Nghe thấy Triệu Nhan hỏi đến phương pháp xử lý chuyện người Nữ Chân sắp sửa quật khởi, trên mặt Triệu Hú cũng lộ ra vẻ chần chừ, do dự một lát sau đó mới mở miệng nói:
- Theo như minh ước lúc trước của chúng ta và Liêu quốc, nếu như Liêu quốc không thể ngăn cản được việc người Nữ Chân quật khởi, Đại Tống chúng ta sẽ lập tức xuất binh tấn công Liêu quốc, tranh đoạt tài nguyên nước Liêu với người Nữ Chân, chẳng qua là sự việc lần này quá đột ngột, Đại Tống chúng ta vẫn còn chưa chuẩn bị tốt cho việc xuất binh, cho nên nếu như hiện tại xuất binh, liệu có phải có chút gấp gáp quá không, dù sao Liêu quốc cũng không phải tiểu quốc như Nam Dương, cho dù bọn họ có suy nhược thế nào nhưng dù sao vẫn còn có cái giá của một nước lớn, chỉ sợ nếu như chúng ta gấp gáp xuất binh quá cũng sẽ không chiếm được chút tiện nghi nào.
Triệu Hú sau khi nói xong bỗng có chút bất an nhìn Triệu Nhan, giống hệt như một học sinh sau khi giải đề nhìn thầy giáo đang phê duyệt, thế nhưng lúc này chỉ thấy Triệu Nhan cũng rất vui mừng cười nói:
- Bệ hạ quả thực đã trưởng thành rồi, suy xét vấn đề cũng vô cùng toàn diện, vốn dĩ ta còn lo lắng người sẽ có suy nghĩ vội vàng hạ lệnh xuất binh ngay, tuy nhiên hiện tại xem ra là ta đã coi thường Bệ hạ.
Nghe được lời nói của Triệu Nhan, trên mặt Triệu Hú cũng lập tức vui mừng hớn hở, lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3733607/chuong-927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.