Cao Công Hội là người thông minh, biết Cao gia không thể dựa dẫm mãi vào Cao thái hậu, cho nên mới muốn xoa dịu quan hệ với Triệu Nhan, bây giờ Triệu Nhan lại đích thân đến nhà thăm hỏi khiến y hết sức vui mừng, vội vàng mời Triệu Nhan vào sảnh chính, may lúc này mới là buổi sáng, không tiện chuẩn bị tiệc rượu, cho nên Cao Công Hội chỉ có thể sai người dâng trà ngon, sau đó tự mình tiếp đãi.
Triệu Nhan lần đầu tiên đến Cao phủ, bèn quan sát khắp nơi, sau đó tán gẫu chuyện phiếm với Cao Công Hội vài câu, mới nói:
- Nghe nói biểu ca thích sưu tầm đồ cổ, trùng hợp dạo gần đây bản vương bỗng nhiên có hứng thú với đồ cổ, không biết biểu ca có thể chỉ giáo chút ít không?
- Điện hạ khách khí rồi, không ngờ người cũng thích đồ cổ, nói ra tại hạ cũng chẳng có tài cán gì, nhưng nếu nói đến đồ cổ thì cực kì am hiểu, chi bằng mời Điện hạ theo thần đến xem đồ cổ mà thần sưu tầm được, rồi chúng ta vừa thưởng thức vừa trò chuyện thì thế nào?
Cao Công Hội nghe thấy Triệu Nhan có hứng thú với đồ cổ, lập tức hớn hở đề nghị. Nói đến con cháu nhà tướng bọn họ nếu không nhập ngũ thì ở nhà rong chơi an nhàn, cho nên sinh ra rất nhiều sở khách kì quái, chẳng hạn như y và nhạc phụ của Triệu Nhan Tào Dụ giống nhau, đều thích sưu tầm đồ, chẳng qua một người thích thu thập quân khí, một người thích sưu tầm đồ cổ mà thôi.
Vốn dĩ Triệu Nhan nhắc đến đồ cổ chỉ là để dẫn vào chủ đề tiếp theo, hắn không hề có hứng thú với đồ cổ, không ngờ Cao Công Hội lại nhiệt tình mời hắn đi tham quan phòng trưng bày của y. Đầu tiên Triệu Nhan định từ chối, song trông thấy trong sảnh chính có rất nhiều người hầu của Cao gia, chuyện tí nữa mình đề cập không tiện để người ngoài biết, cho nên cứ đến phòng sưu tập đồ của Cao Công Hội, ở đó chắc chắn không để người không phận sự vào.
Nghĩ vậy, Triệu Nhan liền tỏ ra cực kì thích thú, thế là cùng Cao Công Hội ra khỏi sảnh chính, sau đó vào trong Cao phủ. Vốn dĩ nơi đây không cho phép khách là đàn ông vào, nhưng thứ nhất thân phận của Triệu Nhan đặc biệt, thứ hai Cao Công Hội lại hấp tấp muốn khoe Triệu Nhan bộ sưu tập của mình, trên đường đi thao thao bất tuyệt không dứt, đều là chuyện liên quan đến đồ cổ, Triệu Nhan không hiểu gì về lĩnh vực này, nhưng buộc lòng tỏ ra thích thú, khiến hắn thấy hối hận vì tự chuốc khổ vào thân.
Rất lâu sau mới đến phòng của Cao Công Hội, sau đó y đưa Triệu Nhan đến phòng trưng bày đồ của mình, đáng nhắc tới là, phòng trưng bày này bên cạnh phòng ngủ của Cao Công Hội, hơn nữa giữa hai gian phòng có cửa thông nhau, đoán là Cao Công Hội mỗi đêm trước khi ngủ đều phải ngắm nghía bộ sưu tập của y một lần, điểm này giống hệt Tào Dụ, hai người đều yêu bộ sưu tập của mình như tính mạng.
Cao Công Hội dùng chìa khóa luôn mang bên mình mở cửa phòng trưng bày, đập vào mắt đâu đâu cũng là những tủ gỗ to lớn, trên tủ bày các loại đồ gốm muôn màu muôn sắc, đáng tiếc Triệu Nhan mù tịt khoản này, khi hắn nhìn những đồ gốm này chỉ nhận biết được màu sắc kích thước, ngoài ra chúng cũng chỉ là một món đồ gốm mà thôi.
Tuy nhiên đống đồ gốm này trong mắt Cao Công Hội lại hoàn toàn khác nhau, y đon đả mời Triệu Nhan vào phòng trưng bày, sau đó giới thiệu lai lịch, niên đại,... của từng món đồ gốm, thậm chí còn kể được người thợ chế tác ra chúng, khiến Triệu Nhan không khỏi nể phục tầm hiểu biết của Cao Công Hội về đồ cổ, nếu ở hậu thế chắc chắn có thể được phong là nhà bác học đồ cổ.
Đoán là Cao Công Hội vì không có người cùng chí hướng về đồ cổ, khó khăn lắm hôm nay Triệu Nhan lại tỏ ra hứng thú với đồ cổ, hơn nữa y lại muốn kết giao với Triệu Nhan, cho nên giảng giải rất chăm chỉ, nhưng Triệu Nhan đến tìm y là có chuyện quan trọng cần làm, chứ không phải đến nghe y kể mấy chuyện đồ cổ, vì thế Triệu Nhan vội vàng ngắt lời y:
- Biểu ca, hôm nay bản vương mang tặng huynh một đôi đồ gốm làm quà, huynh hãy xem thử đôi đồ gốm này thế nào?
- Làm phiền Điện hạ rồi!
Lúc nãy Cao Công Hội nghe thấy Triệu Nhan mang đồ cổ đến tặng mình, y vô cùng tò mò, nhưng y đã hạ quyết tâm, cho dù món đồ cổ đó tốt hay xấu, y cũng sẽ khen hết lời, dù sao quà cáp không quan trọng, quan trọng là tạo mối quan hệ tốt đẹp với Triệu Nhan.
Triệu Nhan liền sai người mang đôi đồ cổ mà sáng nay mình mua ở chợ ma đến, đôi đồ cổ này đặt trong chiếc hộp quà đẹp đẽ, rồi Triệu Nhan tận tay trao cho Cao Công Hội, Cao Công Hội cũng tỏ ra đặc biệt trịnh trọng, liền để hộp quà lên bàn, sau đó mới nhẹ nhàng mở hộp ra, đang lúc định liếc qua rồi lập tức ca tụng, nhưng chữ “đẹp” vẫn chưa bật khỏi miệng y thì kẹt cứng trong cổ họng, khuôn mặt trở nên cứng đờ, cứ như gặp phải ma.
Chỉ thấy trong chiếc hộp là đôi ngựa sứ màu sắc rực rỡ, thân ngựa chủ yếu màu vàng, dây cương và bờm ngựa là xanh xen lẫn trắng, thoạt nhìn trông rất tinh xảo, rất mang tính nghệ thuật, hơn nữa tạo hình của ngựa vô cùng sinh động, vừa nhìn đã biết từ tay nhà nghề danh tiếng.
Tuy nhiên đối diện với đôi ngựa gốm tinh xảo như vậy, Cao Công Hội ban đầu vẻ mặt như vừa gặp ma, sau đó lại dở khóc dở cười nói:
- Điện hạ, đôi ngựa sứ này là ai mua tặng người vậy?
- Sao thế, đôi ngựa sứ này có vấn đề sao?
Triệu Nhan biết nhưng cố tình hỏi, đôi ngựa sứ này thực ra là hắn cố ý chọn, ẩn ý trong đó hắn biết rõ hơn ai hết.
Cao Công Hội nào biết dụng ý của Triệu Nhan, y còn nghĩ Triệu Nhan không hiểu, cho nên mới bị người ta lừa, bèn cười khổ giải thích cho Triệu Nhan:
- Điện hạ có điều không biết, đôi ngựa sứ này vô cùng tuyệt mĩ, dáng vẻ tựa như thật, trông vô cùng tinh xảo, hơn nữa đôi ngựa sứ này xuất thân trong thời Tiền Đường, cũng được coi là đồ cổ, nhưng nó được dùng để an táng, thần dám cam đoan, đôi ngựa sứ này chắc chắn là ăn trộm trong cổ mộ, những thứ như vậy rất xui xẻo, cho nên dù giá có rẻ mạt thế nào cũng không ai muốn mua.
Thực ra những gì Cao Công Hội nói Triệu Nhan đều biết, hơn nữa hắn còn biết một số chuyện mà Cao Công Hội không hay, ví dụ loại đồ gốm này ở hậu thế gọi là gốm ba màu đời Đường, một đôi ngựa sứ ba màu này từng được bán với giá trên trời, nhưng giống như những gì Cao Công Hội nói, nó dùng để chôn cùng với người chết, giống như vàng mã, để cho người chết dùng, cho nên Triệu Nhan tặng đôi ngựa sứ này làm quà cho Cao Công Hội, quả thực giống như tặng người ta quan tài vậy, cũng vì thân phận của Triệu Nhan cao quý, nếu đổi lại là người khác, e Cao Công Hội đã đập bàn sai người vứt đi ngay lúc đó rồi.
Tuy nhiên Triệu Nhan nghe Cao Công Hội giải thích xong, lại chợt nheo mắt, sau đó cười ha ha nói với y:
- Hóa ra đôi ngựa sứ này dùng để mai táng, nhưng ta thấy ngày đại hạn của biểu ca cũng không còn xa nữa đâu, cho nên đôi ngựa sứ này huynh cứ giữ lại, sau này chắc chắn dùng tới!
Triệu Nhan vừa dứt lời, Cao Công Hội liền sững sờ, sau đó vô cùng phẫn nộ nhìn Triệu Nhan trừng trừng, lúc lâu sau mới cắn răng nói:
- Điện hạ là có ý gì, lẽ nào hôm nay người đến Cao phủ ta là để trêu đùa Cao mỗ sao?
Tuy Cao Công Hội một lòng muốn kết giao với Triệu Nhan, nhưng bây giờ thấy Triệu Nhan lại nói mình mệnh đoản, tất nhiên là nổi nóng, y không muốn đắc tội với Triệu Nhan, nhưng cũng không có nghĩa y cam tâm chịu sự sỉ nhục của Triệu Nhan, may mà y là người cực kì lí trí, nhất thời vẫn có thể kìm nén tức giận của mình, nhưng nếu Triệu Nhan không giải thích thỏa đáng thì đừng trách y trở mặt.
Thấy bộ dạng giận dữ của Cao Công Hội, Triệu Nhan mỉm cười nói:
- Biểu ca bớt giận, bản vương tuyệt đối không đến để trêu đùa biểu ca, chẳng qua bản vương thấy Cao gia sắp gặp đại họa, cho nên mới có ý tốt nhắc nhở biểu ca trước thôi, tránh khỏi sau này cả Cao gia các huynh phải lên đoạn đầu đài, đến lúc đó bản vương cũng không đành lòng.
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Cao Công Hội không khỏi lại sửng sốt, liền bất chấp cơn giận, vội vàng truy vấn:
- Điện hạ rốt cuộc có ý gì, có thể nói rõ ràng hơn chút, ban nãy nếu Cao mỗ có gì đắc tội, mong Điện hạ bỏ quá cho!
- Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một số chuyện trong cung, hơn ba năm trước Bệ hạ đăng cơ, nhưng mẹ ruột của Bệ hạ lại nhận tước phong Thái phi, mấy tháng trước Chu Thái phi đi tế bái hoàng huynh, nhận một số lễ vật của Hàn Giáng, liền bị mẫu hậu gọi vào trong điện, mắng chửi một trận trước mặt các phi tần trong cung, Chu Thái phi chỉ có thể khóc lóc nhận lỗi, sau đó nhờ Hướng Thái hậu xin hộ, mới khiến mẫu hậu bỏ qua cho Chu thái phi.
- Ha ha, nếu biểu ca không biết, thì để ta giúp huynh phân tích, Bệ hạ thân là con, lại giương mắt nhìn mẫu thân chịu tủi nhục, có lẽ bây giờ người thực sự không có cách, nhưng sau này người chắc chắn sẽ phải nhiếp chính, đợi Bệ hạ lên nắm đại quyền, có lẽ người niệm tình sẽ không làm gì mẫu hậu, nhưng sẽ trút giận lên người Cao gia các huynh, đến lúc đó biểu ca nghĩ xem Cao gia các huynh sẽ có bao nhiêu người chết, mới có thể làm Bệ hạ nguôi giận?
Lúc này Triệu Nhan lại cười khểnh nói. Cao Thái hậu rất giỏi nhiếp chính, nhưng trên một số mặt bà lại quá thiển cận cũng quá hành động theo cảm xúc, không hề nghĩ xem những gì mình đối xử với Chu thái phi sẽ gây ra hậu quả thế nào.
Cao Công Hội cũng là người khôn ngoan, lúc nãy y đã nghĩ đến mầm họa mà Cao Thái hậu reo rắc cho Cao gia họ, sợ đến nỗi run bần bật, liền nắm chặt cánh tay của Triệu Nhan run rẩy nói:
- Xin Điện hạ cứu lấy tính mạng của toàn Cao gia, bất luận là điều kiện gì Cao mỗ cũng chấp thuận!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]