Chương trước
Chương sau
Chương 862

Phụ trách hạm đội của Triệu Giai là một tướng lĩnh tên là Tả Tư Minh, y vốn giữ chức quan thấp nhất trong thuỷ quân, tuy nhiên từ sau khi Triệu Nhan quản lý thuy quân rốt cuộc phát hiện ra tài năng của y, chỉ là lúc trước đã bị thượng quan áp chế mới chưa thể ngang đầu, vì thế được Triệu Nhan đề bạt, Tả Tư Minh mới từ một Thập trưởng nho nhỏ thăng lên Chỉ huy sứ quân, có thể tự lực nắm giữ một chi hạm đội, điều này cũng làm cho Tả Tư Minh một mực trung thành với Triệu Nhan, trở thành tâm phúc tuyệt đối của Triệu Nhan, lần này Triệu Giai rời bến, Triệu Nhan đặc biệt sắp xếp hạm đội của Tả Tư Minh hộ tống, đủ để cho thấy sự tín nhiệm của hắn.

Mắt thấy hạm đội sắp tiến vào Nam Dương cảng rồi, trái tim Tả Tư Minh treo lơ lửng rốt cuộc chậm rãi thả xuống, tuy rằng y tin tưởng hạm đội của mình thực lực cường đại, ít nhất ở hải vực này căn bản không có kẻ thù nào có thể uy hiếp được bọn họ, nhưng nguy hiểm trên mat biển không chỉ có những hạm đội đối địch, hoàn cảnh tự nhiên mới là địch nhân lớn nhất, một hồi bão táp là có thể hoàn toàn chôn vùi hạm đội của họ xuống đáy biển sâu, may mắn vận khí của bọn họ không tệ, dọc theo con đường này tuy rằng gặp qua vài lần gió to mưa lớn nhưng cũng không có tổn thất gì, hiện tại chỉ cần đi vào Nam Dương cảng, nhiệm vụ hộ tống cũng liền hoàn thành một nửa, trong một khoảng thời gian kế tiếp, hẳn là không cần lo lắng cho an toàn của Triệu Giai và những học sinh này nữa.

Tuy nhiên khiến y thật không ngờ chính là, cũng vào lúc hạm đội lập tức tiến vào quân cảng Nam Dương, chỉ thấy một con thuyền quân hạm rất nhanh lái tới, và thông qua cờ hiệu hướng về bọn họ phát tín hiệu "xin giúp đỡ"', điều này làm cho Tả Tư Minh cũng sững sờ, lúc này đi lên mũi thuyền hỏi người trên thuyền đối phương, dù sao tín hiệu cờ chỉ có thể biểu đạt ý tứ đơn giản, chuyện quá mức phức tạp vẫn cần giáp mặt để trao đổi.

Chỉ thấy ở boong thuyền trên tàu chiến hạm cũng có vài vị tướng lĩnh Thủy sư đứng đó, trong đó cầm đầu là một người hơn ba mươi tuổi, không cao nhưng cực kỳ cường tráng, trên mặt làn da đen điểm những đốm đỏ, vừa nhìn là biết hàng năm đều sống trên biển, mà khi gã nhìn thấy đầu thuyền là Tả Tư Minh, ánh mắt sáng lên nói:

- Phía trước là Tả Tư Minh Tả Tướng quân?

Đúng vậy, đúng là Tả mỗ, ngươi là Ngô Mông lão đệ!

Tả Tư Minh lúc này cũng nhận ra đối phương, người đối diện trên thuyền tên là Ngô Mông, năm đó là thủ hạ của Phò mã Từ Nguyên xuất thân từ quân La Sát. Sau này bởi vì biểu hiện nổi trội xuất sắc, cũng rất được Triệu Nhan coi trọng, Nam Dương cảng do Ngô Mông suất lĩnh hải quân trấn thủ, chỉ có điều khiến Tả Tư Minh nghĩ mãi mà không rõ chính là, chiến hạm của gã cũng hùng mạnh, vì sao phải xin giúp đỡ?

Tả Tướng quan, cứu người như cứu hỏa, tieu đe phan một chi hạm đội đi tới chỗ bọn thổ dân, hiện tại song phương đang ở thế giảng co. Trùng hợp hạm đội còn lại lại ra ngoài tuần tra, cho nên kính xin Tả Tướng quân cùng tiểu đệ đi một chuyến, cứu các huynh đệ trở về!

Ngô Mông lúc này lớn tiếng kêu lên, vốn dưới tay gã cũng sở hữu ba chi phân hạm đội, hai chi ra ngoài tuần tra, một chi đóng giữ, nhưng hôm nay bởi vì tình huống bất ngờ nên chi đóng giữ phải đi xử lý, lại không nghĩ rằng bị thổ dân cản đường, gã vốn muốn hạm đội tuần tra trở về cứu viện lại không ngờ rằng hạm đội Tả Tư Minh đã đến, cho nên lúc này mới xin đối phương giúp đỡ.

- Chuyện này ...

Nếu là bình thường, Tả Tư Minh nhất định sẽ đồng ý, chỉ có điều trong hạm đội còn chở học sinh Học viện Hải quân, đặc biệt là an toàn của Triệu Giai lại không thể có bất kỳ sơ suất nào, nếu y đi cứu viện thủ hạ của Ngô Mông, rất có thể cùng thổ dân phát sinh xung đột, nếu chẳng may có nguy hiểm gì, ngày sau cũng không có cách nào giải thích với Triệu Nhan.

Học sinh Học viện Hải quân trên thuyền tất cả đều đi thuyền nhỏ tiến vào cảng nghỉ ngơi, tất cả chiến hạm chuẩn bị theo ta đi cứu người!

Tả Tư Minh rất nhanh liền đưa ra quyết đoán, lập tức hô lớn nói.

Tuy nhiên Tả Tư Minh vừa dứt lời, chợt nghe trên boong thuyền liền truyền đến tiếng phản đối nói:

- Tả Tướng quân, vì sao không để cho chúng ta đi, chúng ta là học sinh Học viện Hải quân vốn chính là ra ngoài để tích lũy kiến thức, đặc biệt hải chiến chúng ta lại chưa từng được thấy, lần này có một cơ hội tốt vô cùng, sao có thể để cho chúng ta ở lại trong cảng được?

Tả Tư Minh nghe thấy giọng nói này quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy người nói chính là Dương Sĩ Lượng, y cùng với Triệu Giai, Lý Thành và học sinh đều đứng bên trái Tả Tử Minh, vừa rồi cũng đều ở trên boong thuyền, vốn bọn họ nghe thấy phải đi cứu viện, một đám cũng đều hết sức hưng phấn, lại không nghĩ rằng Tả Tư Minh sẽ để bọn họ ở lại cảng, làm bọn họ rất là bất mãn.

- Chuyện này ... Tình huống bây giờ không rõ, chúng ta cũng không biết huynh đệ bị thổ dân chặn thế nào, vạn nhất đánh nhau chúng ta cũng không có biện pháp chiếu cố các ngươi, cho nên vì lý do an toàn, các ngươi vẫn nên ở lại trong cảng đi!

Tả Tư Minh lập tức mở miệng giải thích, đối với những học sinh đám người Dương Sĩ Lượng này, y cũng hiểu có chút đau đầu, bởi vì đám tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, lại không có kinh nghiệm hàng hải, dọc theo con đường này cũng mang đến cho y không ít phiền toái.

Như vay sao đưoc, chung ta tuy rang cung chưa phai hai quan chinh thức nhưng đang trong quá trình phấn đấu cố gắng trở thành một tướng lĩnh hải quân, nếu Tả Tướng quân vẫn coi chúng ta là đứa trẻ, không chịu để cho chúng ta mạo hiểm, sao có thể mau trưởng thành?

Đúng lúc này, lại một học sinh kêu lớn, lời của y cũng lập tức khiến cho những học sinh khác đồng ý, dù sao những học sinh này đều đã mười mấy tuổi, chính là tuổi ưa thích mạo hiểm, đặc biệt lần này còn có thể gặp được hải chiến, bọn họ lại nóng lòng muốn thử, ai cũng không chịu để lỡ cơ hội tốt này.

- Tả Tướng quân, ngài cứ để cho chúng ta đi đi, lấy thực lực của chi hạm đội này, hơn nữa thủ hạ của Ngô Tướng quân cũng trên phân hạm đội mà, cho dù đánh nhau cũng tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, huống chi Ngô Tướng quân cũng chỉ nói phân hạm đội của ngài ấy bị thổ dân cản lại, phỏng chừng hai phe đang ở thế giằng co, đợi cho hạm đội của chúng ta vừa đến, thổ dân sẽ rút lui ngay.

Lúc này chỉ thấy Triệu Giai rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Nhìn thấy Triệu Giai cũng nói như vậy, Tả Tư Minh rốt cuộc không cự tuyệt nữa, chỉ đành gật đầu đồng ý không để các học sinh rời thuyền, sau đó chào hỏi cùng thuyền Ngô Mông, bảo y ở phía trước dẫn đường, chỉ huy hạm đội gắt gao theo sau tiến vao eo biển Malacca.

Ngô Mông Tướng quân và Tả Tư Minh là chỗ quen biết cũ, hơn nữa lại cần đối phương hỗ trợ, cho nên y cho thuyền nhỏ đi lại gần giáp mặt thuyền của Tả Tư Minh, sau đó kể lại tỉ mỉ một chút tình huống eo biển Malacca cùng với nguyên nhân sự tình lần này.

Đại Tong tuy rang chiếm cu phía đong eo bien Malacca nhưng thế lực của Đại Tống cũng gần như dừng bước tại đây, bên trong Malacca vẫn do các vương quốc thổ dân nắm giữ, trong đó có ba vương quốc lớn cùng khống chế được ba cảng lớn, theo thứ tự là Á Sa cảng, Tân Thuận cảng và Cảng Mã Sinh, trong ba cái cảng này, Cảng Mã Sinh cách Nam Dương cảng gần nhất, điều này cũng đưa đến tình huống hai cảng vì tranh đoạt con thuyền lui tới mà sinh ra mâu thuẫn, trước kia Nam Dương cảng đã bị mấy lần tiến công, gần như đều là do Cảng Mã Sinh lén lút hành động sau lưng.


Nhưng không khéo chính là, Ngô Mông có ba chi phân hạm đội, hai chi đều ra ngoài tuần tra chưa có trở về, chỉ còn lại có một chi đóng giữ, thực lực cũng không phải quá mạnh, tuy nhiên trước kia cảng Mã Sinh bị bọn họ nhiều lần đánh cho đại bại cho nên Ngô Mông xem ra, đối phương không dám cùng bọn chúng thực chiến, chỉ cần hạm đội của mình đi tới, khẳng định có thể hộ tống đội tàu Thiên Trúc về.

Nhưng khiến Ngô Mông cũng không nghĩ tới chính là, thổ dân cảng Mã Sinh lần này không ngờ to gan hơn nhiều, y phân phó hạm đội tới nơi đó, ban đầu định dọa cho đám thổ dân đã chặn đội tàu lại khiến chúng sợ hãi bỏ chạy, nhưng đợi tới khi phân hạm đội và đội tàu Thiên Trúc gặp nhau, phỏng chừng thổ dân cảng Mã Sinh nhìn thấy phân hạm đội không nhiều thuyền lắm, liền tổ chức càng thêm chiến thuyền chặn bọn họ lại, hiện tại song phương đang ở trong lúc giằng co, bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ xung đột.

- Ở Malacca này thổ dân luôn luôn bắt nạt kẻ yếu đã quen, hơn nữa cực kỳ thiển cận, lần này cũng cũng giống như thế, bất quá ta đoán chừng là sẽ không đánh nhau, chỉ cần thuyền Tả Tướng quân vừa đến, phỏng chừng bọn thổ dân ngay lập tức sẽ tản ra.

Ngô Mông cuối cùng tổng kết nói, y cùng với thổ dân giao chiến nhiều lần, đối với bọn hắn có thể nói là hiểu như lòng bàn tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.