Gió lạnh lạnh thấu xương, đất vàng cuồn cuộn mù mịt trên quan đạo rất nhanh đã bị thổi không còn thấy đâu bóng dáng tăm hơi, một đội quân Liêu với quy mô khổng lồ đang chậm rãi dọc theo quan đạo, hệt như con rắn đang uốn lượn trườn trên cành cây, từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy cờ xí của đội quân Liêu này như rừng, nón trụ minh giáp sáng loáng, thoạt nhìn thì thấy vô cùng uy vũ, nhưng nếu tới gần cẩn thận quan sát thì lại phát hiện trên mặt phần lớn các tướng sĩ trong quân đều đói lả, vẻ mặt cũng có chút kích động, thường thường đánh giá bốn phía xung quanh, giống như là đang lo lắng bất cứ lúc nào cũng có thể có kẻ thù từ chung quanh lao ra đánh giết vậy.
- Phụ thân, A Cốt Đả đã dẫn binh đuổi theo, hơn nữa còn tiềm phục ở xung quanh chúng ta, mà lại cố tình không chủ động tiến công, xem ra gã muốn hốt một mẻ lớn, muốn đợi tới lúc lương thực của chúng ta hao hết, các tướng sĩ không còn sức lực đánh trận thì mới làm thịt toàn bộ chúng ta!
Bên trong đội kỵ binh dẫn đầu đại quân, Tiêu Địch Liệt lo lắng đứng bên người Tiêu Nham Thọ nói.
Nghe thấy lời nói của con trai mình, Tiêu Nham Thọ cũng không trả lời, mà quay đầu đánh giá địa hình xung quanh một chút, lúc trước phủ Liêu Dương phát sinh phản loạn, ông đã quyết đoán lựa chọn rút về Hoàng Long phủ, chẳng qua là vật tư trong quân của bọn họ khuyết thiếu, đặc biệt là lương thảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3732722/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.