thực có duyên với phụ tử chúng ta.
Lúc này Triệu Nhan cũng cười cười cất tiếng, thế nhưng ngay sau đó hắn lại có chút nghi ngờ hỏi:
- Tiêu tướng quân, lúc trước khi phụ thân cậu bị bắt, chúng ta liền mất đi tin tức của cậu, theo như suy đoán của ta, cậu hẳn là sẽ tìm đến Đại Tống chúng ta nương tựa, chẳng qua là tại sao cậu lại một thân một mình đi tới Đông Kinh?
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi nguyên nhân mà mình đến Đông Kinh, chỉ thấy Tiêu Địch Liệt do dự một lát, sau đó mới mở miệng nói:
- Lúc trước quả thực phụ thân đã sắp xếp xong xuôi đường lui cho ta, khi ông ấy bị áp giải tới kinh đô, dưới sự bảo vệ của một đội ngũ ta đã rời khỏi Hoàng Long phủ, cứ thế ẩn núp hành tung đi tới Đại Tống, vốn dĩ ta chỉ cần lộ ra thân phận của mình tại biên cảnh Đại Tống là được rồi, thế nhưng ...
- Việc này ta cũng không rõ.
Giờ phút này Tiêu Địch Liệt cũng chỉ cười khổ lắc đầu nói.
- Bắt đầu từ biên quan, ta vẫn luôn quan sát tất cả mọi thứ của Đại Tống, chế độ quân sự của Đại Tống quả thực mạnh hơn Đại Liêu chúng ta rất nhiều, đặc biệt là các tướng lĩnh đều tốt nghiệp từ Học viện quân sự, điều này có thể đảm bảo cho chất lượng và lòng trung thành của tướng lĩnh, mặt khác quân đội Đại Tống huấn luyện cũng nghiêm khắc hơn so với chúng ta, cộng thêm việc ứng dụng các loại hỏa khí, khó trách có thể đánh bại chúng ta. Ngoại trừ quân đội ra, ta còn quan sát rất nhiều phương diện khác của Đại Tống, nói thí dụ như kinh tế, trị an, rồi lại trị ... vân vân, dường như tất cả các phương diện đều mạnh hơn Đại Liêu chúng ta, nhưng cho đến cùng ta vẫn cảm giác những thứ này đều không phải nguyên nhân căn bản khiến Đại Tống hùng mạnh, cho nên chính bản thân mình cũng tự hồ đồ luôn mất rồi.
Nghe xong những lời nói này của Tiêu Địch Liệt, Triệu Nhan cũng không khỏi khẽ mỉm cười, bởi vì nguyên nhân khiến một quốc gia hùng mạnh không phải chỉ do mỗi một phương diện tạo thành, mà là tổng hợp nhiều phương diện lại cùng một chỗ, ví dụ như nguyên nhân mà Đại Tống cường thịnh đâu phải chỉ là do những thứ khoa học kỹ thuật mà Triệu Nhan mang tới từ tương lai, đồng thời còn phải nói đến cả các nguyên nhân như bố cục chính trị của Đại Tống, kinh tế hùng mạnh và cơ sở con người, tất cả những nguyên nhân này kết hợp cùng một chỗ mới tạo nên một Đại Tống hùng mạnh như ngày nay, cho nên ngay từ lúc bắt đầu Tiêu Địch Liệt đã sai lầm rồi, đương nhiên sẽ không tìm thấy được đáp án mà y muốn biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]