Vốn Từ Nguyên còn đang hoài nghỉ lai lịch của đám nam tử kỳ quái trong sơn động này, nhưng thật không ngờ tên dẫn đường Ngô Lai của bọn hắn lại nhận ra họ, Ngô Lai có thể trở thành người dẫn đường cho bọn hẳn, tự nhiên là có thể tuyệt đối tin tưởng, cho nên lúc này Từ Nguyên mới nhẹ nhàng thở ra, hơn nữa y nhận thấy tinh thần thái độ của đám nam nhân này có chút không ổn, vì thế để cho Ngô Lai trước tiên dẫn bọn họ quay lại thuyền nghỉ ngơi, tiện thể giúp y dò hỏi đám nam tử đó tại sao lại ở trong bộ lạc thổ dân này?
Đưa đám người Ngô Lại đi xong, Từ Nguyên và ác quỷ lập tức chỉ huy tướng sĩ dưới quyền kiểm kê tài vật trong sơn động, sau đó phân loại đem lên thuyền, cho đến lúc này Từ Nguyên mới phát hiện ra, hóa ra ngoài đống hoàng kim kia, những thứ khác trong sơn động đều bất thường, trong đó ngoài da lông không nói tới, còn có đồ gỗ quý, bảo thạch, hương thạch vuy, tính tất cả lại giá trị còn lớn hơn đống hoàng kim kia.
Đợi đến khi vất vả kiểm kê xong tài vật trong sơn động, Từ Nguyên mới ngồi thuyền nhỏ quay lại chiến thuyền, Ngô Lại lúc này mới đưa mấy nam tử trông đã sáng sủa hẳn lên đi tới chỗ Từ Nguyên thi lễ, mấy nam tử này lên thuyền tắm rửa một cái, sau đó sửa sang lại râu tóc một chút, thay quần áo sạch sẽ, liền biến thành người Hán chính thống, rốt cục cũng không còn bộ dáng bất phục nữa.
- Ngô Lai, đã hỏi rõ lai lịch mấy người bọn họ chưa?
Từ Nguyên lúc này mở miệng hỏi lần nữa.
- Khởi bẩm tướng quân, tiểu nhân đã hỏi rõ ràng.
Ngô Lai nói xong chỉ người đàn ông trung niên cầm đầu đám người kia nói:
- Vị này trước kia chính là ông chủ cửa tiệm vạn bảo Hoàng Tam Hành — Hoàng chưởng quỹ, mấy người khác đều là tiểu nhị thủ hạ của lão, hai năm trước. lão mang một con thuyền đến Lã Tống giao dịch, lại không ngờ được phát sinh xung đột với bộ lạc thổ dân bên bờ, kết quả cuối cùng thuyền của lão bị thổ dân đánh lén giữa đêm tối, chẳng những đoạt đi tất cả hàng hóa, còn đem đám người của Hoàng chưỡng quỹ bắt giam, lúc đó bên Đại Tống cho là bọn họ đều đã chết. Không nghĩ tới Hoàng lão đệ bọn họ đều còn sống, mãi cho tới hôm nay được tướng quân cứu ra.
- Hả? Các ngươi đã bị thổ dân nhốt, vậy những hài tử này là thế nào?
Từ Nguyên lúc này chỉ vào lũ trẻ được ôm trong ngực mấy tên thủ hạ của mấy người Hoàng Tam Hành hỏi, những đứa trẻ này phần đa đều những đứa trẻ chưa tròn một tuổi, thoạt nhìn đen hơn so với trẻ con người Hán bình thường, nhưng không đen nhiều như đám trẻ con thổ dân. Điều này làm Từ Nguyên đoán ra phần nào, chỉ là muốn chính tai nghe đám người Hoàng Tam Hành này giải thích.
Nghe thấy Từ Nguyên hỏi tới đám trẻ ôm trước ngực, trên mặt đám người Hoàng Tam Hành đều lộ ra vài phần xấu hổ, bất quá cuối cùng cũng vẫn là Hoàng Tam Hành mặt dày nói:
- Khởi bẩm tướng quân, thổ quân tuy rằng giam giữ chúng tôi, nhưng thủ lĩnh của đám thổ dân này lại quý trọng văn minh người Hán chúng ta, vì thế liền phái nữ thổ dân cùng chúng ta... cùng chúng ta giao hợp, dự định sinh hạ đứa nhỏ có huyết thống người Hán, cải thiện huyết thống của bộ lạc bọn họ, vì thế mới có những hài tử này.
Nói xong, vẻ mặt đám người đi cùng Hoàng Tam Hành đều lộ ra vài phần khuất nhục, tuy rằng thủ lĩnh thổ dân phái những thiếu nữ xinh đẹp nhất cho bọn họ, nhưng thiếu nữ thổ dân là một đám vừa đen vừa gầy, hơn nữa còn không tắm rửa, mùi trên người quả thực có thể xông chết một con heo, cho nên hai năm qua bọn họ sống không bằng chết. Mặt khác điều kiện thổ dân nơi này khắc nghiệt, thật sự không thích hợp cho người Hán bọn họ sinh tồn, cho nên trong hai năm này không ít người trong bọn họ đã chết. Hiện tại chỉ còn mấy người.
- Ôi, Hoàng lão đệ các người chịu khổ
Lúc này Ngô Lai mới thở dài một tiếng mở miệng nói. Nhiều năm kinh thương ở vùng Nam Dương ông ta tự nhiên cũng biết bộ dạng đám nữ thổ dân này, vừa nghĩ tới đám người đi cùng Hoàng Tam Hành bị đám nữ thổ dân toàn thân phát ra mùi hôi đè dưới thân, hẳn liền không kìm nổi mà sợ run cả người.
Đám người Hoang Tam Hành nghe thấy lời Ngô Lai nói, cũng không kìm nổi khóc rống lên, bất quá lần này bọn họ không khóc lâu, chứng tỏ tinh thần của bọn họ đã tốt lên nhiều.
Kỳ thực cuộc hội ngộ với đám người Hoàng Tam Hành mặc dù ly kỳ, nhưng kỳ thật cũng có lý, bởi vì tại thời đại này, Đại Tống là quốc gia văn minh nhất thế giới, các dân tộc và tiểu quốc xung quanh đều phải thán phục, trong đó có một số dân tộc vì quan hệ phong tục, không ngờ lại để cho nữ tử trong bộ tộc cùng người Hán ở chung trước hôn nhân, đợi sau khi sinh hạ đứa nhỏ tài năng xong, mới có thể gả cho người trong tộc, tỷ như người Hồi Cốt phương bắc cũng là một trong số đó, ngoài ra còn có Nhật Bản sau này, Đại Tống gọi là Oa quốc, nữ tử Oa quốc thường xuyên thừa lúc thuyền tới vùng duyên hải phía nam Đại Tống, sau đó câu dẫn nam tử Đại Tống lên thuyền tới giao hợp, sau khi mang thai lại về nước, mỹ danh của nó là “Độ chủng” hơn nữa nữ tử Oa quốc sinh hạ đứa nhỏ người Hán tại bản quốc đặc biệt được hoan nghênh. Đương nhiên những chuyện này đều là song phương nguyện ý, còn như đám người Hoàng Tam Hành bị thổ dân bắt cóc sau đó cưỡng bách bọn họ cùng nữ thổ dân giao hợp, loại sự tình này hết sức hiếm thấy.
Lúc này Từ Nguyên chỉ bọn trẻ được ôm trong ngực lại hỏi:
- Mấy hài tử này chính là con của các ngươi cùng nữ thổ dân đúng chứ, các ngươi định xử lý lũ trẻ này thế nào?
Nghe Từ Nguyên hỏi như vậy, đám người Hoàng Tam Hành nhìn lũ trẻ được ôm trong lòng cười khổ một tiếng nói:
- Khởi bẩm tướng quân, tuy rằng những hài tử này là nữ thổ dân sinh, nhưng là huyết mạch của chúng ta, hơn nữa thổ nữ không biết chăm sóc đứa nhỏ, những hài tử này sau khi sinh vẫn là do chúng ta trông nom, cho nên chúng ta đối với đứa nhỏ rất có cảm tình, nếu có thể, chúng ta muốn cầu tướng quân để cho. chúng ta đem chúng mang về nuôi nấng nên người.
'Từ Nguyên vốn đang lo lắng đám người Hoàng Tam Hành sẽ vứt bỏ đám trẻ này, dù tốt xấu thế nào những hài tử này cũng mang trong người huyết thống của người Hán, bất quá không ngờ bọn họ lại nguyện ý mang về nuôi nấng, lập tức cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó mở miệng nói:
- Các ngươi nguyện ý nuôi nấng những hài tử này là tốt nhất, có điều chúng ta còn phải ở lại Lã Tống một thời gian ngắn, cho nên yêu cầu được trở về của các ngươi... chỉ sợ phải chờ tới khi chúng ta xong chuyện ở nơi này mới có thể trở về.
- Đa tạ tướng quân, tiểu nhân biết tướng quân thân mang trọng trách, thêm nữa lũ tiểu nhân ở Lã Tống lâu như vậy, coi như đã quen thuộc tình hình nơi đây, nếu tướng quân có việc gì chỉ cần phân phó, tiểu nhân biết sẽ nói!
Hoàng Tam Hành có thể trở thành chưởng quỹ của thương hội, chắc chắn là
người cơ trí, biết rõ bản thân muốn được coi trọng thì phải làm cho người ta thấy bản lĩnh của mình mới được.
- Hả? Vậy cũng đúng lúc bọn ta muốn biết tình hình nơi này, ngươi có biết nơi này thuộc vương quốc nào của người Lã Tống nào không, ngoài ra thế cục trên đảo Lã Tống thế nào?
Từ Nguyên tới gặp đám người Hoàng Tam Hành kỳ thật chính là muốn dò hỏi mấy vấn đề này, nếu ngay cả bọn họ cũng không biết thì... vậy cũng chỉ có thể đi thẩm vấn đám thổ dân rồi, nhưng loại chuyện như vậy lũ thổ dân bình thưỡng cũng sẽ không biết, chỉ có những kẻ quyền cao trong bộ lạc mới có thể biết.
- Khởi bẩm tướng quân, toàn bộ tình hình trên đảo Lã Tống ta cũng không rõ, tuy nhiên theo ta được biết, thế cục trên đảo Lã Tống vô cùng hỗn loạn, quanh đây ta chỉ biết có bảy tiểu quốc, còn những tiểu quốc ở xa ta cũng không rõ, tuy nhiên chắc chắn là không ít, nơi này là tiểu quốc Lưu Khắc nằm trong bảy tiểu quốc đó, toàn bộ vương quốc do tất thảy mười mấy bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, lúc trước bộ lạc giam giữ chúng ta gọi là bộ lạc Tô Hà A, có thể coi là một trong những bộ lạc lớn trong vương quốc Lưu Khắc, lần này bọn họ bị diệt vong, nhất định sẽ kinh động tới tầng lớp cao tầng của vương quốc Lưu Khắc.
Hoàng Tam Hành lập tức đem tình hình mình biết nói ra.
- Vương quốc Lưu Khắc? Thực lực của vương quốc này trong bảy tiểu quốc như thế nào?
Sau khi dò hỏi qua đám người Hoàng Tam Hành xong, Từ Nguyên để Ngô Lai dẫn bọn họ vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, hơn nữa bởi đám người Hoàng 'Tam Hành mang theo đám trẻ con, y còn cố ý phân phó kẻ dưới sắp xếp cho bọn họ một khoang khá tốt một chút. Bất quá đám người Hoàng Tam Hành khi ôm bọn trẻ rời khỏi lại giống như có lời gì muốn nói, vài lần đều muốn nói lại thôi, Từ Nguyên mải lo suy xét tình thế vùng đất lân cận để xây dựng cứ điểm, cho nên không để ý.
Sau khi vơ vét toàn bộ chiến lợi phẩm, Từ Nguyên và Ác Quỷ dẫn đoàn tàu rời khỏi bộ lạc Tô Hà A, phát hiện phía trước chính là vịnh ngoài khơi biển rộng, lại nói tới bên kia bãi biển của bộ lạc Tô Hà A dù không tệ, nhưng vịnh này vẫn thích hợp thành lập cứ điểm hơn, dù sao cảng thiên nhiên tốt như vậy cũng không có nhiều, chỉ cần đưa vào một số nhân lực vật lực là có thể dễ dàng tạo ra một bến cảng tốt.
Qua xác định của Hoàng Tam, Từ Nguyên biết được vịnh này nằm bên trong lãnh thổ vương quốc Lưu Khắc, tuy nhiên nơi này cũng không có bộ lạc nào, trong thời gian ngắn lưu lại đây, không cần lo lắng bị thổ dân phát hiện, mặt khác thực lực vương quốc Lưu Khắc không mạnh, điều này làm Từ Nguyên không còn e dè nữa, bắt đầu đổ bộ và cải tạo xây dựng một cứ điểm đơn sơ, ít nhất phải xây dựng cải tạo một bến cảng đơn giản cho thuyền đậu.
Tuy nhiên trong lúc Từ Nguyên đang chỉ huy thuộc hạ sục sôi xây dựng cứ điểm, Hoàng Tam Hành cũng tìm được y, hơn nữa còn đề nghị với y một yêu cầu có phần quá đáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]