Chương trước
Chương sau
- Ha ha ha ha… 

 Đông Kinh hoàng cung bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng cười thật lâu, tuy rằng trong tiếng cười mang theo vài phần suy yếu, nhưng vẫn như cũ có thể nghe ra tâm tình vô cùng sung sướng, điều này cũng làm cho cung nữ và nội thị ở trong và ngoài trong lòng buông lỏng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng đi vài phần. 

 - Khụ khụ khụ… 

 Triệu Húc vừa cười vừa tiếp một trận ho khan kịch liệt, tuy nhiên rất nhanh y liền cố nén ho khan ngồi thẳng người, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của Triệu Nhan nói: 

 - Tam... Khụ… Tam đệ, cũng là đệ có biện pháp, lúc này vừa mới thay vi huynh nhiếp chính không bao lâu, có thể bình định phản loạn Ma Ni Giáo rồi, kế tiếp thủ hạ của Lư Doãn chính là Tây quân có thể trở lại tây bắc, đến lúc đó Tây Hạ làm bậy tự nhiên cũng không gây ra nhiễu loạn gì rồi. 

 - Đại ca anh minh, ta đã sai người mang Lư Doãn đưa đi điều lệnh, mệnh tây quân dưới trướng hắn tức khắc trấn thủ địa phương tây bắc, tuy nhiên Hàng Châu bên kia bị Ma Ni Giáo phá hư cực kỳ nghiêm trọng, chỉ sợ không có mấy năm thời gian, căn bản không thể khôi phục. 

 Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, cũng thở dài một tiếng nói. 

 Năm đó Triệu Nhan rời khỏi kinh thành đi Quảng Châu, mang binh đi về phương bắc, đều từng dừng lại ở Hàng Châu mấy ngày, lúc đó ấn tượng của hắn với Hàng Châu, ngoài hai từ “giàu có” ra thì không còn từ nào thỏa đáng để hình dung, nhưng lần này căn cứ theo chiến báo của Lư Doãn và Hô Diên Bình, lại làm cho Triệu Nhan phát hiện Hàng Châu đã là một mảnh hỗn độn, tuy rằng thành Hàng Châu không có bị công phá, nhưng ngoài thành xã, thị trấn cũng là mười nhà trống vắng, trong thành Hàng Châu từ lâu đã không còn phồn hoa như trước. 

 Nghe được Triệu Nhan nhắc tới Hàng Châu lần này đã bị tổn thất, Triệu Húc cũng đành chịu thở dài một tiếng, có điều y lập tức lại vỗ bờ vai của Triệu Nhan nói: 

 - Tam đệ, triều chính chính là như vậy, một sự kiện không thể nào được thập toàn thập mỹ, chắc chắn sẽ có chút phương diện thiếu khuyết. Huống chi trận phản loạn phát sinh đột ngột, căn bản không cho chúng ta thời gian, cho nên tạo thành tổn thất lớn cũng là không cách nào tránh khỏi. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Ma Ni Giáo tà thuyết mê hoặc lòng người! 

 Nói tới đây, Triệu Húc bỗng nhiên lại nghĩ đến vấn đề của Ma Ni Giáo, lập tức hỏi Triệu Nhan: 

 - Tam đệ, phản loạn Ma Ni Giáo tuy rằng chìm xuống rồi, nhưng bọn Ma Ni Giáo cũng chưa hoàn toàn bị giết, ngược lại ở phía nam còn cầm giữ không ít tín đồ, tuy rằng không phải người người đều ủng hộ tạo phản, nhưng Ma Ni Giáo mê hoặc lòng người, ai cũng không dám khẳng định bọn họ ngày sau làm ra chuyện gì, cho nên nhất định là phải cấm ý đồ truyền bá của Ma Ni Giáo. Kế tiếp đệ chuẩn bị làm như thế nào? 

 Triệu Nhan nghe được Triệu Húc hỏi đối phó Ma Ni Giáo thế nào, trên mặt cũng lộ ra vẻ buồn rầu, bởi vì đối với vấn đề tôn giáo, đời sau cũng không thể tìm được phương pháp xử lý tốt, chẳng sợ vận dụng thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ cấm mọi người tin giáo, nhưng nói lý ra cũng vẫn khó có thể cấm tiệt, huống chi ở Đại Tống trình độ không cao, tin tức truyền bá cũng không lưu loát, dân chúng lại càng dễ bị một số tà thuyết mê hoặc. 

 Đương nhiên Triệu Nhan cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào, chỉ thấy hắn suy tính sau một lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: 

 - Đại ca, tôn giáo từ trước đến nay đều bị người vừa yêu vừa hận cầm quyền, bất kể là Phật giáo hay là Đạo giáo. Cũng có thể có tác dụng tốt với việc thống trị quốc gia, nhưng ngày sau trái lại rồi sẽ ảnh hưởng đến quốc gia lâu dài, đám người Thạch Phật Tử tuy rằng mượn dùng Ma Ni Giáo tạo phản, nhưng chúng ta không thể bởi vậy liền cấm tiệt Ma Ni Giáo, nếu không sẽ bị phản tác dụng. 

 Triệu Nhan nói xong cũng dừng một chút, hắn cũng không phải là bắn tên không tới đích, trên thực tế trong lịch sử ở hậu thế có viết, Phương Lạp cũng mượn dùng Ma Ni Giáo tạo phản. Kết quả sau khi Đại Tống trấn áp phản loạn, nghiêm lệnh dân chúng trong nước không được “tuyên truyền truyện ma quỷ”. Đáng tiếc đạo pháp lệnh này chẳng những không có hiệu quả, ngược lại càng áp bách làm tăng tốc độ phát triển của Ma Ni giáo. Sau đó Ma Ni Giáo lại hấp thu một ít giáo lí Phật giáo, Đạo giáo, kết quả phát triển trở thành Bạch Liên giáo nổi tiếng đời sau, càng làm cho ba triều đại lớn Nguyên, Minh, Thanh đời sau vô cùng mệt mỏi để đối phó. 

 - Tam đệ, Ma Ni Giáo chúng tuy rằng không phải tất cả mọi người tham dự tạo phản, nhưng loại tôn giáo này khiến dân chúng đồn đại lời ma quỷ, nơi nơi tuyên dương khiếm khuyết của triều đình, tích lũy qua tháng ngày, rất có thể mê hoặc càng nhiều người, cho nên nếu không hoàn toàn cấm tiệt, chỉ sợ ngày sau còn có thể gây thành đại họa chăng? 

 Triệu Húc nghe được Triệu Nhan phản đối cấm Ma Ni Giáo, liền lấy làm lạ hỏi. 

 - Đại ca, không cấm cũng không có nghĩa là mặc kệ, kỳ thật trong mắt của ta, Ma Ni Giáo là một thuật giáo dẫn đầu, bất kể là Phật giáo hay Đạo giáo, nếu không phải quản thúc, ngày sau đều có thể gây thành đại họa, điểm ấy chúng ta đã đoán được, cho nên ở Lễ Bộ thiết lập một bộ phận chủ quản sự vụ Phật Đạo, chẳng qua bộ phận chỉ phụ trách quản lý các châu tăng, ni, đạo sĩ, nữ quan, đồng hành và danh tịch, cùng với ban phát quy y thụ giới văn điệp cũng tức là độ điệp, việc này trong mắt của ta là không đủ, cho nên ta cho phép chuẩn bị mở rộng quyền lực bộ phận này, quản lí tất cả tôn giáo của cả nước! 

 Triệu Nhan nói xong lời cuối, trên mặt cũng lộ ra một loại dã tâm bừng bừng, tuy rằng làm như vậy vẫn như cũ không thể hoàn toàn cấm tiệt có người mượn tôn giáo gây rối, nhưng so với việc mặc kệ thì tốt hơn nhiều. 

 - Đưa tất cả tôn giáo đều chịu sự quản lý của triều đình! Chuyện này… chuyện này làm sao quản được đây? 

 Triệu Húc nghe Triệu Nhan nói, cũng khiếp sợ nhìn hắn, tuy là đã sắp đặt bộ phận quản lý Phật Đạo, nhưng chỉ là quản lí danh tịch của hai giáo Phật Đạo, về phần công việc bên trong Phật Đạo hai giáo vẫn không thể nhúng tay vào, huống chi quốc nội Đại Tống có số lượng tôn giáo rất đông, ngoại trừ Phật Đạo hai tôn giáo lớn nhất này, còn có Ma Ni Giáo, Thiên Phương giáo, mặt khác bên trong các tôn giáo còn có vô số chi nhánh, có thể nói nhiều đếm không xuể, nhiều tôn giáo như vậy muốn hoàn toàn do triều đình quản lý, khó khăn này thật không nhỏ. 

 - Ha ha, đại ca huynh đừng vội, ta nói phải đưa những tôn giáo này hoàn toàn do triều đình quản lý, nhưng cũng không nói triều đình phái người tự mình đi quản lý, mà là chúng ta sẽ thay các tôn giáo lập nhiều quy củ, những tôn giáo này muốn truyền bá ở cảnh nội Đại Tống, nhất định phải tuân thủ những quy củ này, nếu không triều đình sẽ nhận định họ là tà ma ngoại đạo, thậm chí dùng một số thủ đoạn hành chính và quân sự làm cho bọn họ không thể sinh tồn ở quốc nội! 

 Triệu Nhan lập tức lại cười mở miệng giải thích. 

 Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Triệu Húc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chẳng qua lập tức y lại có chút bận tâm mà nói: 

 - Tam đệ, vì các tôn giáo lập nhiều quy củ thật ra rất dễ dàng, nhưng đệ làm thế nào để cam đảm bảo tất cả bọn họ sẽ tuân thủ? Tuy rằng cách dùng mệnh lệnh hoặc vũ lực uy hiếp là một biện pháp không tệ, nhưng nếu chẳng may tôn giáo này vẫn như cũ đang âm thầm truyền bá, triều đình cũng rất khó tìm ra nhược điểm của bọn chúng? 

 - Hắc hắc, đại ca sao huynh lại quên mất rồi, Phật Đạo những tôn giáo này chính bản thân họ cũng không phải ngồi không, ta đã từng từng có tiếp xúc qua với Đạo giáo, trong đó Long Hổ sơn, Mao Sơn tông và vài giáo phái đều có được thực lực cực mạnh, bọn họ muốn nhận được sự tán thành và ủng hộ của triều đình, không ra thêm chút sức không thể được, cho nên đệ chuẩn bị cho phép một vài giáo phái lớn phô trương thanh thế, dùng tôn giáo đối phó tôn giáo, nếu bọn họ không đối phó được, cũng có thể vì triều đình cung cấp một ít tình báo, đối với tôn giáo không thuần phục, triều đình cũng tuyệt đối không thể nương tay, chỉ cần dùng vũ lực tiêu diệt một hai tôn giáo, đến lúc đó ta xem ai còn dám âm thầm đối nghịch với triều đình? 

 Khi Triệu Nhan nói xong lời cuối cùng, trong mắt cũng hiện lên một tia hàn quang, trong chuyện quản lí tôn giáo tuyệt đối không được thể hiện ra mặt yếu đuối, riêng về việc này Đại Tống làm rất không tốt, tuy rằng Đại Tống có bộ phận chuyên môn quản lý Phật Đạo, nhưng quản lý lại hết sức lơi lỏng, điều này cũng khiến cho thế lực của Phật Đạo phóng đại, đặc biệt Phật giáo lại hưng thịnh, theo hắn biết, số lượng tăng ni trên danh sách đăng ký của cả nước không ngờ đạt tới số lượng kinh người hơn bốn mươi vạn, những tăng ni chưa đăng ký còn chưa tính, ngược lại còn có một số chùa chiền cấu kết với quan địa phương, thường xuyên làm một vài việc phi pháp, tỷ như trước kia đã có không ít chùa chiền cho người bên ngoài vay nặng lãi, mãi đến sau khi ngân hàng ra đời, mới đánh một đòn mạnh vào những chùa chiền cho vay nặng lãi, tuy nhiên ở một vài nơi chưa có ngân hàng, chùa chiền vẫn thực hiện việc cho vay nặng lãi như trước. 

 - Ta hiểu, Tam đệ đang tính toán một bước đột phá, chỉ cần nắm được Đạo giáo, như vậy Phật giáo cũng nhất định sẽ khuất phục, dù sao nếu để cho Đạo giáo được triều đình ủng hộ, sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm bị động. Mà chỉ cần Phật Đạo hai tôn giáo lớn có sự quản lý của triều đình, tôn giáo khác thì càng không đáng để lo nghĩ rồi! 

 Triệu Húc lúc này cũng cười mở miệng nói, Triệu Nhan và Đạo giáo quan hệ vô cùng tốt, sự thật ngay cả tiền thân của học viện Truy Nguyên hắn sáng lập lúc trước cũng chính là Hiển Vi Quán của Đạo giáo, hơn nữa cùng với mối quan hệ của Tào Dật và Triệu Nhan, khả năng hắn có thể thuyết phục Đạo giáo là rất cao. 

 Triệu Nhan nghe đến đó cũng mỉm cười gật đầu, thật sự là hắn đang tính toán lấy Đạo giáo làm điểm đột phá. Kế tiếp hắn lại cùng Triệu Húc thương lượng một số những chuyện thích hợp khác, bởi vì Triệu Húc bệnh trầm trọng, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy tinh thần sa sút, Triệu Nhan cũng không nói gì nữa, lập tức khuyên y nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới trở lại Chính sự đường. 

 Triệu Nhan trước tiên bắt tay vào xử lý chính vụ một chút, sau đó lúc này mới gọi hết đám người Tăng Công Lượng, Lã Huệ Khanh đến, thương lượng về tăng mạnh việc quản lý tôn giáo, lại nói tiếp hắn tuy rằng rất không thích Lã Huệ Khanh, nhưng hiện tại các phương diện đều cần duy trì ổn định, hơn nữa Lã Huệ Khanh lại vô cùng khôn khéo, trong khoảng thời gian này cẩn trọng làm cho người ta không nắm được nhược điểm gì, cho nên Triệu Nhan cũng tạm thời không chú ý tới gã.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.