“Chạy chạy chạy…” Ngô Khất Mãi toàn thân nằm sấp chặt ở trên ngựa, trong lòng cũng chỉ còn lại có một ý niệm đó, đạn pháo quân Tống thỉnh thoảng rơi xuống nổ ở bên cạnh gã, kỵ binh Nữ Chân bên cạnh gã cũng lần lượt ngã xuống, chỉ còn có chân cụt tay đứt va vào trên người gã, nhưng Ngô Khất Mãi cũng không chớp mắt, hiện tại gã chỉ muốn nhanh chóng xông ra khỏi nơi địa ngục trần gian này.
“Đoàng…” Tuy nhiên lần này vận khí của Ngô Khất Mãi hiển nhiên không tốt lắm, ngay khi gã giục ngựa chạy như điên, bỗng nhiên chỉ nghe thấy sau lưng một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó một sức lực mạnh không gì sánh kịp vọt tới, làm gã và chiến mã lập tức trượt đi trên mặt đất, tuy rằng gã dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa trong nháy mắt rời khỏi yên ngựa, nhưng vẫn bị con chiến mã to lớn đụng phải một chút, hơn nữa lúc rơi xuống đất vừa vặn đầu va vào đất, kết quả gã chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên người cũng đau nhức vô cùng, ngay sau đó ý thức cách gã càng ngày càng xa, cuối cùng không biết gì nữa.
Cùng lúc đó, trên tường thành Khai Châu quân Liêu nhìn thấy người Nữ Chân bị lửa đạn Đại Tống bao phủ, đang vui mừng khôn xiết, đồng thời, lại xảy ra một hồi cãi vã.
- Thái tử điện hạ, chủ lực người Nữ Chân đã bị hỏa khí Đại Tống đánh loạn lên, hơn nữa nhìn phương hướng bọn chúng chạy trốn, nhất định là muốn đi tới đại doanh thành tây, mạt tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3731674/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.