Chương trước
Chương sau
- Ngươi… ngươi có ý gì? 

 Thấy tên thủ lĩnh nâng thanh đao đầy máu lên trước mặt mình, Triệu Hạo sợ đến cứng đờ cả người. Triệu Hạo đã hoảng sợ đến mức đầu óc không kịp suy nghĩ nữa, nếu không cũng không đến nỗi không hiểu tên thủ lĩnh muốn nói điều gì. 

 - Với thân phận của Điện hạ, nếu rơi vào tay dư nghiệt Tử Hạ thì không chết cũng sẽ phải chịu nhục, cho nên kính xin Điện hạ hãy sớm ra quyết định. Nếu hàng, mạt tướng sẽ lập tức bỏ vũ khí xuống, nếu không hàng, mạt tướng nguyện sẽ theo Điện hạ xuống dưới suối vàng! 

 Tên thủ lĩnh kiên định nói. Phía sau, các huynh đệ của y bị bắt càng lúc càng nhiều, quân Tử Hạ đã sắp tràn đến. 

 Nghe tên thủ lĩnh nói, vẻ mặt Triệu Hạo trở nên phức tạp. Trước kia, khi còn ở kinh thành, y cho mình là một quân tử có thể hy sinh vì nghĩa, nhưng khi đứng trước sự lựa chọn sống chết, Triệu Hạo mới phát hiện ra từ bỏ mạng sống của mình không phải là một chuyện dễ dàng, đặc biệt, khi nhìn thấy nhiều người chết trên chiến trường trước mặt mình như vậy càng khiến cho y cảm thấy sợ hãi. 

 - Điện hạ, không còn nhiều thời gian nữa, xin Điện hạ hãy sớm quyết định! 

 Tên thủ lĩnh thấy càng lúc càng còn ít hộ vệ ở bên cạnh, liền nhìn Triệu Hạo bằng vẻ mặt lo lắng và nói. Mặc dù là một quân nhân, biết đầu hàng là một chuyện vô cùng đáng xấu hổ, nhưng đối với họ, bảo vệ sinh mạng Triệu Hạo được an toàn mới là điều quan trọng nhất, những chuyện khác không nằm trong suy nghĩ của họ. 

 Nghe tên thủ lĩnh thúc giục, Triệu Hạo càng khó quyết định. Về bản năng, đương nhiên là y muốn sống sót, nhưng y cũng biết rằng, nếu mình đầu hàng thì cho dù có sống sót cũng sẽ trở thành trò cười cho Đại Tống. Đừng nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế mà thậm chí cả quyền lực trong tay hiện giờ cũng không còn nữa, nửa đời còn lại cũng chỉ có thể sống trong tiếng cười nhạo của người khác. Những điều này còn khổ sở hơn cái chết. 

 Nhưng trong khi Triệu Hạo còn đang chần chừ, các hộ vệ bên cạnh cũng càng lúc càng ít đi, bỗng từ xa xa ở phía đông vang lên một tiếng nổ lớn quen thuộc, nghe như tiếng sấm. Nghe thấy âm thanh này, cả Triệu Hạo và các binh lính xung quanh đều chấn động. Bởi đó là tiếng nổ của lựu đạn Đại Tống, người ngoài không thể có được. Nói cách khác, quân của Đại Tống chắc chắn đang ở phía Đông, hơn nữa, quân số nhất định không ít. 

 Thác Lâm nghe tiếng lựu đạn từ phía đông cũng hoảng sợ. Vốn dĩ kế hoạch của họ là chia thành hai bộ phận, trong đó một bộ phận do đích thân Lưu Càn Thiên chỉ huy, tấn công quân đội Đại Tống ở xung quanh thành để cầm chân chúng. Còn Thác Lâm thì chỉ huy năm ngàn người tấn công vào trong thành, sau đó bắt giữ Triệu Hạo. Cho nên, theo suy nghĩ của Thác Lâm, trong thời gian ngắn nhất định quân Tống không kịp cử cứu viện tới. Nhưng lúc này nghe tiếng nổ từ phía đông thì rõ ràng có một đội quân Tống đang hướng về phía này. 

 Nghĩ đến chuyện con vịt Triệu Hạo này đã sắp bị nhúng vào nồi nước sôi mà còn bay đi, Thác Lâm trở nên vô cùng sốt sắng, lập tức chỉ huy quân đội không quản thương vong mà xông lên, phải bắt lấy Triệu Hạo trước khi quân cứu viện đến. Nhưng Triệu Hạo và hộ vệ của y cũng không ngốc, sau khi nghe tiếng nổ đều đã phấn chấn lại. Thậm chí, có những hộ vệ tưởng như đã chết cũng gắng sức đứng dậy, liều mạng chém giết, cản đứng bước tiến của quân Tử Hạ. 

 “Rầm rầm rầm!” Khi tên hộ vệ thủ lĩnh cùng các thủ hạ cầm cự được một lát thì lại nghe tiếng nổ vang lên một lần nữa. Tiếng nổ lần này ở khoảng cách gần hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả ánh lửa và nghe tiếng quân Tử Hạ bị thương gào lên thảm thiết. Vì thế, Thác Lâm phải chia quân ra để ngăn cản viện quân Đại Tống khiến cho quân tấn công Triệu Hạo ít đi. Mà đám hộ vệ của Triệu Hạo bỗng dưng trở nên mạnh mẽ phấn khởi như vừa uống thần dược, đối mặt với kẻ thù không hề lui bước, khó mà bị đánh gục trong thời gian ngắn. 

 - Điện hạ đừng sợ, mạt tướng Vương Đán đã đến cứu viện! 

 Đúng lúc này, nhìn thấy một toán quân Tống đang rẽ quân Tử Hạ lao vào như một mũi tên, đứng đầu là Vương Đán. 

 Lại nói tiếp, từ khi Vương Đán phát hiện trong rừng có khả năng có mai phục của quân Tử Hạ đã lập tức phòng bị. Kết quả, sau nửa đêm, trong rừng quả nhiên xuất hiện một đội phản quân Tử Hạ. Vì trời quá tối nên tạm thời không nhìn ra được nhân số của toán quân này, tuy nhiên dựa trên tần suất tấn công của địch, Vương Đán có thể đoán được nhân số của đối phương không nhiều bằng mình. 

 Phát hiện này khiến Vương Đán cảm thấy có chút kỳ lạ. Mặc dù đối phương đánh lén sẽ có lợi hơn, có thể dùng ít thắng nhiều, nhưng qua lần giao thủ vừa rồi, Vương Đán nhận ra đám quân Tử Hạ này chỉ là một đám ô hợp. Mà Vương Đán cũng hiểu rất rõ Lưu Càn Thiên, đối phương chắc chắn không tự đại đến mức nghĩ rằng có thể thắng mình bằng đám người này. Hơn nữa, hành động của chúng chỉ giống như đang muốn kéo dài thời gian. 

 “Không hay rồi!” 

 Nghĩ đến việc đối phương chỉ muốn giữ chân mình, Vương Đán lập tức giật mình. Vì Vương Đán nghĩ Triệu Hạo rất có thể đang gặp nguy hiểm. Tuy Vương Đán không biết đối phương dùng cách gì để có thể tấn công vào trong thành, nhưng y tin tưởng vào phán đoán của mình. Dù sao, chỉ cần kẻ địch bắt được Triệu Hạo thì họ cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của đối phương. 

 Nghĩ đến đây, Vương Sáng lập tức chia quân thành hai, một nửa ở lại tiếp tục diễn trò với quân Tử Hạ, một nửa còn lại thì do đích thân y thống lĩnh tấn công vào trong thành. Kết quả, khi Vương Đán vừa rời khỏi nơi đóng quân không xa, trong thành bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, không biết kẻ địch từ đâu xuất hiện chém giết ở khắp nơi. Tuy họ chủ yếu tấn công quân doanh của Cao Chỉ huy sứ nhưng cố một số loạn quân tấn công và các nhà dân trong phủ Hạ Vũ. Lúc này, cả thành đều khói lửa ngút trời, tiếng kêu than vang lên ở khắp nơi. 

 Chứng kiến tình hình trước mắt, Vương Đán không dám chậm trễ, lập tức đem quân liều mạng xông lên phía trước, hy vọng có thể sớm tìm thấy Triệu Hạo. Nhưng đường đi của họ cũng không dễ dàng, vì trời quá tối, đường lại xấu hơn nữa thi thoảng lại có loạn quân tấn công khiến cho tốc độ của họ rất chậm. Cuối cùng, Vương Đán hạ quyết tâm, cho người dùng lựu đạn để mở đường nên mới kịp chạy tới chỗ Triệu Hạo. 

 Nhờ vào cây đuốc trên chiến trường, Vương Đán nhanh chóng nhìn thấy đám người Triệu Hạo đang bị phản quân Tử Hạ bao vây. Thấy họ vẫn gắng gượng chống cự, Vương Đán cảm thấy rất vui mừng, lập tức xông lên đầu tiên và đã sử dụng rất nhiều lựu đạn. Trong chớp mắt, chiến trường vang lên những tiếng nổ không ngớt, phản quân Tử Hạ liên tục gào thét, khiến cho không ít người phải sợ hãi bỏ chạy. Vương Đán lại càng xông tới nhanh hơn, cuối cùng đã tới được chỗ Triệu Hạo. 

 - Mạt tướng cứu viện chậm trễ, đã khiến Điện hạ sợ hãi! 

 Vương Đán chỉ huy thủ hạ tới bảo vệ Triệu Hạo, sau đó đi nhanh tới trước mặt Triệu Hạo, ôm quyền nói. Nhưng trong lòng Vương Đán cũng thầm cảm thấy may mắn vì mình đã tới đúng lúc, không để Triệu Hạo rơi vào tay của quân Tử Hạ, nếu không chuyện này sẽ vô cùng nghiêm trọng. 

 Triệu Hạo vừa rồi đã đi một vòng ở quỷ môn quan, vốn cho rằng mình thà chết chứ không thể chịu nhục, không ngờ trong thời khắc mấu chốt lại được cứu thoát. Lúc này, Vương Đán quả thực có thể so sánh với Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, nên vừa nhìn thấy Vương Đán, Triệu Hạo cũng vô cùng kích động nói: 

 - Vương… Vương tướng quân không cần đa lễ, mau hộ tống Bổn vương ra ngoài! 

 Thác Lâm là chỉ huy trong phản quân, ngay cả Thác Lâm cũng cảm thấy sợ hãi nên các binh lính khác cũng bắt đầu không dám ngăn cản nữa. Hơn nữa, chúng đã bắt đầu nhận ra, số quân Tống mình vừa giết không đáng kể chút nào, đây mới là những binh lính Đại Tống thực sự. 

 Vì vậy, Vương Đán nhanh chóng hộ tống Triệu Hạo an toàn trở lại phủ thành chủ. Nơi này đã bị phản quân Tử Hạ chiếm lĩnh, tuy nhiên, kỷ luật của phản quân quá kém, rất nhiều phản quân sau khi nhìn thấy sự xa hoa của phủ thành chủ thì bắt đầu đi xung quanh để cướp bóc, thậm chí còn có người ném cả vũ khí đi. Kết quả, đúng lúc đám người Vương Đán đã chặn ở cửa và dọn dẹp sạch sẽ phản quân ở đây. 

 Sau khi giành lại được phủ thành chủ, Vương Đán lập tức bắt đầu bố trí canh phòng. Ở bên ngoài, Thác Lâm vốn dĩ đã muốn rút lui, vì vừa rồi ở bên ngoài đã không làm gì được quân đội của Vương Đán huống hồ bây giờ đối phương đã tiến vào trong phủ thành chủ. Nhưng Thác Lâm lại sợ sau khi trở về không biết giải thích với Lưu Càn Thiên như thế nào cho nên đành giả vờ tấn công thêm vài lần nữa. 

 Tuy nhiên, đúng lúc Thác Lâm đang chuẩn bị rút lui thì bỗng nghe tiếng quân Tống hò hét ở phía sau. Điều này khiến cho vẻ mặt Thác Lâm trở nên căng thẳng, biết là quân Tống lại tiếp tục có quân cứu viện tới nên không dám chậm trễ, lập tức chỉ huy thuộc hạ rút quân. Nếu không nhanh chóng rút quân, Thác Lâm sẽ rơi vào tình trạng đối mặt với địch từ hai phía.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.