Chương trước
Chương sau
Trên một đồng bằng sườn đông phủ Hoàng Long, hai đội người ngựa không thèm chuẩn bị lập tức giao chiến, kết quả chém giết sặc mùi máu tanh, trong đó một bên là quân đội chính quy của Liêu quốc được trang bị áo giáp vũ khí đầy đủ, còn lại là toán người hoang dã mặc áo da thú, nhìn những cái đầu trọc lốc của chúng, chỉ để lại một bím tóc vàng sau gáy, chắc chắn là người Nữ Chân, nếu người nào thân thiết với người Nữ Chân, thậm chí còn có thể nhận ra đám người Nữ Chân này là Hoàn Nhan bộ mà dạo gần đây danh tiếng lẫy lừng. 

 - Giết ~ 

 Một thiếu niên cầm đầu người Nữ Chân tay cầm một cái chùy dài, cưỡi ngựa xông vào quân Liêu, mỗi lần cây chùy bằng sắt phang xuống, tất sẽ có một tên lính Liêu ngã ngựa, mà mỗi khi giết một người, trên khuôn mặt xấu xí của thủ lĩnh thiếu niên này sẽ lộ ra một nụ cười thỏa mãn mang chút quỷ dị, dường như giết người là một việc sung sướng vậy. 

 Lực lượng của người Nữ Chân và quân Liêu tương đương, nhưng so sánh với nhau, người Nữ Chân quả thực liều chết đánh trận, đặc biệt là tên thủ lĩnh trẻ đó, dũng mãnh vô cùng, chỉ huy người Nữ Chân nhanh chóng chiếm thế thượng phong, tướng lĩnh quân Liêu thấy tình hình này, liền hét lớn lệnh cho quân rút lui. 

 Vốn dĩ với tình huống này, người Nữ Chân chắc chắn sẽ không tha cho quân Liêu, truy sát tới cùng nhất định có thể tiêu diệt một bộ phận quân Liêu, nhưng khiến người ta không ngờ là, người Nữ Chân không truy đuổi, ngược lại dừng bước, song tên thủ lĩnh trẻ tuổi kia nhìn theo hướng quân Liêu tháo chạy, khuôn mặt bẩn thỉu lấm lem máu lộ ra nụ cười đắc ý, đáng tiếc quân Liêu phía trước chỉ lo chạy bán mạng, không phát hiện tình hình bất thường. 

 Quả nhiên, quân Liêu bỏ chạy chưa được bao xa, đột nhiên có vô số mũi tên lao ra từ cánh rừng hai bên đường, tướng quân Liêu dẫn đầu bị trúng tên liên tiếp, khiến toàn bộ quân Liêu như rắn mất đầu, sau đó lại có một toán người Nữ Chân phi ngựa mai phục trong rừng cây truy giết, cầm đầu cũng là một thủ lĩnh người Nữ Chân trẻ tuổi, chặn đứng đường chạy của quân Liêu, quân Nữ Chân phía sau lúc này cũng hành động, thúc ngựa xông lên truy sát. 

 Kỵ binh Liêu quốc bị kẹp ở giữa tình thế hiểm nghèo này, rất nhiều người đều tuyệt vọng gào thét, sau đó có người mắt đỏ rực định liều mạng, có người thì mặc kệ tất cả muốn thoát thân, đáng tiếc con đường trước sau đều bị chặn đứng, người Nữ Chân lại đông hơn chúng gấp đôi, cho nên không lâu sau, cho dù là những kẻ muốn liều mạng hay muốn bỏ chạy, cuối cùng đều chết thảm dưới tay người Nữ Chân. 

 - Đại ca, kế sách của huynh quả thật quá tuyệt vời, quả nhiên giúp chúng ta tiêu diệt được một đội kỵ binh Liêu quốc! 

 Thấy cảnh quân Liêu tan tác, thủ lĩnh thiếu niên xấu xí trước đó lúc này lau khuôn mặt lem luốc máu, sau đó cười nói với thủ lĩnh Nữ Chân trẻ tuổi xông ra từ trong rừng. 

 - Chút tài mọn mà thôi! 

 Tên tướng lĩnh Nữ Chân trẻ tuổi không hề tỏ ra đắc ý, mà vô cùng lãnh đạm nói, dường như tiêu diệt một đội kỵ binh Liêu quốc đối với nó không có gì to tát. 

 Chỉ thấy tuy tên thủ lĩnh thanh niên này vóc dáng không cao, nhưng tướng mạo rất khỏe khoắn, mặt dài cằm nhọn, trên đôi mắt híp dài là đôi lông mày sâu róm, mũi tẹt môi dày, vừa nhìn là biết người Nữ Chân, duy chỉ có một điểm hơi kì lạ, nước da của nó trắng hơn so với người Nữ Chân bình thường, hơn nữa trên mặt không có lấy một sợi râu. 

 - Đúng vậy, đại ca huynh lã mãnh hổ trên chiến trường, xưa nay chưa từng bị đánh bại, đám quân Liêu này tuy nhìn thì có vẻ dũng mãnh, thực tế chỉ là một lũ chó hoang, chỉ cần hổ gầm lên một tiếng, sẽ sợ quắn đít lại, căn bản không đáng nhắc đến! 

 Thủ lĩnh thiếu niên hết sức vui mừng nói. Tuy nó xấu xí thô kệch, nhưng từ nét trẻ con trên khuôn mặt vẫn có thể nhận ra nó còn nhỏ tuổi, cùng lắm là mười lăm mười sáu tuổi, nhưng thân hình vô cùng vạm vỡ, nhìn từ sau lưng, không thể nghĩ rằng nó chỉ là một thiếu niên. 

 - Được rồi, Ngô Khất Mãi đệ đừng tâng bốc ta nữa, mau thu dọn chiến trường một chút, ngũ thúc còn đang đợi chúng ta về nhận lệnh! 

 Lúc này thủ lĩnh thanh niên lại cất lời. Thủ lĩnh thiếu niên chính là Ngô Khất Mãi, còn thủ lĩnh thanh niên đó tất nhiên là A Cốt Đả. Trước đây nó bị nỏ pháo của Đại Tống đả thương vùng kín, trở thành một thái giám, tất nhiên không mọc được râu. 

 - Vâng, đệ thích nhất là thu dọn chiến trường! 

 Ngô Khất Mãi thích thú nói lớn, sau đó đem theo thủ hạ nhảy xuống ngựa bắt đầu thu dọn trên chiến trường. Người Nữ Chân nghèo rớt, thiếu thốn đủ thứ, những vật dụng này tất nhiên chỉ có thể thu nhặt trên chiến trường, cho nên Ngô Khất Mãi mang theo người như một con chấu chấu, thu gom tất cả vật dụng có thể dùng được trên chiến trường, thậm chí không bỏ qua cả xác chết, chúng không những lột áo giáp bên ngoài, thậm chí còn lột cả quần áo bên trong, chúng còn cắt thịt ngựa đã chết trên chiến trường, bãi chiến trường sau khi được chúng thu nhặt, ngoài một đống thi thể đầu trọc lốc ra, không còn sót lại thứ gì khác. 

 Thấy đã nhặt nhạnh xong các vật dụng, A Cốt Đả hô một tiếng, hai đội người ngựa tập hợp lại, phi như bay về hướng đông như một trận cuồng phong, đi khoảng hơn chục dặm, cuối cùng đến một thành trì đã bị tàn phá, nơi đây trước kia là nơi cai trị của phủ Hoàng Long, cũng chính là vùng giàu có nhất phủ Hoàng Long, đáng tiếc thời gian trước đã bị người Nữ Chân công phá, hàng vạn dân chúng trong thành đều bị tàn sát không còn một ai, vật phẩm trong thành cũng bị người Nữ Chân chở về các bộ lạc, chỉ giữ lại ngôi thành trì đổ nát. 

 A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi đi qua con đường đổ nát hoang tàn, đến nơi ở của thành chủ trước kia. Ngôi phủ thành chủ rộng lớn này đã bị sụp đổ hơn nửa, nhưng đại sảnh chính giữa vẫn còn nguyên, bây giờ trở thành nơi ở của thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ. Kể ra khi người Nữ Chân tấn công phủ Hoàng Long là nhiều bộ lạc liên minh lại, Hoàn Nhan bộ chỉ là dẫn đầu một nhóm, sau khi đánh hạ phủ Hoàng Long cướp bóc tàn sát, các bộ tộc Nữ Chân khác đều lui về, nhưng chỉ duy Hoàn Nhan bộ thì ở lại. 

 Chỉ thấy A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi sải bước vào đại sảnh, trong sảnh có một người Nữ Chân trung niên dáng người gầy guộc đang ngồi giở xem gì đó sau bàn sách, khi thấy huynh đệ A Cốt Đả đi vào, người trung niên này ngẩng đầu nhìn chúng một cái, rồi đứng dậy thân thiết cười nói: 

 - Cháu của ta, các con ra ngoài đi săn thu hoạch thế nào? 

 Người Nữ Chân gầy còm này chính là ngũ đệ Doanh Ca của Hặc Lý Bát. Vốn dĩ ban đầu sau khi Hặc Lý Bát chết, Hặc Tôn sẽ thừa kế chức vị thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, nhưng Hặc Tôn lại là tên vô dụng, khiến Hoàn Nhan bộ đang vững mạnh thành mớ hỗn loạn, thậm chí rơi vào cảnh ngộ bị cô lập cách biệt. 

 Dưới hoàn cảnh này, trợ thủ của Hặc Tôn là Doanh Ca cuối cùng nghĩ ra một cách khác, y biết trong bộ lạc có rất nhiều người đều đang hoài niệm về khoảng thời gian sung túc khi Hặc Lý Bát còn đảm nhận chức thủ lĩnh, thế là y bắt đầu âm thầm giúp đỡ huynh đệ A Cốt Đả, sau đó lấy danh nghĩa của chúng liên lạc, trong một đêm thần không biết quỷ không hay, y thừa lúc Hặc Tôn uống say, đem người xông vào lều của Hặc Tôn một đao chém lìa đầu gã, cuối cùng đoạt được chức thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ. 

 Mặc dù Doanh Ca không cường tráng như các huynh đệ của y, nhưng lại là người rất thông minh, sau khi y trở thành thủ lĩnh Hoàn Nhan bộ, lập tức thay đổi một số quy tắc mà Hặc Tôn định ra, còn đối xử rất tốt với huynh đệ A Cốt Đả, khiến những người trong tộc nhớ thương Hặc Lý Bát vô cùng tín phục y, ngoài ra Doanh Ca còn đồng cam cộng khổ với người trong tộc bình thường, nên một lần nữa lấy được lòng người dân Hoàn Nhan bộ. 

 Giải quyết xong vấn đề nội bộ của bộ lạc, Doanh Ca lập tức phát huy năng lực giao tiếp của mình, tạo mối giao hảo với các bộ lạc người Nữ Chân lân cận, còn tận dụng sở trường của bộ lạc mình là nuôi lợn, lấy thức ăn để dụ dỗ rất nhiều bộ lạc nhỏ quy phục, kết quả trong vòng vài năm ngắn ngủi, thực lực của Hoàn Nhan bộ khôi phục lại thời đỉnh cao, thậm chí còn tăng mạnh hơn trước kia, Doanh Ca cuối cùng đã xây dựng được uy danh của mình trong bộ lạc, không còn ai có thể làm lay động vị trí của y. 

 Hai năm này A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi từ từ lớn lên, còn trở thành một tráng sĩ, Doanh Ca hết sức tin tưởng huynh đệ chúng, giao cho chúng chỉ huy hai đội kỵ binh của bộ lạc, trong trận chiến tấn công phủ Hoàng Long này, huynh đệ A Cốt Đả tỏ ra vô cùng xuất sắc, đặc biệt là A Cốt Đả dựa vào cái đầu linh hoạt và thân hình cường tráng, xông vào phủ Hoàng Long trước tiên, khiến danh tiếng của A Cốt Đả không chỉ gói hẹp trong Hoàn Nhan bộ, các bộ lạc Nữ Chân khác khi nhắc đến nó, cũng tán tụng là “Hảo hán”. 

 A Cốt Đả và Ngô Khất Mãi lên trước một bước hành lễ với Doanh Ca nói: 

 - Ngũ thúc, chúng con đã tiêu diệt một đội kỵ binh của quân Liêu, ước chừng khoảng hai trăm người, thu hoạch được một lô áo giáp và vũ khí, ngoài ra còn có mấy chục con ngựa tốt, số ngựa còn lại cũng được chúng con đem về làm thức ăn rồi! 


 - Ha ha, gần đây các con đã nộp rất nhiều chiến lợi phẩm rồi, bây giờ trong bộ lạc đang thiếu thức ăn, lần này con chỉ cần nộp chỗ thịt ngựa đó là được, vũ khí áo giáp và ngựa còn lại đều cho huynh đệ con, thủ hạ của các con cũng cần thay trang bị rồi! 

 Lúc này Doanh Ca lại vô cùng hào sảng nói. Con trai y vẫn chưa thành niên, cho nên y cực kì xem trọng huynh đệ A Cốt Đả, bình thường có chuyện gì tốt đều không thể thiếu huynh đệ chúng. 

 - Cảm ơn ngũ thúc, thanh kiếm của tướng lĩnh quân Liêu đó thật sự sắc bén, con suýt chút nữa là bị y chém gãy xương rồi, lúc nãy con xin đại ca huynh ấy bảo phải đem tặng ngũ thúc, bây giờ coi như có thể tặng con rồi! 

 Lúc này Ngô Khất Mãi nghe thấy lời của Doanh Ca sung sướng nhảy dựng lên. Hồi trước Doanh Ca đã cứu chúng từ chỗ chết đói về bên mình, cho nên Ngô Khất Mãi sớm đã coi Doanh Ca như người cha thứ hai, tất nhiên cũng không câu nệ với y.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.