Chương trước
Chương sau
Thôi tiên sinh tới lặng lẽ đến gần bọn quân Tống nghe lén, vốn gã cũng chỉ nghĩ thử vận may, lại không nghĩ rằng gã thật sự nghe được một vài tin hữu dụng, bởi vì trong đó có một quân Tống thổi phồng gã có vợ bé xinh đẹp thế nào, hầu hạ nam nhân tốt thế nào, lại nói tiếp một tên sĩ tốt nho nhỏ không ngờ cũng có thể nuôi dưỡng ngoại phòng, như thế khiến Thôi tiên sinh thật không ngờ, càng làm cho gã không ngờ chính là, từ câu nói kế tiếp của sĩ tốt này có thể suy đoán ra, ngoại phòng này hẳn là một thổ dân Nam Dương. 

 Trong khoảng thời gian này Thôi tiên sinh tuy rằng vẫn bị giam giữ ở doanh tù binh, nhưng cũng biết ở thành Hàng Châu mai phục mình cũng không phải cấm quân Đại Tống, mà là Thủy sư và Lục sư phía nam, chi quân đội này thường xuyên lên chiến thuyền Thủy sư đến hải ngoại tác chiến, tỷ như phía Tinh Thành và Tử Hạ đều bị bọn họ tiêu diệt, cho nên Thôi tiên sinh nghe được quân Tống nói chuyện, lập tức có thể kết luận gã hẳn là người của Lục sư phía nam, mặt khác đối phương còn hết sức cao hứng khi nhắc tới, còn có cùng tiểu thiếp thổ dân kia đoàn tụ, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói, vị tiểu thiếp thổ dân được gã đưa về nhà mà vẫn ở trong bộ lạc, bởi vậy có thể kết luận, bọn họ lần này sẽ đến một hòn đảo nhỏ ở Nam Dương. 

 Thôi tiên sinh vốn chính là người ở phía nam vùng duyên hải, đối với thế cục hải ngoại cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả, ít nhất gã biết rằng từ sau khi Triệu Nhan đi đến Quảng Châu, dẫn dắt Thủy sư phía nam ở hải ngoại đánh hạ không ít lãnh thổ, tuy rằng đại bộ phận trong đó đều là một số đảo nhỏ, nhưng nghe nói sản vật phong phú, bất kể là gieo trồng lúa nước hay tìm kiếm khoáng sản, cũng có thể làm cho người ta làm giàu rất nhanh, Thôi tiên sinh nhớ rõ có một người chạy đến hải ngoại, không ngờ phát hiện một mỏ vàng, hiện tại chỉ dựa vào đào mỏ vàng, cũng đã trở thành một người giàu có tại kinh thành. 

 Nghĩ đến lão gia kia may mắn phát hiện mỏ vàng, Thôi tiên sinh bỗng nhiên trong lòng cả kinh. Bởi vì gã ban đầu làm quan, từng chủ quản địa phương có một ít khoáng sản, vì thế còn tự mình đi xem mỏ quặng. Kết quả phát hiện đại đa số mỏ quặng đều vô cùng nguy hiểm, thợ mỏ mỗi ngày đều mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đào quặng. Không biết tiếp theo chết ở mỏ quặng nào, cho nên tỉ lệ tử vong của thợ mỏ cực cao, người bình thường trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không có rất ít người nguyện ý chủ động đi làm thợ mỏ. 

 - Chẳng lẽ lại là chuyển chúng ta đến hải ngoại làm thợ mỏ? 

 Thôi tiên sinh lúc này bỗng nhiên khiếp sợ nói nhỏ, đảo nhỏ hải ngoại sở dĩ hấp dẫn người ta, ngoại trừ đất đai phì nhiêu, còn lại chính là thường xuyên được người ta phát hiện các loại tài nguyên khoáng sán, bất kể là mỏ vàng, mỏ bạc hay là mỏ đồng trực tiếp có thể trở thành tiền, đối với người thường đều có lực hấp dẫn cực lớn, tuy nhiên muốn khai thác, khẳng định cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ là thợ mỏ đều không dễ tìm lắm, cho nên suy đoán này hết sức có đạo lý đấy. 

 Nghĩ đến những chuyện này, Thôi tiên sinh lập tức có chút đứng ngồi không yên, nếu thật sự đem bọn họ áp giải đến hải ngoại làm thợ mỏ, với tình huống họ là tù binh, chỉ sợ sẽ càng thêm chịu áp bách. Hơn nữa khai thác mỏ quá phiêu lưu, phỏng chừng bọn họ không sống quá được một năm. 

 - Khó trách quân Tống nhân từ như vậy, vừa trị thương cho chúng ta vừa cung ứng lương thực đúng hạn. Phỏng chừng là nuôi dưỡng chúng ta cường tráng hơn một ít, ngày sau cũng có sức đào mỏ hơn! 

 Thôi tiên sinh lúc này lại lẩm bẩm, lúc này cũng rốt cục nghĩ thông suốt, hoá ra quân Tống đang đưa bọn họ tù binh ra ngoài, vẫn không có hảo tâm, tuy nhiên ngẫm lại cũng rất bình thường, dù sao người ta là binh bọn họ là tặc, đối với kẻ tặc bị bắt, quân Tống dĩ nhiên cũng không cần phải khách khí. 

 Tuy rằng chỉ là do Thôi tiên sinh tự mình phỏng đoán, nhưng gã càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy, chỉ sợ nếu chẳng may gã đoán sai, triều đình Đại Tống lại nhất định lưu đày bọn họ đến hải ngoại, cho dù là không làm thợ mỏ, chỉ sợ cũng là chuyện nguy hiểm khác, nghĩ đến đây, Thôi tiên sinh lập tức cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng không kìm nổi thấp giọng lẩm bẩm: 

 - Chẳng lẽ lại thật sự muốn mình dùng phương pháp cuối cùng để bảo toàn tính mạng? 

 Tuy nhiên Thôi tiên sinh lại cứng rắn dằn giọng xuống, rồi lại rất nhanh lắc lắc đầu, trong ánh mắt mang theo vài phần tham lam thấp giọng nói: 

 - Không được, không đến thời điểm cuối cùng, tuyệt đối không thể dùng biện pháp kia, nói không chừng sự tình còn có cơ chuyển biến! 

 Kế tiếp trong một đoạn thời gian, Thôi tiên sinh mượn cơ hội mỗi ngày đến boong tàu thông khí, tận lực nghe lén bọn sĩ tốt nói chuyện, thậm chí còn chủ động tiếp cận một vài người trong số họ, hy vọng có thể từ trong miệng bọn họ moi ra một vài lời, tuy nhiên theo những tình báo gã nắm được càng ngày càng nhiều, gã lại cảm thấy trái tim càng thêm băng giá. 

 Từ việc phân tích hết thảy tình báo gã thu thập được, bọn họ lần này rất có thể là đến đảo Lã Tống nơi bị Triệu Nhan phái binh chiếm cứ, nghe nói nơi đó có nhiều hoàng kim, gạo và gỗ quý nổi tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ không được đối đãi như người di dân bình thường, mà Thôi tiên sinh xem ra, có khả năng nhất là đưa bọn họ tới mỏ quặng làm thợ mỏ, lại liên tưởng đến trước kia mình ở mỏ quặng nhìn thấy những thợ mỏ ấy thật thê thảm, càng làm cho Thôi tiên sinh sống không yên, cuối cùng lại cả đêm ngủ không ngon. 

 Ngay khi Thôi tiên sinh ngày đêm lo lắng về vận mệnh của mình, gã lại vô thức leo lên khoang thuyền cao nhất, có hai người trẻ tuổi đang cười ha hả thảo luận, chỉ thấy người trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú ngồi cạnh cửa sổ nói: 

 - Từ huynh, chúng ta bắt tên Thôi iên sinh đó lại sau đó khảo vấn là được, ngươi cần gì phải phí sức nhiều vậy? 

 Người nói chính là Hô Diên Bình, mà người trẻ tuổi nho nhã ngồi đối diện còn lại là Từ Nguyên, trước khi Triệu Nhan vội vã rời khỏi mười sáu châu Yến Vân, đều để bọn họ ở lại nơi đó, lần này bọn họ đang trở về, trên đường thuận tiện viện trợ một chút cho Lư Doãn, tiếp đó bọn hắn lại nhận được mệnh lệnh của Triệu Nhan, chuẩn bị đem tù binh kéo đến hải ngoại, tuy nhiên cũng đúng lúc này, Từ Nguyên lại chợt phát hiện một chuyện vô cùng thú vị. 

 Chỉ thấy Từ Nguyên nghe được Hô Diên Bình nói thế, lại khẽ mỉm cười nói: "Hô Diên huynh làm gì gấp gáp như vậy, dù sao chúng dọc theo con đường này ta cũng nhàn rỗi vô sự, thật vất vả gặp được một món đồ thú như vậy vị, dĩ nhiên muốn chơi thêm vài ngày, coi như là giải sầu trong quãng đường tịch mịch này đi. 

 Nghe Từ Nguyên nói, Hô Diên Bình cũng bất đắc dĩ mở miệng: 

 - Thực không hiểu đám người các ngươi là thế nào, rõ ràng sự tình rất đơn giản, các ngươi lại làm cho phức tạp như vậy, nếu lúc trước ta đem gã bắt lại khảo vấn, nói không chừng chúng ta đã tìm được kho báu của Ma Ni Giáo rồi. 


 Sau Hô Diên Bình và Từ Nguyên biết chuyện này, lập tức vô cùng coi trọng, chỉ có điều Thạch Phật Tử đã bị chết, người duy nhất biết về bảo tàng chỉ còn lại Thôi tiên sinh thần bí rồi, chỉ có điều Thôi tiên sinh này mặc dù là mưu sĩ bên người Thạch Phật Tử, nhưng luôn luôn chỉ ở sau lưng bày mưu tính kế, hiếm khi tự mình lộ diện, đám phản quân biết mặt gã không nhiều lắm, hơn nữa đối phương đã mất tích trong lúc phản quân bị bao vây, rất nhiều người đều đoán gã đã chết ở trong loạn quân rồi. 

 Tuy nhiên Từ Nguyên lại cho rằng Thôi tiên sinh người này đa mưu túc trí cũng không dễ dàng chết như vậy đi, cho nên y tìm được vài người biết mặt Thôi tiên sinh, đầu tiên là nhìn một lần tất cả thi thể phản quân, kết quả cũng không phát hiện thân thể Thôi tiên sinh, kế tiếp y lại cho người này tiến vào doanh tù binh, kết quả rốt cuộc ở bên trong đám phản quân bị thương trong binh doanh phát hiện Thôi tiên sinh, chẳng qua là Từ Nguyên cũng không làm kinh động Thôi tiên sinh, ngược lại tính toán đùa bỡn gã một chút. 

 Vốn dựa theo ý Hô Diên Bình, trực tiếp đem Thôi tiên sinh bắt lại nghiêm hình khảo vấn là được, chỉ có điều Từ Nguyên suy xét đến Thôi tiên sinh này mặc dù là mưu sĩ bên Thạch Phật tử, nhưng gã cũng không có trực tiếp tham dự vào việc phản loạn, mà sau khi Thạch Phật Tử phát động tạo phản mới đầu nhập làm thủ hạ của đối phương, hơn nữa cũng không làm chuyện gì không thể tha thứ, thậm chí lúc trước phản quân định giết chết những nạn dân kia, Thôi tiên sinh còn khuyên can Thạch Phật Tử, xem như gián tiếp cứu hơn một vạn tính mạng, cho nên đối với người như vậy, nếu trực tiếp nghiêm hình khảo, trên tâm lý y có chút băn khoăn, hơn nữa dọc theo con đường này lại thực sự quá buồn tẻ, cho nên mới quyết định phá hủy phòng tuyến của đối phương từ phương diện tâm lý, làm cho đối phương chủ động nói ra địa điểm của bảo tàng. 

 Cũng chính bởi vì vậy, cho nên Từ Nguyên âm thầm sai khiến thủ hạ chính là sĩ tốt, trong lúc vô ý bị để lộ mục đích chuyến đi của bọn họ, mà thôi Thôi tiên sinh có trí tuệ, khẳng định có thể đoán được cái gì đó, trên thực tế bọn tù binh đích thật là cũng bị đưa đến Nam Dương làm thợ mỏ, dù sao Triệu Nhan luôn luôn coi trọng việc lợi dụng bọn rác rưởi này, bọn phản quân bị người người Hàng Châu oán hận, dĩ nhiên không thể dễ dàng buông tha, hơn nữa nhiều người như vậy lại không thể lập tức giết hết, cho nên lưu đày đến Nam Dương làm thợ mỏ là một lựa chọn tốt nhất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.