Chương trước
Chương sau
Chương 732

Dương An Hưng tuyệt đối không nghĩ tới trong quân Tống dưới thành Hàng Châu này lại có thể thấy Hô Diên Khánh, lập tức hưng phấn gào lên, Hô Diên Khánh lúc này cũng nhìn thấy người huynh đệ chung phòng cùng y, bởi vậy cũng đồng dạng lớn tiếng kêu lên:

- An Hưng, đây chính là ngươi nói đấy, vẫn theo nguyên tắc cũ, ai bắt được. Thạch Phật Tử trước phải mời đối phương uống rượu!

- Không thành vấn đề!

Dương An Hưng lập tức hét lớn một tiếng, suất lĩnh bọn thủ hạ hướng về chỗ Thạch Phật Tử liều chết xông tới, về phương diện mưu lược y đích xác so với Hô Diên Khánh kém hơn, điểm ấy chính y cũng thừa nhận, nhưng nếu nói đến phương diện võ dũng cá nhân cùng xông pha chiến trường, y lại tự nhận không thua kém bất cứ kẻ nào, cục diện trước mắt bất luận mưu lược gì cũng không thể so với võ dũng cá nhân.

Nhìn thấy Dương An Hưng vượt lên động thủ trước, Hô Diên Khánh cũng cười ha ha một tiếng, múa đại thương xông tới, thương pháp của hyắn và Dương An Hưng đều học từ Dương Hoài Ngọc, đều là chính tông Dương gia thương, hai cây đại thương giống như giao long xuất thủy, giết phản quân Ma Ni giáo chắn phía trước đến phải liên tiếp lùi về sau, chỉ còn thi thể ngã đầy trên đất, dọc đường vậy. mà không có tới một tướng lĩnh.

Binh lực trong tay Dương An Hưng và Hô Diên Khánh hợp lại so với cận vệ bên cạnh Thạch Phật Tử cũng không ít hơn, hơn nữa bọn họ lại chiếm ưu thế, Thạch Phật Tử và thủ hạ chỉ lo chạy trối chết, căn bản không lòng dạ nào ham chiến, kết quả trong lúc nhất thời bị hai chỉ quân Tống giết tới khiến người ngã ngựa đổ, đặc biệt là hai người Dương An Hưng và Hô Diên Khánh giống như hai mãnh hổ, trong chớp mắt cũng đã đánh tới sát sườn Thạch Phật Tử, mắt thấy đã sắp bắt giữ Thạch Phật Tử rồi.

Nhìn thấy hai viên tướng quân Tống hướng về phía gã xông tới, Thạch Phật Tử lại càng hoảng sợ. Gã mặc dù là thủ lĩnh Ma Ni giáo, vốn trước cũng là một thương nhân, võ lực của bản thân cũng không cao cường. May mắn lúc này mấy hộ vệ dũng mãnh gã mang theo bên người liền xông lên ngăn cản hai người Hô Diên Khánh và Dương An Hưng, lúc này mới tạo cơ hội cho Thạch Phật Tử đào. thoát.

Tuy nhiên không đợi Thạch Phật Tử chạy đi quá xa, ngồi trên lưng ngựa gã bỗng nhiên cảm giác toàn thân căng thẳng, lông tơ trên người đều dựng cả lên, cái loại cảm giác này giống như cảm giác bị dã thú hung mãnh nhìn chằm chằm vào, loại cảm giác nguy hiểm cực độ này khiến Thạch Phật Tử vạn phần sợ hãi, theo bản năng hơi nghiêng người về bên phải. Kết quả chỉ nhìn thấy một đường tên sắc lạnh vụt qua trước mắt

“Phập” một tiếng cắm trúng vai gã. May mắn gã kịp thời né qua, nếu không một mũi tên này chỉ sợ đã đâm vào cổ họng gã.

Trên bả vai trúng một mũi tên, hơn nữa mũi tên này bắn rất mạnh, gần như xuyên thủng bả vai gã. Điều này khiến gã đau đớn, ở trên lưng ngựa lắc lư vài cái, thiếu chút nữa liền rớt xuống, mà lúc này Thạch Phật Tử cố nén đau đớn, nhìn về hướng mũi tên phóng tới, kết quả nhìn thấy một dáng người vạm vỡ đích thị là tướng lĩnh quân Tống đứng cách xa hơn trăm bước hướng về phía gã cười lạnh, đồng thời hai tay của đối phương lại một lần nữa giương cung, phía trước đặt ba mũi tên dài, đầu mũi tên ánh lên sắc lạnh hướng về phía gã, khi đối phương nhìn thấy Thạch Phật Tử cũng đang hướng về phía y, chỉ thấy viên tướng Đại Tống kia lóe ra một nụ cười lạnh, nhẹ buông tay đem ba mũi tên thành hình chữ “Phẩm” (ã8) phóng tới hướng về phía Thạch Phật Tử.

Nhìn đến đấy, Thạch Phật Tử cũng là kinh hãi gần chết, muốn hướng về người bên cạnh xin giúp đỡ đã không còn kịp, bởi vậy gã chỉ có thể tận lực né tránh, thậm chí còn muốn trực tiếp lăn xuống, nhưng lúc này bàn đạp ngựa trong lúc nhất thời không dùng được, muốn nằm trên lưng ngựa cũng không kịp. Kết quả bị hai mũi tên bắn trúng, một mũi trúng ngay lồng ngực gã. Thạch Phật Tửu lúc này phun ra một ngụm máu đỏ tươi, cả người cuối cùng rơi từ trên lưng ngựa xuống.

- Thạch Phật Tử đã chết, đầu hàng sẽ thoát khỏi tội chết!

Viên tướng lực lưỡng dùng một mũi tên bắn ngã Thạch Phật Tử, không quản đối phương có chết thật hay chưa, lúc này liền rống to, y vừa dứt lời, tướng sĩ quân 'Tống xung quanh cũng đều cao giọng quát, kết quả trong chốc lát, tin tức Thạch Phật Tử bị bắn chết đã lan truyền khắp chiến trường.

Ban đầu, phản quân còn không dám tin, nhưng nhìn đến bên cạnh các cận vệ của Thạch Phật Tử đã không thấy bóng dáng của gã đâu, điều này làm tất cả tướng lĩnh phản quân đều luống cuống, đặc biệt những kẻ thân sĩ chính mắt nhìn thấy Thạch Phật Tử bị giết chết mặt cũng biến sắc, bối rối, điều này càng minh chứng cho lời nói của quân Tống, kết quả làm cho phản quân đã loạn thành một bầy nay càng thêm loạn, rất nhiều phản quân lập tức liền mất đi ý chí chống cự mà hướng tới quân Tống gần nhất vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

Mọi người chính là nhắm mắt làm theo, khi thấy xung quanh có một hai người đầu hàng, có lế đại bộ phận phản quân cũng không thèm để ý tới, nhưng khi bọn họ nhìn thấy ngày càng nhiều phản quân lựa chọn đầu hàng, trong phản quân mặc dù có một vài kẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đầu hàng, bởi vì bọn họ vốn đã sa vào đường cùng, hiện tại ngay cả Thạch Phật Tử sống chết còn không rõ, bọn họ căn bản không có lựa chọn khác.

Nhìn thấy ngày càng nhiều phản quân đầu hàng, tướng sĩ quân Tống cũng không bất chấp mà giết chóc nữa, mà đổi sang hô hào đầu hàng không giết, chỉ có khi gặp phải kẻ thù đặc biệt ngoan cố, bọn họ mới dùng lựu đạn cầm tay ném đi, vừa có thể giết chết những địch quân chống đối đó, lại vừa có thể uy hiếp những tên phản quân đã đầu hàng không nên lộn xộn.

Có thể nói thế cục trên chiến trường đã được quân Tống khống chế, phản quân đầu hàng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, lúc này Dương An Hưng cũng suất lĩnh thủ hạ đem một đám phản quân đầu hàng áp giải qua một bên canh giữ, bất quá khi y nhìn thấy kẻ dùng tên bắn hạ Thạch Phật Tử kia, không khỏi cười khổ một tiếng nói:

- Bình đại ca, huynh như vậy thật có chút không trượng nghĩa, ta cùng Khánh ca nhi đánh cược xem ai có thể bắt sống đối phương trước tiên, lại không nghĩ tới gã bị một mũi tên kia bắn rơi xuống ngựa.

Người bắn tên chính là thân cận của Triệu Nhan - Hô Diên Bình, y cùng với Dương An Hưng đều là người quen, chẳng qua đối với lời oán than của Hô Diên Bình, Hô Diên Bình cũng cười mở miệng nói:

- Rõ ràng ngươi có thể dùng cung tên giải quyết, hai người các ngươi lại cố tình như vậy hồ đồ xông lên giết, tiện nghi này cho dù ta không chiếm, những người khác cũng sẽ chiếm mất, cho nên hai ngươi coi như học được một bài học đi, cùng lắm thì sau khi kết thúc trận này, ta mời các ngươi uống rượu.

Lúc này Hô Diên Khánh cũng áp giải một đám tù binh đi tới, nghe được lời đường huynh Hô Diên Bình, cũng cười nói:

- Đường huynh muốn mời chúng ta uống rượu dĩ nhiên là rất tốt, nhưng mà huynh không thể nào cố giấu, ta biết trên thuyền của huynh có vài hũ rượu ngon, đến lúc đó nhất định phải lấy ra hai hũ cho chúng ta đỡ thèm.

Kỳ thật Hô Diên Khánh và Dương An Hưng làm sao lại không biết đánh cuộc trên chiến trường có phần trẻ con, bất quá đám huynh đệ bọn hắn gặp lại, dưới sự hưng phấn sẽ làm ra cái việc trẻ con này, đối với việc Hô Diên Bình bỗng nhiên chen vào, bọn họ cũng không có tức giận, Hô Diên Khánh lại mượn cơ hội muốn lấy đi mấy vò rượu ngon trong tay Hô Diên Bình, phải biết rằng Hô Diên Khánh bọn họ cùng với không giống Cấm quân, thường xuyên cần ra biển chiến đấu, trên biển độ ẩm cao cho nên trong quân có cho phép uống rượu, dĩ nhiên là không thể uống say.

- Ha ha, kể từ sau khi Khánh ca nhi lên thuyền, ta biết ngay ngươi vẫn luôn nghĩ tới mấy hũ rượu ngon ta cất giấu, bất quá hôm nay có thể tiêu diệt Ma Ni giáo, chúng ta cũng nên hảo chúc mừng lớn một chút, đến lúc đó các ngươi gọi đến các huynh đệ đồng học, chúng ta uống mấy chén cho đã!

Hô Diên Bình lúc này cũng cười lớn mở miệng nói. - Vậy thì tốt, lần này tới, có không ít tướng lĩnh đều là huynh đệ cùng Trường quân đội với chúng ta, miền nam lại là địa bàn của Bình đại ca, đến lúc đó các huynh phải chiêu đãi chúng ta môt phen thinh soan đấy!

Lúc này Dương An Hưng cũng đồng dạng cười lớn mở miệng nói, phản quân Ma Ni giáo mà bọn hắn truy đuổi mấy tháng qua cuối cùng cũng bị tiêu diệt, y liền cảm thấy một thân thoải mái, nếu không thể uống cho say một trận thì thật sự uổng công mấy tháng qua vất vả.


Dương An Hưng cũng mệt chết đi, tuy nhiên gặp được người huynh đệ Hô Diên Khánh, y liền hưng phấn đến mất ngủ, Hô Diên Bình cũng biết thâm tình giữa bọn họ, cho nên liền để Hô Diên Khánh nghỉ ngơi, vì thế Hô Diên Khánh bèn đi theo Dương An Hưng vào quân doanh, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Dương An Hưng lúc này mới biết, hóa ra Hô Diên Bình bọn họ cũng vừa vặn trở về từ mười sáu châu Yên Vân, vốn là tính về Quảng Châu, nhưng trên đường lại nhận được. lệnh của Triệu Nhan, vì thế liền đuổi tới Hàng Châu, chuẩn bị hiệp trợ bọn họ tiêu diệt phản quân Ma Ni giáo, lại không nghĩ tới vừa mới đến Hàng Châu một ngày, liền bắt gặp phản quân Ma Ni giáo chủ động tiến đến tấn công Hàng Châu, cho nên bọn họ không chút khách khí mai phục, một lần hành động liền bao vây đại quân Ma Ni giáo một cách triệt để.

Dương An Hưng nghe được, lập tức cũng không nhịn được mà cảm thán Thạch Phật Tử kia thật xui xẻo, đã vậy còn tình cờ gặp phải đại quân Hô Diên Bình, nếu không đối phương nói không chừng đã hạ được thành Hàng Châu rồi. Đến lúc đó bọn họ và Lư Doãn chỉ e đã bị triều đình trách phạt.

- Đúng rồi, Khánh ca nhi, các người không phải đang ở Hà Bắc ư, như thế nào lần này lại hộ tống Bình đại ca xuôi nam rồi?

Lúc này Dương An Hưng chợt nhớ tới vấn đề này, liền thấy rất kỳ quái, lẽ ra hiện tại quân chính quy Hà Bắc đang cần người, Hô Diên Khánh hẳn là phải ở Yến Vân hiệp trợ Dương Hoài Ngọc huấn luyện bọn họ mới đúng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.