- Hả, bên trấn Ô Liệt không phải đang đóng một ngàn quân sao, có bao nhiêu người chết như vậy, tại sao họ không can thiệp?
Tuy nhiên chưa đợi Triệu Nhan lên tiếng, Lý Công Lân lúc này bất chợt chen miệng vào, vừa nấy khi họ đi qua trấn Ô Liệt thì nhìn thấy doanh trại đóng quân, nhưng Triệu Nhan bọn họ không vào, để không làm kinh động đến quân doanh.
- Bá Thời có điều không biết, quân đội đó chỉ phụ trách an toàn của tổng thể quặng sắt thạch lục, trừ phi gặp phải những chuyện lớn như kẻ thù bên ngoài xâm lăng, hoặc người bản địa tạo phản, họ mới ra quân, còn vụ án trị an như chết người, họ sẽ không đoái hoài tới.
Tô Tụng cười khổ giải thích, tri châu như y cũng không có quyền điều động đội quân đó, không thì sự việc đã đơn giản rồi.
- Ha ha, đừng vội điều động quân đội, thực ra chuyện này không khó giải quyết, chỉ là phải xem chúng ta làm thế nào.
Triệu Nhan bấy giờ lại mỉm cười cất lời, dường như sớm đã tính toán kĩ càng rồi.
Mấy ngày sau, Tô Tụng lại lấy danh nghĩa tri châu thông báo các động người Lê lân cận đến bàn chuyện, hơn nữa khi Tô Tụng thông báo đã cho người nói rõ, chuyện bàn luận lần này có liên quan đến quặng sắt, nếu ai không tới, thì coi như là vứt bỏ lợi ích từ quặng sắt, nếu sau này dám làm loạn, triều đình nhất định phái đại quân trừ khử, tuyệt đối không lưu tình!
Mấy ngày này người Lê xung quanh sở dĩ gây rối, chẳng qua là vì thấy bên cạnh mình có quặng sắt lớn như vậy, động Ô Liệt cũng nhờ đó mà sống ấm no, nên họ vô cùng ham muốn, mong kiếm bát cơm từ đó, vì thế nghe thấy lần thảo. luận này có liên quan đến lợi ích quặng sắt, khiến họ đều giống như hổ đói gặp mồi, ai ai cũng không nhẫn nhịn được chạy tới mỏ quặng sắt xin gặp Tô Tụng, chỉ sợ muộn một chút sẽ lỡ mất cơ hội này.
- Điện hạ, động chủ các động gần đây được thông báo đã tề tựu đông đủ, tiếp theo nên làm thế nào?
Sáng hôm nay sau khi dùng bữa sáng, Tô Tụng đến xin chỉ thị của Triệu Nhan, trước đó Triệu Nhan chỉ dặn dò y triệu tập người lại, nhưng còn bước tiếp theo, Triệu Nhan lại không nói, nên y mới chạy đến chờ lệnh của Triệu Nhan.
Nghe thấy lời của Tô Tụng, Triệu Nhan suy nghĩ chốc lát cuối cùng mở miệng:
- Việc tiếp theo rất đơn giản, bản vương cùng ởi với ngươi, sau đó ngươi sẽ giới thiệu một chút về thân phận của bản vương, chuyện còn lại cứ để ta lo!
- Cái này...
Nghe thấy Triệu Nhan muốn tiết lộ thân phận của mình, tuy Ngũ Nghĩa và lão Chiêu Khúc đều đã biết thân phận của hắn, nhưng cũng chỉ gói gọn trong hai người họ, người khác thậm chí là quân đóng ở trấn Ô Liệt còn không biết tin Triệu Nhan đến, dù sao thân phận của Triệu Nhan thật sự quá quan trọng, chẳng may có người rắp tâm gây ra sự cố gì, e rằng tri châu như y cũng chỉ còn nước chết.
Thấy dáng vẻ chần chừ do dự của Tô Tụng, Triệu Nhan lại cười nói:
- Tử Dung huynh không cần lo lắng, Ta mang theo rất nhiều thị vệ, trấn Ô Liệt bên cạnh lại có quân đội Đại Tống đóng giữ, nên căn bản không cần lo sự an toàn của ta, còn lần này ta muốn đích thân đi gặp mấy động chủ đó, là vì chỉ có ta ra mặt, mới có thể đạt được hiệu quả ta mong muốn!
Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Tô Tụng biết mình cũng hết cách thay đổi quyết định của Triệu Nhan, thế là buộc lòng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy hạ quan sẽ đi theo điện hạ, nhưng điện hạ nhất định phải mang theo nhiều thị vệ, dù sao đám động chủ người Lê đó đều là người hoang dã trên núi, hành sự rất lỗ mãng, nên tất cả vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Thực chất cho dù Tô Tụng không nói, Triệu Nhan cũng sẽ đặc biệt chú ý an toàn của bản thân, dù sao hắn hiện giờ không lẻ loi một mình nữa, đằng sau còn một gia đình lớn có vợ và con, cho nên hắn cần chú ý an toàn bản thân hơn ai hết, thế là sau đó hắn bảo Ngưu Liệt đem theo mười mấy hộ vệ võ nghệ cao cường hộ tống mình đến đại sảnh.
Lần này Tô Tụng tổng cộng thông báo cho mười lăm động chủ người Lê xung quanh, lúc này tất cả đều ngồi uống trà trong phòng khách, chỉ có điều những động chủ người Lê này cũng không hòa thuận với nhau, vài người ngồi chung còn lườm nguýt lẫn nhau, nếu không vì kiêng nể Tô Tụng, e rằng họ sớm đã ẩu đả rồi, đương nhiên cũng có người tình cảm thân thiết, thì thầm thảo luận nguyên nhân Tô Tụng mời họ tới lần này.
Triệu Nhan đến phòng khách không vội đi vào trong, mà đứng ngoài xem xét bầu không khí trong phòng trước, rồi đột nhiên cười nói với Tô Tụng đứng kế bên:
- Tử Dung huynh, huynh nói xem nếu bây giờ chúng ta ném một quả lựu đạn vào giết chết hết người trong phòng, người Lê xung quanh còn dám tới làm loạn không?
Nghe thấy câu nói này của Triệu Nhan, Tô Thức lại sửng sốt, vội vàng khuyên nhủ:
- Điện hạ không thể được, chức vị động chủ của người Lê không phải cha truyền con nối, mà do người trong bộ tộc bầu chọn ra, nên chỉ giết nhóm động chủ căn bản không giải quyết được vấn đề, ngược lại chỉ khiến xung đột giữa người Lê và triều đình quyết liệt hơn, đến lúc đó người Lê của cả Quỳnh Châu này đều có thể vì thế mà tạo phản!
- Ha ha, ta chỉ đùa thôi, Tử Dung huynh không cần nghiêm túc như vậy!
Triệu Nhan nghe đến đây lại bật cười nói, hắn tất nhiên biết tuy động chủ của người Lê quan trọng, song giết chết chúng không ảnh hưởng quá lớn tới thực lực bộ lạc, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà những động chủ trước mặt này dám đến bàn bạc việc trên mỏ, vì họ biết triều đình tuyệt đối không giết họ.
Lúc đó Triệu Nhan đi lên trước, Tô Tụng theo sau, ngoài ra còn có đám hộ vệ Ngưu Liệt, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng cùng Triệu Nhan vào phòng khách, các động chủ đều đang đợi Tô Tụng bên trong, nhưng khi họ nhìn thấy người dẫn đầu không phải là Tô Tụng, mà là một thanh niên lạ mặt, còn Tô Tụng tháp tùng phía sau, ai nấy đều sửng sốt, râm ran bàn tán thân phận người thanh niên này, sao có thể khiến Tô Tụng tháp tùng đằng sau?
Tuy nhiên hoài nghỉ của những động chủ này không kéo dài quá lâu, đợi sau khi Triệu Nhan bước vào ngồi xuống yên vị, Tô Tụng lập tức đứng dậy quét mắt một vòng những động chủ đang nghi ngờ khôn nguôi này, giờ mới lên tiếng:
- Các vị động chủ, hôm nay mời mọi người đến không phải ý của bản quan, mà là Lăng Vương điện hạ của Đại Tống ta muốn mời các vị đến thương nghị, Lăng Vương chính là đệ của đương kim bệ hạ, thân phận tôn kính vô ngần, các ngươi còn không mau hành lễt
Đám động chủ này vốn còn chưa hiểu Lăng Vương điện hạ là người nào. Nhưng khi nghe thấy đối phương là đệ đệ của thiên tử, khiến họ đều giật thót mình, hấp tấp đứng dậy lần lượt hành lễ, dù gì đối với họ mà nói, tri châu đã là quan lớn khó gặp rồi, huống hồ là hoàng tộc như Triệu Nhan.
Triệu Nhan từ lúc bước vào vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, cũng để nâng giá trị của một vương gia, thoạt nhìn dường như vô cùng khó gần, đợi các động chủ đều hành lễ xong, hắn chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng, cũng chưa cho phép họ ngồi xuống, sau đó cất lời:
- Bản vương nghe nói từ khi khai thác mỏ sắt thạch lục, trên mỏ quặng thường xuyên xuất hiện việc công nhân và người giám sát bị kẻ gian giết hại, hơn nữa còn nghe những tên đánh lén này, chính là người Lê xung quanh các vị, hôm nay bản vương đích thân đến hỏi một câu, chuyện này là do bộ lạc nào trong số các vị làm?
Nghe thấy Triệu Nhan đi thẳng vào vấn đề, những động chủ phía dưới mỗi người mỗi vẻ, có người không biểu lộ gì, có người kinh ngạc không hiểu, có người lại hơi chột dạ, tuy biểu cảm khác nhau, nhưng họ đều giữ im lặng, vì họ đều không nắm rõ dụng ý của Triệu Nhan khi nhắc tới chuyện này.
Thấy các động chủ mỗi người một sắc thái, Triệu Nhan lại cười lạnh trong lòng, vốn dĩ hắn còn cho rằng người lén lút đánh giết thợ mỏ là một trong các bộ lạc, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn là nhiều bộ lạc liên thủ hành động, tuy nhiên hôm nay hắn đến không phải để tính toán với mấy bộ lạc này, mà cần thu thập thái độ của các bộ lạc đó.
Nghĩ đến đây, chỉ thấy Triệu Nhan lại cất lời:
- Các ngươi đều không trả lời bản vương, xem ra sự việc đích thị giống như suy đoán, là do một trong số bộ lạc các ngươi làm, đối với chuyện này, bản vương nhất định truy cứu tới cùng!
Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, động chủ phía dưới cuối cùng có phản ứng, lúc này chỉ thấy một động chủ già nhất râu bạc đứng dậy nói:
- Khởi bẩm Lăng Vương thiên tuế, chuyện trên mỏ quặng bị đánh lén chúng tiểu nhân cũng nghe nói đến, chỉ là việc này rốt cuộc do ai làm, chúng tiểu nhân thực sự không rõ!
Lão động chủ vừa lên tiếng, các động chủ khác cũng lần lượt phụ họa, trong số đó có người thực sự không biết, có người giả vờ không biết, Triệu Nhan lại cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên chuyển chủ đề:
- Bản vương không quan tâm các ngươi biết hay không, hôm nay chỉ muốn cho các ngươi biết thái độ của bản vương, bây giờ chúng ta đàm đạo về việc khác!
Khi nói tới đây, Triệu Nhan ngừng một chút lại tiếp tục:
- Thiết nghĩ các ngươi nên biết sau khi khai thác quặng sắt thạch lục, vì động Ô Liệt đồng ý trợ giúp triều đình quản lí quặng sắt, từ đó giúp cuộc sống trên dưới động Ô Liệt thay đổi đáng kể, hiện nay cả động Ô Liệt không những ăn ngon mặc ïm, hơn nữa triều đình cũng đặc biệt coi trọng họ, nhưng ta phải nói với các ngươi, quặng sắt thạch lục hiện nay mới vừa khai thác, quy mô còn rất nhỏ, sau này khẳng định còn mở rộng phạm vi khai thác nữa, mà điều này cần có nhiều nhân lực quản lí hơn, đến lúc đấy chỉ dựa vào động Ô Liệt chắc chắn không thể đủ, vì thế người Lê xung quanh đây đều có cơ hội được triệu đến làm việc ở mỏ quặng.
- Hỗn xược! Lăng Vương điện hạ là ai chứ? Chỉ cần điện hạ ra lệnh một tiếng, quân đội đóng ở trấn Ô Liệt lập tức có thể tiêu diệt những bộ lạc cỏn con các
ngươi, cần lừa các ngươi chuyện nhỏ này sao?
- Thanh Tây động chủ không cần nghỉ ngờ lời của điện hạ, chuyện này bản quan cũng có thể đảm bảo với các vị!
Lúc này Tô Tụng cất lời, y giờ đây đã hiểu Triệu Nhan muốn làm gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]