🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
A Cốt Đả bình tĩnh nhìn đối thủ cũ Tiêu Nham Thọ chết trước mặt mình, mười mấy kỵ binh Liêu quốc còn sót lại phía sau thấy chủ tướng của mình đã chết, giờ phút này cũng đều bi phẫn rống giận một tiếng, khua chiến đao nhằm thẳng về phía A Cốt Đả, nhưng bọn họ mới chỉ vừa cử động, ngay lập tức đã có vô số mũi tên bay ra giống như châu chấu thành đàn, bắn chi chít khiến cả người lẫn ngựa trở thành những con nhím. 

 Cho đến lúc này, chỉ thấy A Cốt Đả nhảy xuống khỏi chiến mã dưới thân, nhặt lên chiến đao mà Tiêu Nham Thọ ném tới trước mặt mình, sau đó chậm rãi đi tới trước thi thể Tiêu Nham Thọ, thấy đối phương dù đã chết nhưng đôi mắt vẫn còn giận dữ mở trừng trừng, tuy vậy nhưng A Cốt Đả lại không có lấy nửa phần do dự, giơ tay tháo mũ giáp của Tiêu Nham Thọ xuống, sau đó nắm tóc một đao chém đứt thủ cấp của ông, việc này không chỉ để hả giận, mà do uy vọng của Tiêu Nham Thọ trong quân đội Liêu quốc rất cao, nếu như đưa đầu của ông ta tới Liêu quốc, chắc chắn có thể tạo thành một đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với khí thế quân Liêu. 

 Chỉ chốc lát số quân Liêu còn sót lại cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, đội kỵ binh dưới trướng Tiêu Nham Thọ chạy ra khỏi chiến trường cuối cùng cũng không thể trốn thoát được vận mệnh bị diệt vong, ngoại trừ một số ít kỵ binh vận khí vô cùng tốt nương theo bóng đêm trốn thoát được ra, còn lại gần như đều bị diệt toàn bộ, A Cốt Đả sai người chặt tất cả thủ cấp của quân Liêu treo lủng lẳng phía dưới cổ ngựa, đây cũng là truyền thống lúc đánh nhau của người Nữ Chân. 

 Đợi tới khi bình minh kéo tới, A Cốt Đả dẫn đầu đại quân đại thắng trở về, những đội kỵ binh bị chia nhỏ ra trên các nẻo đường cũng đều trở về đơn vị, ngoại trừ tổn thất hơn một ngàn người trên chiến trường ra, cuối cùng hơn ba nghìn kỵ binh còn lại cũng đã tập hợp đầy đủ, ngay lập tức phi thẳng đến dưới chân thành Liêu Dương phủ, dù sao lần này bọn họ cũng đáp ứng lời mời của người Bột Hải đến cứu viện họ, về phần hành động kế tiếp như thế nào, hai bên vẫn còn cần phải thảo luận kỹ càng hơn. 

 Lúc Cao Vĩnh Xương biết được A Cốt Đả thật sự mang theo thủ cấp của Tiêu Nham Thọ trở về cũng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng trước đó y đã từng bị Tiêu Nham Thọ đè ép đến mức nào, thiếu chút nữa đã người chết mà nước mất, lại không nghĩ tới người Nữ Chân chỉ dựa vào mấy ngàn binh lực đã có thể đánh Tiêu Nham Thọ đến mức thảm bại, hơn nữa còn giết chết đối phương, điều này khiến y có một loại nhận thức tỉnh táo đối với thực lực của người Nữ Chân, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy vô cùng kiêng kị A Cốt Đả. 

 - A Cốt Đả huynh đệ, bên trong thành Liêu Dương chúng ta nhân khẩu rất đông, thật sự không có chỗ để các người đóng quân, chỉ có thể sắp xếp được một doanh trại quân đội bên ngoài thành cho đại quân của các người, hy vọng A Cốt Đả huynh đệ đừng có ghét bỏ! 

 Bên ngoài tòa thành Liêu Dương phủ, Cao Vĩnh Xương mang vẻ mặt nhiệt tình hoan nghênh A Cốt Đả trở về, chẳng qua thứ nhiệt tình đó cũng chỉ là thể hiện vẻ ngoài mà thôi, ngay cả thành cũng không cho đối phương tiến vào, ý nghĩ phòng bị trong đó không cần nói cũng có thể hiểu được. 

 A Cốt Đả nghe xong lời nói của Cao Vĩnh Xương, không ngờ thần sắc lại vô cùng bình tĩnh, dường như lời này của đối phương cũng không hề nằm ngoài dự liệu của gã, chẳng qua cũng chỉ thản nhiên mở miệng nói: 

 - Đã để Bệ hạ phải phí tâm, những huynh đệ thủ hạ này của ta sau khi trải qua đại chiến cũng đều vô cùng mỏi mệt, có thể có được một chỗ nghỉ ngơi cũng đã đủ rồi! 

 Cao Vĩnh Xương vẫn luôn âm thầm quan sát sự biến hóa trên nét mặt A Cốt Đả, tuy rằng ông ta đã tự lập làm đế nhưng thực lực lại còn chẳng bằng nổi một đầu lĩnh của tộc Nữ Chân như A Cốt Đả, cho nên thực sự ông ta vô cùng sợ hãi A Cốt Đả sẽ trở mặt, may mắn rằng vẻ mặt của đối phương cũng không thay đổi quá nhiều, điều này khiến cho ông ta nhẹ nhàng thở phào, đồng thời trong lòng cũng cười thầm, dù sao người Nữ Chân cũng chỉ là những kẻ man rợ, có lẽ trên chiến trường mình không phải đối thủ của gã, nhưng nếu như xét trên phương diện đùa bỡn tâm cơ, cho dù A Cốt Đả có thúc ngựa cũng sẽ không bì kịp, thế nhưng Cao Vĩnh Xương lại không hề biết rằng, nếu như những gì trong lòng ông ta để cho Tiêu Nham Thọ đã chết kia biết được, chỉ sợ sẽ lớn tiếng cười nhạo đối phương là kẻ vô tri. 

 Ngay sau đó Cao Vĩnh Xương đích thân cùng A Cốt Đả đi vào doanh trại quân đội đã an bài sẵn, trong đại doanh đã đốt sẵn một đống lửa trại lớn, bên trên đặt những chiếc nồi to, trong nồi đựng thịt dê đang nấu hương thơm ngào ngạt, ngoài ra còn có rất nhiều loại rượu ngon, có thể nói rằng Cao Vĩnh Xương đang tẩy trần đón gió cho A Cốt Đả, cũng đã bỏ ra không ít vốn liếng, dù sao kiêng kị thì kiêng kị, nhưng ông ta cũng không muốn đắc tội với A Cốt Đả. 

 Dưới sự chiêu đãi của Cao Vĩnh Xương, A Cốt Đả cũng không hề khách khí, vui vẻ ăn uống nhiệt tình suốt bữa tiệc tẩy trần. Sự phóng khoáng như thế khiến Cao Vĩnh Xương đối với gã càng thêm khinh thường, trước kia ông ta chỉ nghe nói rằng A Cốt Đả là một nhân vật, nhưng hôm nay gặp cũng chỉ thấy bình thường mà thôi, dưới sự dẫn đầu của loại mãng phu này, cho dù người Nữ Chân có mạnh mẽ cũng chẳng thể làm nên chuyện lớn gì. 

 Cuối buổi tiệc rượu, A Cốt Đả đã uống đến mức say mèm, những người Nữ Chân khác cũng uống đến mức ngà ngà say, lúc này Cao Vĩnh Xương mới cáo từ trở lại trong thành. Đến ngày hôm sau, khi Cao Vĩnh Xương mời A Cốt Đả vào thành nghị sự, không ngờ A Cốt Đả lại không hề phòng bị chút nào liền dẫn theo mười mấy người vào thành, cũng đồng ý kết minh với nước Đại Nguyên của Cao Vĩnh Xương, hiệp lực đối phó nước Liêu, việc này rốt cục cũng khiến chút phòng bị cuối cùng của Cao Vĩnh Xương tan thành mây khói, đích thân ký kết minh ước với A Cốt Đả, song phương coi như chính thức kết minh. 

 A Cốt Đả nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội ở ngoài thành Liêu Dương mấy ngày, trong khoảng thời gian này, Cao Vĩnh Xương đối xử với A Cốt Đả vô cùng nhiệt tình, gần như cách mỗi ngày lại mở tiệc chiêu đãi một lần, đối với loại tiệc tùng thế này lần nào A Cốt Đả cũng uống đến mức say mèm rồi rời khỏi, dường như là không hề lo lắng cho sự an toàn của mình tại Liêu Dương phủ, điều này lại càng khiến cho Cao Vĩnh Xương thêm tín nhiệm A Cốt Đả, trong lòng rốt cục cũng quyết định muốn kết minh thực sự với người Nữ Chân. 

 Tuy nhiên A Cốt Đả lại không thể nào cứ dừng mãi ở Liêu Dương phủ được, rất nhanh gã liền từ giã Cao Vĩnh Xương, đối với việc này không ngờ trong lòng Cao Vĩnh Xương lại sinh ra mấy phần tình cảm khó buông xuống, nhưng dù sao Liêu Dương phủ cũng là đô thành của ông ta, không thể có chuyện cứ để quân đội của người khác trú đóng mãi tại nơi này như vậy được, cho nên sau khi ông ta cho tổ chức một buổi yến tiệc long trọng tiễn đưa A Cốt Đả, ngày hôm sau liền đích thân dẫn đầu quần thần tiễn đưa A Cốt Đả rời đi. 

 - A Cốt Đả huynh đệ, lần này đa tạ các người tới cứu viện mới có thể giúp nước Đại Nguyên ta biến nguy thành an, ngày sau ta và đệ liên kết cùng chống lại quân Liêu, nếu như tiêu diệt được Liêu quốc, ta và đệ sẽ chia đôi giang sơn Đại Liêu, cùng làm hoàng đế! 

 Cao Vĩnh Xương tiễn A Cốt Đả ra tới mười dặm ngoài thành, sau đó giơ bát rượu lên, nói. 

 - Liêu quốc là kẻ thù chung của người Nữ Chân chúng ta và người Bột Hải, huynh đệ ta cũng vô cùng hi vọng có thể cùng tác chiến với Cao đại ca, cùng nhau tiêu diệt Liêu quốc! 

 Giờ phút này A Cốt Đả cũng mang vẻ mặt dũng cảm giơ cao bát rượu nói, nói xong hai người cùng uống cạn bát rượu mạnh, sau đó nhìn nhau cười to, vốn dĩ Cao Vĩnh Xương đã xưng đế, nhưng để tỏ lòng thân thiết với đối phương nên đã xưng hô A Cốt Đả là huynh đệ, cuối cùng A Cốt Đả cũng chỉ có thể gọi ông ta là Cao đại ca, hai người lúc uống rượu hễ mở miệng là lại một tiếng ‘đại ca’, ‘huynh đệ’, quả thực nghe giống hệt như anh em ruột thịt. 

 Kế tiếp, Cao Vĩnh Xương lại nói thêm với A Cốt Đả một hồi lâu nữa, ngoại trừ chuyện hai bên kết minh với nhau ra, ông ta lại dặn dò A Cốt Đả đi trên đường cần cẩn thận các kiểu, giống hệt như đôi huynh đệ bình thường khi chia ly, mà A Cốt Đả cũng biểu hiện vô cùng nhiệt tình, dặn dò Cao Vĩnh Xương nhất định phải bảo trọng thân thể, cuối cùng hai người ‘giày vò khốn khổ’ nửa ngày sau đó mới bịn rịn chia tay. 

 Mắt thấy A Cốt Đả dẫn đầu kỵ binh đang dần dần biến mất trên đường chân trời phía xa, lúc này Cao Vĩnh Xương mới hoàn toàn yên lòng, sau đó dẫn đầu văn võ bá quan trở về Liêu Dương phủ, quân đội hộ vệ xung quanh nhìn thấy người Nữ Chân rời khỏi, tương tự cũng buông lỏng cảnh giác, đặc biệt khi bọn họ tới trước cổng thành Liêu Dương phủ, không ít người liền thoải mái nói cười rộn ràng. 

 Song cũng đúng lúc này, đột nhiên dị biến nổi lên, một đội kỵ binh Nữ Chân bỗng nhiên xuất hiện, đánh giết từ hướng tây bắc xông tới Liêu Dương phủ, trước khi đám người Cao Vĩnh Xương đi đến đã đánh giết tới chỗ Liêu Dương phủ, lúc này tướng phòng giữ cổng thành Liêu Dương phủ bởi vì nhìn thấy đám người Cao Vĩnh Xương trở về nên căn bản cũng không có chút phòng bị nào, sau đó tuy rằng phát hiện ra kỵ binh Nữ Chân đánh giết từ phía sau Cao Vĩnh Xương nhưng cũng không dám đóng cửa thành, bởi vì Hoàng đến bệ hạ của bọn họ còn đang ở bên ngoài thành, nếu như lúc này đóng cửa, chẳng phải là chắn luôn cả đám người Cao Vĩnh Xương ở ngoài thành hay sao, nếu như chẳng may kỵ binh Nữ Chân làm ra điều gì bất lợi với Cao Vĩnh Xương, như vậy y có chết muôn lần cũng không thể chối bỏ được sai lầm này. 

 Khi Cao Vĩnh Xương nhìn thấy kỵ binh Nữ Chân đánh giết từ phía sau tới ngay lập tức cũng trở nên mê man, mới vừa rồi ông ta rõ ràng còn nhìn thấy A Cốt Đả dẫn kỵ binh rời khỏi, cho dù là vòng qua một vòng rồi lại giết tới nhưng cũng không thể nào có khả năng nhanh như vậy được, cho nên ông ta căn bản không biết đội kỵ binh Nữ Chân này ở đâu chui ra, cũng không biết nên đối phó như thế nào. 


 - Ha ha ha, cuối cùng đại ca huynh cũng đến, bọn người Bột Hải này thật đúng là liều mạng, lại có thể ngăn trở ta cả một thời gian dài như vậy! 

 A Cốt Đả tự mình dẫn đầu quân đội vây công cửa thành, lúc này chỉ nhìn thấy trong nhóm người Nữ Chân đầu tiên vào thành có một người cưỡi ngựa chạy tới cất tiếng cười to, người này chính là Ngô Khất Mãi trước kia đã đánh nghi binh Hoàng Long phủ, sở dĩ mấy ngày hôm nay A Cốt Đả vẫn ở lại Liêu Dương phủ không đi chính là để chờ y tới. 

 - Liêu Dương phủ so với Hoàng Long phủ còn mạnh hơn rất nhiều, nơi tốt như thế này mà lại bị loại thùng cơm như Cao Vĩnh Xương chiếm lấy quả thực khiến người khác tức giận giậm chân, chỉ cần chúng ta chiếm được nơi này, tương lai muốn người có người, muốn tiền có tiền, là có thể lập quốc xưng đế, khiến nơi này trở thành long hưng chi địa của người Nữ Chân ta! 

 Cho dù là lấy bụng dạ của A Cốt Đả lúc này cũng không kìm được hưng phấn nói, gã thèm muốn Liêu Dương phủ này đã nhiều ngày rồi, thậm chí là ngay cả lúc gã tới cứu viện Cao Vĩnh Xương cũng không hề mang theo loại hảo tâm gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.