Chương trước
Chương sau
Lúc này Vương Luân cũng cảm thấy bất lực, một cơ hội tiến thân tốt như vậy, lại bị tên Lăng vương này vô lí giết người mà phá hỏng, hơn nữa còn dám nói thẳng như thế, dù sao ông ta không thể so sánh với thân phận của hắn, so với sự buồn bực của Vương Luân, đám quần thần Tư Mã Quang cũng tỏ ra não nề, ai nấy buồn bã rất lâu, không nghĩ ra bất kì phương án chữa cháy nào, cuối cùng mọi người đều dồn mắt nhìn Cao thái hậu phía sau tấm rèm. 

 Sau tấm màn im lặng rất lâu, cuối cùng mới nghe thấy giọng nói của Cao thái hậu cất lên: 

 - Không ngờ Đại Tống ta lại có bí mật này, nhưng đã là chuyện của nhiều năm về trước, cũng không thể trách Lăng vương, nếu đã vậy, thì từ bỏ chuyện liên minh với người Nữ Chân đi! 

 Tuy không nhìn được thái độ của Cao thái hậu, nhưng từ ngữ điệu của bà có thể cảm nhận được, Cao thái hậu không cam tâm từ bỏ việc bắt tay với người Nữ Chân, đáng tiếc hiện tại rõ ràng không thể liên minh với Nữ Chân, cho nên bà ấy không cam tâm cũng vô ích, càng không thể vì thế mà trách phạt Triệu Nhan, dù sao hồi đó Triệu Thự đã từng phạt Triệu Nhan rồi, huống hồ Triệu Nhan bây giờ không thể so sánh với trước kia, tuy không màng triều chính, song vẫn có thể thao túng thế cục, cho nên Cao thái hậu cũng không muốn đụng vào hắn. 

 Tuy trước đó đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi Vương Luân chính tai nghe được Cao thái hậu từ bỏ liên kết với Nữ Chân, cũng không khỏi đau lòng, cơ hội tiến thân tốt như vậy đã tiêu tan, nhưng ông ta cũng không hoàn toàn trắng tay, ít nhất lần này được diện kiến Cao thái hậu, hơn nữa còn mở rộng quan hệ với đám người Tư Mã Quang, điều này rất có lợi cho tiền đồ tương lai của ông ta ở Đại Tống. 

 Chỉ có điều khiến Vương Luân không ngờ tới là, lúc này Triệu Nhan chợt quay sang nhìn ông, sau đó cười ha ha nói: 

 - Vương lão tiên sinh hiến cho triều đình kế sách liên kết với Nữ Chân, vốn xuất phát từ lòng trung thành báo đáp đất nước, đáng tiếc lại vì sai lầm trước kia của bản vương mà khiến kế hoạch đổ bể, bản vương thật lấy làm áy náy! 

 - Lăng vương điện hạ khách khí rồi, chuyện này đều tại lão nô suy nghĩ không chu đáo, thực sự không liên quan đến Điện hạ! 

 Vương Luân thấy Triệu Nhan khách khí với ông ta như vậy, liền có chút hoảng sợ nói, đồng thời trong lòng cũng hơi mừng thầm, ông ta cũng biết tầm ảnh hưởng của Triệu Nhan trong nước Đại Tống, nếu có thể đu bám cành cao này, thì tiền đồ của ông ta sẽ càng sáng lạn. 

 Tuy nhiên dù Triệu Nhan bề ngoài tươi cười, nhưng trong lòng lại vì chuyện của Cổ Thiên Kiệt mà vô cùng khinh thường Vương Luân này. Giờ đây hắn lại mỉm cười lên tiếng: 

 - Vương lão tiên sinh, ngài vượt ngàn dặm xa xôi từ Liêu quốc đến Đại Tống ta, hành động hướng về quê hương này, thực sự khiến bản vương vô cùng cảm động! 

 - Điện hạ quá lời rồi, tuy lão nô sinh ra ở Liêu quốc, nhưng trong lòng luôn lấy người Hán làm gốc, bao năm nay mặc dù Liêu quốc nhiều lần mời lão nô ra làm quan, nhưng lão nô đều cự tuyệt, sau này tuổi càng cao, lòng càng thương nhớ cố quốc, cuối cùng quyết định rời khỏi Liêu quốc quay về Đại Tống, cho dù có chết lão nô cũng phải chết trên đất Đại Tống! 

 Lúc này Vương Luân hùng hồn nói, khi nói đến cuối, đám người Tư Mã Quang không hiểu nội tình bên trong thấy cảnh này, cũng không khỏi gật đầu tán thưởng. 

 - Ồ! Vương lão tiên sinh thật trung thành với Đại Tống ta, nhưng nói ra kể cũng trùng hợp, lúc nãy khi bản vương vào cung, tình cờ gặp một lão tiên sinh, ông ý nói từng là người quen cũ của Vương lão tiên sinh khi ở Liêu quốc, không biết Vương lão tiên sinh có nhã hứng gặp mặt không? 

 Lúc này Triệu Nhan cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật của mình, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo. 

 - Người quen cũ? 

 Vương Luân nghe thấy vậy đầu tiên sửng sốt, sau đó ánh mắt mang theo vẻ hoảng hốt, nhưng ông ta rất giỏi điều tiết cảm xúc, nhanh chóng bình tĩnh lại cười nói: 

 - Thật kì lạ, chuyện lão nô đến Đại Tống rất ít người biết, hơn nữa người quen của lão nô hầu hết đều ở Liêu quốc, hình như trước nay chưa từng có người quen nào ở Đại Tống? 

 - Ha ha, có quen hay không mời ông ấy vào sẽ biết ngay thôi! 

 Lúc này Triệu Nhan cũng lười diễn trò, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, khiến Vương Luân giật thót, trong lòng chợt có cảm giác bất an, thậm chí rất muốn quay người bỏ chạy. 

 - Mẫu hậu, nhi thần muốn mời một trí sĩ già vào điện! 

 Lúc này Triệu Nhan quay người thỉnh cầu Cao thái hậu, dù sao đây là điện Thùy Củng, muốn để Cổ Thiên Kiệt vào, bắt buộc phải được sự đồng ý của Cao thái hậu. 

 - Lăng vương, con lại định làm gì? 

 Cao thái hậu lúc này không hiểu hỏi. Bà cũng nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Triệu Nhan, tất nhiên hiểu Triệu Nhan đang nhắm vào Vương Luân, nhưng Vương Luân là tri thức đầu tiên của Liêu quốc chủ động đầu quân cho Đại Tống, nếu chuyện này truyền bá ra ngoài, chắc chắn có thể làm rạng danh Đại Tống, cho nên bà không muốn Triệu Nhan gây khó dễ Vương Luân. 

 - Mẫu hậu, chuyện này quá phức tạp, nhi thần không thể giải thích rõ bằng một hai câu, nhưng chỉ cần để người bên ngoài kia vào, người nhất định sẽ hiểu! 

 Lúc này Triệu Nhan lại thỉnh cầu, hắn cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Cao thái hậu, nhưng cho dù luận về công hay tư, hắn cũng không thể để tên lừa trời dối đất như Vương Luân trà trộn vào triều đình Đại Tống. 

 Thấy Triệu Nhan kiên quyết như vậy, Cao thái hậu buộc lòng đồng ý với thỉnh cầu của Triệu Nhan, truyền người bên ngoài vào, kết quả không lâu sau, chỉ thấy Chu Đồng và Cốt Đầu dìu Cổ Thiên Kiệt bước vào, lúc này Triệu Nhan nhạy cảm nhận ra, sắc mặt của Cổ Thiên Kiệt ngày càng xấu, khiến hắn không khỏi lo lắng với sức khỏe của Cổ Thiên Kiệt có thể kể rõ oan tình của ông được không? 

 - Giáo quan đạo đức Trường quân đội Cổ Thiên Kiệt, bái kiến Thái hoàng thái hậu! 

 Tuy Cổ Thiên Kiệt vô cùng suy nhược, nhưng được con gái và con rể đỡ vẫn bước rất vững vàng, bèn hành lễ với Cao thái hậu, Trường quân đội có giáo quan dạy đạo đức, giáo quan võ thuật, binh pháp vân vân, giáo quan đạo đức bề ngoài là dạy dỗ phẩm chất cho từng học sinh Trường quân đội, nhưng thực tế chủ yếu là truyền thụ tư tưởng trung quân ái quốc, để đảm bảo những học sinh này sau khi tốt nghiệp sẽ không gây hại cho Đại Tống, hơn nữa giáo quan đạo đức có quyền lực rất lớn trong Trường quân đội, nếu giáo quan đạo đức nhận xét một học sinh có vấn đề về phẩm hạnh, thì học sinh đó không thể tốt nghiệp Trường quân đội. 

 Ban đầu khi Cổ Thiên Kiệt đi vào, Vương Luân không nhận ra ông, dù gì đã mấy chục năm trôi qua, Cổ Thiên Kiệt lại bệnh tật triền miên, cho nên không còn phong thái năm xưa, thậm chí vẻ ngoài cũng thay đổi, Vương Luân tất nhiên không nhận ra ông, nhưng khi nghe thấy Cổ Thiên Kiệt tự giới thiệu tên họ, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch, trán toát mồ hôi hột, ông ta vạn lần không ngờ Cổ Thiên Kiệt mà trước kia bị ông ta hại cho tan cửa nát nhà giờ vẫn còn sống! 

 - Hả? Ông là giáo quan Trường quân đội, nhưng sao lúc nãy Lăng vương nói ông là người quen cũ của Vương Luân tiên sinh? 

 Lúc này Cao thái hậu nghe thấy chức vị của Cổ Thiên Kiệt cũng ngạc nhiên nói. Bà thực sự không ngờ giáo quan Trường quân đội sao lại là người quen cũ của Vương Luân? 

 - Khởi bẩm Thái hậu, ân oán giữa lão thần và Vương Luân không thể nói rõ trong một hai câu, nhưng lão thần khẩn cầu Thái hậu, cho phép lão thần nói chuyện trực tiếp với Vương Luân vài câu! 

 Lúc này Cổ Thiên Kiệt tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí sau khi vào đại điện, không thèm liếc Vương Luân lấy một cái, song Triệu Nhan cảm nhận được, đằng sau gương mặt bình tĩnh đó, là sự căm hận khôn xiết. 

 - Được! 

 Cao thái hậu thấy mặc dù Cổ Thiên Kiệt chỉ là một giáo quan đạo đức cấp bậc không cao, nhưng từ lúc vào đại điện đã thể hiện rất lãnh đạm, hơn nữa tuy sức khỏe suy yếu, nhưng từng câu từng chữ đều rất có khí chất, không hề thua kém với các đại thần như Tư Mã Quang bên cạnh, mặt khác Cao thái hậu còn phát hiện ra sự bất thường của Vương Luân, vì thế bà hết sức tò mò giữa Cổ Thiên Kiệt và Vương Luân rốt cuộc có ân oán gì? 


 - Ha ha ha ha... khụ khụ khụ… 

 Thấy bộ dạng hoảng hốt của Vương Luân, Cổ Thiên Kiệt cười không ngớt, đáng tiếc bệnh của ông quá nặng, đang cười lại ho khan, rất lâu sau mới điều hòa được hơi thở nói: 

 - Năm xưa ta coi ngươi như bằng hữu, không ngờ ngươi lại báo với triều đình Liêu quốc ta một lòng hướng về Đại Tống, khiến Cổ gia ta đều bị xử trảm, ta đưa thê tử chạy trốn đến chỗ người Nữ Chân, nghĩ rằng đời này đã hết hi vọng, không ngờ gặp được Lăng vương điện hạ, đưa ta quay về Đại Tống, đầu tiên ta chỉ muốn nhìn thấy con gái lấy chồng rồi sống tốt đã mãn nguyện rồi, hơn nữa mấy năm nay đau ốm triền miên, không còn ý niệm báo thù, nhưng không ngờ ông trời cuối cùng có mắt, trước khi chết lại cho ta gặp lại kẻ thù đã hại ta tan cửa nát nhà là ngươi, đại thù ta nhất định báo! 

 Khi Cổ Thiên Kiệt thốt ra chữ “báo” cuối cùng, bỗng nhiên trở nên khác thường, mặt của ông chợt đỏ bừng, dường như là đang rất nhẫn nhịn, nhưng sau cùng đột nhiên phụt một hụm máu tươi, cơ thể trở nên yếu ớt, nếu không có Chu Đồng và Cốt Đầu đỡ ông, e lúc này ông đã ngã nhào ra đất rồi, khiến Triệu Nhan vô cùng hoảng hốt, lo lắng ngộ nhỡ Cổ Thiên Kiệt đột quỵ, e rất khó có thể tỉnh lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.