Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Tào Dật sau khi nghe lời của Triệu Nhan, ngồi ở đó không nhúc nhích, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư, khiến Triệu Nhan hơi lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ thấy Tào Dật chợt cười nói: 

 - Cháu rể tham vọng của cháu thật lớn, đến cả những người ngoài vòng giáo hóa như chúng ta đây cũng muốn nắm trong tay triều đình! 

 - Ông nội, bất cứ tôn giáo nào không chịu sự kiểm soát phát triển đến cuối cùng, chỉ có thể mang đến tai họa khủng khiếp cho mình, Phật giáo là ví dụ điển hình, trong lịch sử Phật giáo nhiều lần trở thành tôn giáo đứng đầu vương triều Trung Nguyên, nhưng người xem kết cục của họ thế nào, người cầm quyền lần lượt nâng cao thanh thế hoạt động diệt phật, còn trong lịch sử Đạo môn, e rằng cũng từng chịu nhiều chèn ép đúng chứ? 

 Triệu Nhan liền kiên định nói. Bất luận lần này gặp nhiều khó khăn thế nào, bắt buộc phải kiểm soát chặt chẽ tôn giáo. 

 Nghe thấy Triệu Nhan lấy ví dụ diệt phật, biểu cảm gương mặt cũng vô cùng nghiêm túc, điều này khiến Tào Dật thoáng trầm ngâm đôi lát, sau đó mới lên tiếng: 

 - Cháu rể, đối với chuyện triều đình muốn tăng cường khống chế các tôn giáo, tuy ta là đệ tử Đạo môn, nhưng đồng thời cũng là thần tử Đại Tống, cho nên chuyện này ta hết sức đồng tình, chỉ có điều muốn thuyết phục các thế lực khác trong Đạo môn, không phải chuyện dễ dàng! 

 Triệu Nhan nghe thấy Tào Dật đồng ý chuyện này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cười nói: 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 - Cháu cũng biết muốn khiến những người khác trong Đạo môn đồng ý chuyện này không dễ, nhưng chỉ cần ông nội đồng ý, với uy danh của người trong Đạo môn, cộng thêm cháu sẽ mượn triều đình ra sức ép, khiến những người khác đồng ý cũng không phải là không thể! 

 - Biết là cháu có ý này, tuy nhiên mặc dù ta có chút tiếng nói trong Đạo môn, nhưng trong Đạo môn các thế lực đối kháng nhau, đặc biệt là đám người Trương Tự Tông của Long Hổ Sơn và Lưu Hỗn Khang của Mao Sơn Tông, nắm giữ tám phần thế lực trong Đạo môn, kể ra họ cũng là người quen của cháu, bây giờ vẫn đang cùng hưởng lợi nhuận từ gương thủy tinh, chỉ có điều chuyện này liên quan đến tiền đồ của cả Đạo môn, thế nên chút lợi cỏn con như gương thủy tinh tuyệt đối không thể động lòng họ. 

 Tào Dật lại trầm giọng nói. 

 - Ông nội yên tâm, tuy triều đình muốn quản lí chặt chẽ các tôn giáo, nhưng thực ra suy cho cùng cũng chỉ là đặt ra một số quy tắc cho các tôn giáo, tránh khỏi sau này xuất hiện chuyện tương tự như phản loạn Ma Ni giáo, vì thế việc quản lí trong nội bộ tôn giáo chủ yếu vẫn do mọi người làm chủ, triều đình cùng lắm chỉ phái một số quan viên giám sát mà thôi, hơn nữa có bỏ ra tất có báo đáp, chỉ cần Đạo môn đồng ý chịu sự kiểm soát của triều đình, thì sau này sẽ có nhiều lợi ích hơn, chẳng hạn như có thể mượn sức mạnh của triều đình truyền giáo ra hải ngoại hoặc trên lãnh thổ mới chiếm lĩnh, mặt khác còn nhận được sự nâng đỡ của triều đình khi ở trong nước, những điều kiện này chắc không thấp chứ! 

 Triệu Nhan lúc này mỉm cười cất lời. 

 Vừa nghe thấy sau khi chịu sự kiểm soát của triều đình, lại có thể được triều đình nâng đỡ trong việc truyền giáo, khiến Tào Dật hoan hỉ trong lòng, bởi vì quả thực là quốc giáo mới có đãi ngộ, dù sao tuy thế lực hai giáo Phật - Đạo lớn, nhưng trước đây khi truyền giáo trong nước, không bị triều đình chèn ép đã tốt lắm rồi, đừng nói đến được ủng hộ, thậm chí mỗi lần phải xây lại chùa chiền hoặc đạo quán, đều phải được triều đình phê chuẩn, nếu không cho dù họ có tiền có nhân lực cũng không xây được đạo quán hoặc chùa chiền. 

 So sánh với nhau, Tào Dật không hứng thú với truyền giáo ở hải ngoại hay vùng đất mới chiếm lĩnh, dù sao theo ông thấy, tuy trước đó Đại Tống đã diệt được Tây Hạ, còn đánh bại cả Liêu quốc, nhưng sau này e rằng không thể đi xâm lược nữa, cũng không thể bành trướng thêm bao nhiêu lãnh thổ nữa, còn hải ngoại là vùng đất hoang vu, căn bản không có giá trị truyền giáo, đáng tiếc ông lại không biết, những vùng đất hoang vu đó sau này lại trở thành vùng cạnh tranh chủ yếu giữa họ và Phật môn. 

 Sau đó Tào Dật lại hỏi một số tình hình cụ thể liên quan đến triều đình tăng cường kiểm soát tôn giáo, Triệu Nhan cũng không hề giấu diếm gì, kể lại toàn bộ những chuyện mấy hôm nay mình nghĩ đến, Tào Dật nghe xong gật đầu lia lịa, thậm chí còn liên tục bổ sung cho Triệu Nhan, ngoài ra cũng nêu một số ý kiến, Triệu Nhan đều chăm chú tiếp thu, đến lúc này hắn mới cảm nhận được, Tào Dật tuy là người trong Đạo môn, nhưng trái tim của ông vẫn đứng về phía triều đình, khi triều đình xảy ra mâu thuẫn lợi ích với Đạo môn, ông sẵn sàng không chút do dự lựa chọn triều đình. 

 - Ông nội, chuyện là như vậy, ông có thể hẹn gặp Trương Tự Tông và Lưu Hỗn Khang những nhân vật quan trọng trong Đạo môn không, cháu sẽ trực tiếp đàm phán với họ? 

 Cuối cùng Triệu Nhan lại mở miệng, nếu đã có thể thuyết phục Tào Dật, hắn cũng tự tin có thể thuyết phục được những người khác trong Đạo môn. 

 Tuy nhiên khiến Triệu Nhan không ngờ được là, chỉ thấy Tào Dật nghe xong lời hắn suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: 

 - Cháu rể, ta thấy chuyện này tạm thời cháu đừng ra mặt, chi bằng để ta đi gặp từng người đám Trương Tự Tông, giúp cháu thăm dò thái độ của những người này thế nào trước, nếu nhiều người ủng hộ thì không nói, nhưng nếu nhiều người phản đối, thì chúng ta cũng có thể nghĩ cách đánh bại! 

 - Cao kiến, ông nội người thật sự suy trước tính sau, cháu rể không thể bì kịp! 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng nịnh Tào Dật một câu. Thực ra trước đó hắn cũng nghĩ tới cho người đi thăm dò thái độ của một số nhân vật quan trọng trong hai phái Phật - Đạo, đáng tiếc không có người thích hợp, nay Tào Dật có thể chủ động ra mặt, thì tất nhiên là tốt nhất rồi. 

 Sau khi bàn chính sự xong, Tào Dật hỏi kế hoạch của Triệu Nhan thời gian này, sau đó hai người mới quay lại tiền sảnh, chỉ có điều tiền sảnh lúc này vô cùng náo nhiệt, hai huynh đệ Tào Bình và Tào Dụ đang đấu rượu, kéo cả hậu bối của Tào gia đến, bây giờ ai nấy đều uống say đến loạng choạng, Tào Bình và Tào Dụ còn mặt mày đỏ gay, cầm ly rượu mà sắp không tìm thấy miệng ở đâu. 

 Thấy bộ dạng của con cháu, Tào Dật không khỏi cáu giận mắng vài câu, nhưng Triệu Nhan lại không hề để ý, sau đó hắn sai người dìu Tào Bình bọn họ về phòng nghỉ ngơi, không lâu sau, phái nữ cũng từ trong phòng đi ra, Tào Dĩnh và mẫu thân đi lên phía trước, khi biết phụ thân và đại bá lại uống say, nàng bất đắc dĩ cười trừ, mấy năm nay tuổi của phụ thân ngày càng cao, uống rượu ngày càng không biết tiết chế, cho nên nàng rất lo cho sức khỏe của cha. 

 Sau khi tiễn Tào gia về, Triệu Nhan mới có cơ hội gần gũi với Tào Dĩnh, hắn liền ân cần hỏi về chuyến đi của họ trên đường, tuy lúc nãy ở yến tiệc hắn đã hỏi rồi, nhưng chỉ nghe qua loa, cho nên Tào Dĩnh cũng tỉ mỉ kể lại hành trình của họ. 

 Kể ra chuyến đi của họ rất thuận lợi, chỉ mỗi khi đi qua Hàng Châu, thì phát hiện khắp thành đều là dân tị nạn do phản loạn Ma Ni giáo gây nên, vì thế họ đặc biệt ở lại Hàng Châu ba ngày, dùng tiền mua rất nhiều lương thực phân phát cho dân tị nạn, đã tăng lên không ít tiếng tăm cho Triệu Nhan. 

 - Đúng rồi, Cửu ca nhi và tam tỷ bao giờ trở về, hôm nay đại bá và phụ thân đều hỏi ta đấy? 

 Lúc này Triệu Nhan bất chợt nhớ đến chuyện của Tào Tung, thế là bèn hỏi. Nói đến sau khi Tào Tung cùng Vệ quốc công chúa thành hôn, liền trở thành anh rể của Triệu Nhan, nhưng tính theo đằng Tào Dĩnh, thì y lại là em vợ của Triệu Nhan, cho nên rối như tơ bòng, thế là cứ xưng tên luôn. 

 Vừa nghe thấy Triệu Nhan hỏi đến chuyện của Tào Tung và tam tỷ Vệ quốc công chúa, Tào Dĩnh bật cười “phì” một tiếng, lát sau mới mở miệng: 

 - Vốn dĩ Cửu ca nhi đã bàn giao gần xong công việc của Thị Bạc ty rồi, có thể về cùng bọn thiếp, có điều chỗ tam tỷ lại xảy ra vấn đề, bắt buộc phải ở lại Quảng Châu cùng nhị tỷ, cửu ca nhi có khuyên thế nào cũng vô dụng, lúc bọn thiếp đến hai người vẫn chưa bàn bạc xong. 

 Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không khỏi cười khổ một tiếng, hắn vốn cho rằng tam tỷ lấy chồng xong sẽ không bốc đồng nữa, mấy năm nay tỷ ấy thật sự ở nhà phò chồng dạy con, nhưng không ngờ chẳng được vài năm, bản tính của Vệ quốc công chúa lại trỗi dậy, còn làm cái gì mà Nữ doanh, hơn nữa còn để nữ nhân gia nhập Thủy quân, quả thực quá làm loạn rồi. 

 - Ôi, bỏ đi, tam tỷ muốn làm gì thì cứ để mặc tỷ ấy làm, dù sao cũng không thể trông cậy vào Nữ doanh của tỷ ấy lên chiến trường! 

 Một lúc sau Triệu Nhan mới lên tiếng, tuy hắn không khinh thường nữ giới như người xưa, nhưng cho dù là hiện tại hay ở hậu thế, chiến trường luôn là vùng cấm với nữ giới, cho dù chiến trường ở hậu thế cho phép nữ giới xuất hiện, cũng chỉ phụ giúp việc vặt, không phải có một vị tướng quân từng nói sao: “Nữ nhân phải tránh xa chiến trường”. 

 Hàn huyên một hồi chuyện ở Quảng Châu, Triệu Nhan đột nhiên nhớ tới chính sự mà mình phải xử lí thời gian đảm nhận nhiếp chính này, tuy hắn rất tự tin vào bản thân, nhưng bình thường không có ai để thảo luận, vừa hay hôm nay Tào Dĩnh trở về, có thể thảo luận cùng nàng một chút, đặc biệt là chuyện giám sát chặt chẽ các tôn giáo, hắn muốn nghe xem Tào Dĩnh có ý kiến gì?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.