Chương 872
Trời dần tối, cảng Nam Dương náo nhiệt cả ngày trời chẳng những không yên tĩnh lại, mà ngược lại càng thêm náo nhiệt, trên bến cảng và khắp đường phố đâu đâu cũng là tiếng chào hàng của người bán hàng rong, sở dĩ náo nhiệt đến vậy, chủ yếu là do cảng Nam Dương nơi đây khí trời oi bức, đặc biệt là ban ngày mặt trời treo giữa trời, quả thật có thể phơi khô cả người, cho đến sau khi mặt trời lặn, lúc này mới cảm thấy mát mẻ một chút, thế là những người làm ổ trong nhà để tránh cái nóng oi bức đều kéo nhau ra ngoài, đám lái buôn đương nhiên cũng sẽ tranh thủ thời gian để làm ăn buôn bán.
Gerry lấy cái khăn trên vai lau mặt, sau đó nhận bánh mì và tiền lẻ mà người bán hàng rong đối diện đưa sau đó xoay người rời đi, tuy đã không phải lần đầu tiên dùng tiền mua đồ, nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy kỳ quái như cũ, vì sao người Tống có thể xem giấy như tiền, tuy rằng thứ giấy này được chế tác vô cùng tinh mỹ, nhưng có đẹp hơn nữa cũng chỉ là giấy thôi, sao có thể so với vàng bạc được?
Nghĩ mãi mà không hiểu đạo lý trong đó, Gerry dứt khoát không thèm nghĩ thêm gì nữa, bắt đầu sắp xếp lại tình huống mà hôm nay nghe ngóng được, chân thì lại không hề dừng bước mà đi xuyên qua từng con hẻm nhỏ, cuối cùng đến một sân viện vô cùng hoang tàn, đi đến trước cửa anh ta không hề trực tiếp đẩy cửa vào, mà ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3724005/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.