- Tướng quân Hô Diên, ngươi thật sự bằng lòng đích thân dẫn binh leo lên khí cầu?
Ở trong soái trướng, Dương Hoài Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nói, tất cả tướng lĩnh chỉ huy sứ trong quân trở lên toàn bộ đều ở đây, hiện tại mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Hô Diên Khánh.
- Mạt tướng nguyện đi! Mạt tướng đã từng được huấn luyện ngồi khí cầu, hơn nữa cũng có kinh nghiệm thực tế chiến đấu, cho nên mạt tướng cho rằng không ai thích hợp hơn mạt tướng để hoàn thành trọng trách lần này!
Hô Diên Khánh hai tay ôm quyền vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhìn thái độ kiên quyết như thế của Hô Diên Khánh, Dương Hoài Ngọc tuy rằng không hy vọng học sinh y xem trọng nhất mạo hiểm, nhưng cũng không thể cự tuyệt nữa, dù sao đúng là toàn bộ trong đại quân không ai so với Hô Diên Khánh thích hợp hơn, cho nên cuối cùng y cũng đành phải gật đầu nói:
- Được rồi, nhiệm vụ lần này liền giao cho ngươi rồi, tuy nhiên ngàn vạn lần phải duy trì độ cao, vạn vạn lần không được mạo hiểm hành sự!
- Mạt tướng tuân mệnh!
Hô Diên Khánh lại cao giọng nói, trên mặt cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, trong khoảng thời gian tiến công bị ngăn trở này, trung tâm quan ải Cổ Bắc Khẩu vẫn không với đến được, hiện tại thật vất vả có một cơ hội có thể phá vỡ cục diện bế tắc này, y dĩ nhiên muốn đích thân thử một lần.
Theo một tiếng ra lệnh của Dương Hoài Ngọc, trong quân Đại Tống lập tức hành động, từng cái nhiệt khí cầu được vận chuyển đến trước khoảng đất trống của doanh trại quân đội, sau đó một số thứ lần lượt được đưa lên nhiệt khí cầu, cuối cùng Hô Diên Khánh cũng tự mình đi lên một cái nhiệt khí cầu, theo một tiếng ra lệnh của y, nhiệt khí cầu chia làm ba đợt lần lượt lên không, trong lúc nhất thời che phủ trọn không trung.
Tướng lĩnh trên mặt đất cũng đều ngẩng đầu nhìn khí cầu lên không trung, lúc này trong đám người Triệu Tông Vũ bỗng nhiên chen đến bên cạnh Dương Hoài Ngọc, sau đó thấp giọng mở miệng nói:
- Tổng quản, Khánh ca nhi đúng là hiếm có, ngày sau nói không chừng còn có thể trở thành trụ cột quốc gia của Đại Tống ta, người trọng yếu như vậy ngài lại để y mạo hiểm thế sao?
Nghe được lời nói của Triệu Tông Vũ, Dương Hoài Ngọc cũng trừng mắt nhìn gã nói:
- Tình hình vừa rồi ngươi cũng không phải không thấy. Khánh ca nhi muốn đích thân đi, nếu ta ngăn cản, nhất định sẽ khiến người khác nói ta bất công, hơn nữa trong quân đích xác cũng không có ai thích hợp hơn y nữa, tuy nhiên chuyện này nói ra thì cũng là chủ ý xấu của tiểu tử ngươi, hiện tại làm sao trách ta được đây?
- Ha hả. Ta chỉ đề nghị làm ô nhiễm nguồn nước Hổ Nha Phong, nhưng cũng không có nói để Khánh ca nhi đích thân đi mà!
Triệu Tông Vũ nghe được lời cuối cùng của Dương Hoài Ngọc, lập tức mặt dày mở miệng nói, gã là tham mưu trong quân, chủ yếu phụ trách tiến hành phân tích tổng kết đối với cục diện chiến đấu, tìm kiếm lỗ hổng của kẻ thù, lần này chính gã phát hiện ra lỗ hổng Hổ Nha Phong, mới dẫn đến việc kế hoạch hôm nay được thực thi.
Theo nhiệt khí cầu lên không trung, Hô Diên Khánh rõ ràng cảm giác nhiệt huyết trên người đang từ từ sống lại. Giống như lại trở về thời điểm lúc trước đánh lén Hưng Khánh phủ, thời điểm bọn họ cất cánh, khoảng cách và hướng gió đều đã được tính toán chuyên môn, đợi cho nhiệt khí cầu bay đến được độ cao nhất định, vừa vặn cách đỉnh núi Hổ Nha Phong một đoạn không xa, có thể để bọn họ điều chỉnh độ cao.
Đối với hành động quân Đại Tống cho phép nhiệt khí cầu cất cánh, bất kể là trên đỉnh núi của quân Liêu hay là trong quan ải quân Liêu đều đã phát hiện ra rồi, trong lúc nhất thời này quân Liêu cũng đều dưới sự chỉ huy tướng lĩnh đẩy cường nỏ ra, sau đó kéo dây cung ra bắn lên trên. Hơn nữa đốt lửa dự phòng, dù sao bọn họ cũng đã nghiên cứu qua nhiệt khí cầu. Biết thứ này tuy rằng bay cao, nhưng là từ vải bố chế thành, chỉ cần một mũi hỏa tiễn là có thể bắn đối phương rơi xuống từ không trung rồi.
Theo chiều gió thổi, trên đỉnh Hổ Nha Phong quân Liêu không ngờ phát hiện nhiệt khí cầu bay qua đỉnh đầu mình, điều này làm cho tướng lĩnh quân Liêu trên ngọn núi lập tức mệnh lệnh toàn quân chuẩn bị, chỉ chờ lúc nhiệt khí cầu hạ xuống liền cho đối phương một kích chí mạng. Tuy nhiên làm cho bọn họ không biết làm sao chính là, nhiệt khí cầu quân Tống đều bay rất cao, tên nỏ của bọn họ căn bản bắn không trúng.
Hô Diên Khánh ngồi trên nhiệt khí cầu cầm trong tay kính viễn vọng đánh giá tình hình trên đỉnh Hổ Nha Phong, chỉ thấy ngọn núi này tuy rằng dốc đứng, nhưng ở trên đỉnh núi đã có một mảnh đất bằng phẳng, hơn nữa diện tích còn không nhỏ, dọc theo bên cạnh mảnh đất bằng phẳng này xây dựng có thành trại, trong thành trại bày bố nghiêm ngặt, thông qua phòng ốc có thể đại khái đoán trên đỉnh ngọn núi này ước chừng có hai ngàn quân Liêu trở lên đóng giữ.
- Dựa vào tình báo Tổng quản lấy được, toàn bộ trên Hổ Nha Phong tổng cộng có hai ngàn năm trăm người coi giữ, tuy rằng người không nhiều, nhưng chiếm cứ lấy nơi hiểm yếu này, cho dù là đến một trăm ngàn người cũng rất khó đánh hạ, tuy nhiên nơi này lại không phải không có một lỗ hổng nào!
Khi Hô Diên Khánh nói tới đây, ánh mắt thông qua kính viễn vọng cuối cùng thấy được ở chếch phía đông bắc đỉnh núi, nơi đó một mặt vách đá dựng đứng, mà ở phía trước vách đá có một hồ nhỏ, hồ nhỏ này là nguồn nước duy nhất trên Hổ Nha Phong, bình thường quân Liêu trên đỉnh núi đều lấy nước từ nơi này.
- Chính là chỗ này, trên Hổ Nha Phong quân Liêu cẩn thận mấy cũng có sai sót, biết chúng ta có nhiệt khí cầu, nhưng chỉ phòng bị chúng ta cưỡi nhiệt khí cầu trên không lên đỉnh núi, lại không nghĩ rằng chúng ta có thể mượn nhiệt khí cầu làm một số những chuyện khác!
Khi Hô Diên Khánh nhìn thấy hồ nhỏ, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vài phần cười lạnh lẩm bẩm, nhiệm vụ lần này của y chính là từ trên đỉnh núi đầu độc hồ nhỏ này, làm ô nhiễm nguồn nước duy nhất trên Hổ Nha Phong, chỉ cần không có nước, đến lúc đó không cần bọn họ tấn công, quân coi giữ trên Hổ Nha Phong cũng sẽ bị chết khát.
Kỳ thật lại nói tới cũng không trách quân coi giữ trên Hổ Nha Phong sơ sẩy, vốn dựa theo lẽ thường mà nói, nguồn nước nằm trong bộ phận thành trại của bọn hắn, mà đường lên núi duy nhất cũng bị lực lượng hùng hậu bọn họ gác, hơn nữa hồ nhỏ diện tích cũng không nhỏ, cho dù có gian tế Đại Tống trà trộn vào, quăng một lượng bao độc dược cũng căn bản chẳng có tác dụng gì, đáng tiếc bọn họ lại quên nhiệt khí cầu ngoài việc có thể chuyên chở binh sĩ đánh bất ngờ ra, cũng có thể ném đồ vật xuống.
Lần này Dương Hoài Ngọc tổng cộng tổ chức hai trăm cái nhiệt khí cầu, trên từng cái nhiệt khí cầu chỉ chở hai người, tất cả không gian còn lại đều đặt các loại đồ vật gây ô nhiễm, ví dụ như bao thạch tín, chó chết, gà chết, nước tiểu phân người vân vân…, dù sao cái gì có thể tìm được gần như tất cả đều đưa lên, mấy thứ này không cần tất cả đều ném xuống trong hồ nhỏ, chỉ cần ném đi một phần mười sẽ khiến hồ nước hoàn toàn bẩn, căn bản không cách nào dùng để uống được nữa.
Thời gian chưa đến một lát, nhiệt khí cầu của Hô Diên Khánh bọn họ đã bay đến trên không trung của Hổ Nha Phong, tuy rằng bên trên quân Liêu biết rõ bắn không đến, nhưng vẫn mệnh lệnh bắn tên nỏ ra, dùng hành động này để cảnh cáo đối phương, đáng tiếc tên nỏ mạnh mẽ đến đáy nhiệt khí cầu cũng không chạm đến được đã rơi xuống rồi, ngược lại ngộ thương một vài tên quân Liêu.
Nhìn thấy tình hình bên dưới, Hô Diên Khánh lúc này phân phó nói:
- Độ cao thấp xuống một ít nữa, lập tức sẽ đạt tới mục tiêu trên không, chuẩn bị thả xuống!
Theo mệnh lệnh của Hô Diên Khánh, người tiên phong bên cạnh lập tức quơ tiểu hồng kỳ trong tay đem truyền lệnh hạ thấp độ cao, loại cờ tín hiệu này cũng là học từ Thủy sư, đương nhiên bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng hoàn toàn học được, hơn nữa trước khi lên không trung ước định vài tín hiệu cờ, ví dụ như người tiên phong liên tiếp phất hai lá hồng kỳ nghĩa là mệnh lệnh hạ thấp độ cao.
Theo mệnh lệnh của Hô Diên Khánh truyền đạt xuống, nhiệt khí cầu xung quanh nhận được mệnh lệnh cũng đều đem mệnh lệnh truyền đạt xuống, sau đó nhiệt khí cầu bắt đầu chậm rãi hạ xuống, cảnh này khiến quân Liêu phía dưới càng thêm ra sức bắn tên nỏ ra, sợ quân Tống rơi xuống trên đỉnh đầu mình, cứ như vậy, liên miên không dứt đến khi Hô Diên Khánh bọn họ vừa vặn đạt một độ cao tiêu chuẩn, đợi khi sắp vào tầm bắn của tên nỏ, Hô Diên Khánh lập tức mệnh lệnh ngừng giảm xuống, có điều vẫn có số ít nhiệt khí cầu giảm xuống quá nhanh, kết quả bị hỏa tiễn phía dưới bắn trúng, lập tức biến thành bó đuốc bốc cháy hừng hực trên không trung, trên ngườibinh sĩ trong nhiệt khí cầu cũng rất bắt lửa, tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời, mặc dù một số binh sĩ không bị trúng tên, nhưng nhiệt khí cầu cháy đã bắt đầu rơi xuống rất nhanh, cơ hội còn sống cực nhỏ.
Nhìn thấy loại tình huống này, quân Liêu phía dưới hoan hô nhảy nhót, bên trên đám người Hô Diên Khánh tất cả đều sợ hãi ra mặt, dù sao bất kể bọn họ ở trên mặt đất dù có bản lĩnh thế nào, nhưng trên không trung căn bản không thể ra ngoài, chỉ cần một cây hỏa tiễn là có thể châm nhiệt khí cầu, đến lúc đó bất kể là ai cũng khó lòng thoát chết, cũng chính bởi vì vậy cho nên Hô Diên Khánh lại sai người bay lên một khoảng cách, tránh lại bị hỏa tiễn phía dưới bắn rơi nữa.
- Tiêu rồi…
Tướng phòng ngữ quân Liêu nhìn đến đây, lập tức ngơ ngẩn đứng bên hồ, tuy rằng trong kho hàng của đỉnh núi tồn trữ lượng lớn lương thực, nhưng ai có nhiều lương thực hơn cũng vô dụng, hơn nữa đường xuống núi chỉ có một, đến lúc đó chỉ cần quân Tống ở phía dưới phá hỏng, bọn họ những người này chỉ có thể chết khát trên núi.
- Ha ha ha ha, nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi nơi này!
Trên bầu trời Hô Diên Khánh cũng là ngửa mặt lên trời cười to, tiếp đó mệnh lệnh cho nhiệt khí cầu rời khỏi ngọn núi, bọn họ phải tới một bên khác Hổ Nha Phong để đáp xuống, sau đó bay qua Trường Thành đã bị quân Tống chiếm lĩnh trở về phục mệnh với Dương Hoài Ngọc, Hổ Nha Phong đã không còn nguồn nước, nhiều nhất ba ngày toàn quân sụp đổ, đến lúc đó chiếm cứ Hổ Nha Phong là có thể từ trên cao xuống tiến công Cổ Bắc Khẩu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]