Chương trước
Chương sau
Chương 638

Mặt trời vừa mới ló ở đường chân trời, thủ lĩnh động Ô Liệt là Chiêu Khúc lão hán liền sớm rời giường, cầm lưỡi liềm đi ra ngoài ruộng. Tuy rằng ông ta là thủ lĩnh của động Ô Liệt, nhưng trừ khi trong động xảy ra chuyện lớn thì ông ta mới ra mặt xử lý, bình thường thì ông ta cũng không có đặc quyền gì, mỗi ngày đều phải xuống ruộng làm việc, nếu không thì cháu trai nhỏ của ông ta sẽ không có cơm ngon mà ăn.

Động của Tộc Lê là một loại tổ chức nội bộ, kỳ thật không khác là mấy với bộ lạc trên thảo nguyên. Một động hoặc mấy chục hộ tụ tập cùng một chỗ, chủ yếu là có liên hệ huyết thống tạo thành. Mỗi động đều có địa bàn cố định, người trong mỗi động chỉ có thể hoạt động trong địa bàn của mình. Một khi xâm nhập địa bàn của nhau thì rất có thể sẽ dẫn đến tranh đấu, mặt khác, nếu nội bộ động xảy ra mâu thuẫn thì đều do thủ lĩnh của động ra mặt hoà giải.

Chiêu Khúc lão hán khiêng lưỡi hái đi đến ruộng lúa của mình, cởi giầy rơm xuống ruộng. Hiện tại lúa nước cũng đã cao đến đầu gối, cỏ trong ruộng cũng không nhiều. Chiêu Khúc lão hán cắt cỏ dại trong ruộng, sau đó mang về nhà cho heo ăn, đáng tiếc hiện tại cá trong ruộng còn quá nhỏ, nếu không thì có thể bắt mấy con về nhà hấp cho cháu trai mình ăn.

Chiêu Khúc lão hán năm nay đã sáu mươi hai rồi, mặc dù ở đời sau thì không tính là lớn tuổi lắm nhưng cuộc sống ở Hải Nam rất khốn khổ, đặc biệt là điều kiện sống của tộc Lê càng kém. Một trận dịch bệnh có thể diệt hết tộc trong động, đừng nói chỉ là một ít bệnh vặt và mãnh thú, rắn độc cũng có thể gây chết người. Vì thế giống Chiêu Khúc lão hán có thể sống đến hơn sáu mươi tuổi đã là người lớn tuổi nhất ở trong động, cũng chính bởi vì vậy, cho nên ông ta được làm thủ lĩnh của động.

Động Ô Liệt xem như một động khá lớn ở trong khu vực này. Trong động có hơn ba trăm hộ gia đình, tổng cộng hơn ngàn người. Điều này khiến cho bọn họ chiếm được một mảnh đất tương đối tốt. Trên thực tế phía tây của động Ô Liệt chính là biển rộng, khi lương thực không đủ thì có thể đánh cá, đất đai cũng khá phì nhiêu, hằng năm tùy tiện gieo hạt lúa trên đất thì cũng đủ lương thực cho toàn động.

Chiêu Khúc lão hán lớn tuổi như vậy, tự nhận là đã sớm nhìn thấu mọi việc trên thế gian, hơn nữa ông ta cũng hết sức hài lòng cuộc sống hiện tại. Động Ô Liệt dưới sự lãnh đạo của ông ta tuy rằng không thể nói xưng bá một phương, nhưng ít ra ở vùng lân cận không có ai dám trêu chọc bọn họ. Mặt khác ông ta có năm đứa con trai, sáu đứa con gái, mặc dù có hai con trai và ba con gái mất từ nhỏ bởi bệnh tật và dã thú cắn chết, nhưng những người con còn lại đều đã trưởng thành rồi. Tất cả con gái đều đã có gia đình, năm trước con trai út của ông ta đã sinh một đứa cháu nội cho ông ta, đứa bé béo tròn vô cùng đáng yêu. Chiêu Khúc lão hán vô cùng thích đứa bé, mỗi ngày đều ôm cháu trai không buông tay. Hiện tại đứa bé đã mọc răng ăn được, ông ta lại vội vàng chuẩn bị nhiều món ăn cho cháu trai, nhất định phải làm cho nó vừa cao vừa khỏe. Cao khỏe như vậy mới không bị người ta bắt nạt.

Vừa nghĩ tới cháu trai nhỏ ở nhà, Chiêu Khúc lão hán liền cảm thấy trong lòng nóng lên, tốc độ làm việc càng nhanh hơn, về sớm một chút ôm cháu trai nhỏ của mình.

Nhưng khi Chiêu Khúc lão hán gần cắt xong hết cỏ dại trong ruộng thì bỗng nhiên thấy một bóng người nghiêng ngả lảo đảo từ trên bờ ruộng chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô:

- Cha, cha, cha mau... mau trở về đi, quan lớn người Hán đến đây!

Nghe được thanh âm này, Chiêu Khúc lão hán vốn mắt không tốt lập tức biết người đến là con trai út của mình. Lại nói tiếp trong ba đứa con trai còn sống của ông ta thì ông ta thương nhất là đứa con trai út này. Dựa theo phong tục của tộc Lê thì sau khi con trai thành thân sẽ ra ở riêng, nhưng Chiêu Khúc lão hán lại dám để đứa con trai út ở chung với mình, bình thường chăm sóc con trai giúp y, khiến cho hai đứa con trai khác của ông ta luôn nói ông ta bất công.

- Quan lớn người Hán? Có phải là Tống Tri huyện kia lại tới nữa không?

Chiêu Khúc lão hán có chút không thèm để ý hỏi, động Ô Liệt bọn họ thuộc huyện Văn Xương Quỳnh Châu. Tri huyện của huyện Văn Xương họ Tống, Chiêu Khúc lão hán trước kia từng gặp qua đối phương lúc đi thị trấn, ngoài ra vị Tống Tri huyện kia cũng thường xuyên đến thăm hỏi, vì thế hai người cũng khá quen thuộc với nhau.

- Không... Không phải, lần này không phải Tống Tri huyện, mà là Tống Tri huyện cùng một vị quan lớn đến đây. Ngoài ra còn có một đám người đi cùng, con thấy không giống như người Hán bình thường.

Con trai út của Chiêu Khúc lão hán sốt ruột giải thích, nếu chỉ có Tống Tri huyện một mình đến thì gã cũng không gấp gáp như vậy. Mấu chốt là nhìn bộ dạng của Tống Tri huyện thì những người đó rõ ràng có thân phận rất cao so với 'Tống Tri huyện, vì thế gã mới vội vàng như vậy chạy đến tìm phụ thân.

Nghe được người tới còn có thân phận cao hơn cả Tống Tri huyện, Chiêu Khúc lão hán cũng hoảng sợ, vội vàng ném lưỡi hái xuống chạy theo con trai trở về. Tuy rằng tộc Lê bọn họ thường xuyên xảy ra xung đột với người Hán, nhưng Chiêu Khúc lão hán biết trong mắt Đại Tống thì tộc Lê bọn họ không đáng kể chút nào, cho nên bình thường gây sự một chút thì không sao nhưng tuyệt đối không thể chậm trễ những quan lớn người Hán, nếu không nói không chừng sẽ mang đến họa diệt tộc cho cả động.

Đương nhiên cũng không phải tất cả người tộc Lê trong động sợ quan viên Đại Tống giống như Chiêu Khúc lão hán. Ví dụ như Chiêu Khúc lão hán biết một số thủ lĩnh của các động ở phía tây chưa bao giờ đặt Đại Tống vào mắt, trên danh nghĩa bọn họ nhận sự thống trị của Đại Tống, nhưng sau lưng nên làm gì thì cứ làm thế ấy, không tuân theo mệnh lệnh của triều đình Đại Tống, thậm chí có những người còn vọng tưởng đuổi người Hán ra khỏi Quỳnh Châu, sau đó để tộc Lê chiếm cứ toàn bộ Quỳnh Châu tự lập. Đối với ý tưởng buồn cười này Chiêu Khúc lão hán từ trước đến nay đều cười nhạt, bởi vì ông ta biết nếu bọn họ thực có can đảm làm như vậy, vậy giống như là đẩy dân chúng tộc Lê đến bờ vực thẳm, không cẩn thận sẽ khiến cho toàn tộc tan xương nát thịt.

Tuy rằng Chiêu Khúc lão hán lớn tuổi, mắt cũng có chút vấn đề, nhưng đi đứng lại hết sức lưu loát, rất nhanh đã đến bờ biển. Cách bờ biển không xa chính là động Ô Liệt, bờ biển có một bến tàu nhỏ do bọn họ xây dựng, có thể cho một số thuyền đánh cá neo đậu. Lại nói tiếp thức ăn mà động Ô Liệt bọn họ ăn có hơn một nửa là từ biển, về phần đóng tàu và kỹ thuật đánh cá thì học từ người Hán.

Chỉ từ điểm này đến xem thì Chiêu Khúc lão hán nhận sự thống trị của người Hán cũng không phải là một chuyện xấu.

Tuy rằng mắt của Chiêu Khúc lão hán không tốt, nhưng khi ông ta đi đến bờ biển thì vẫn có thể thấy được mấy chiếc thuyền lớn ở trên biển. Trong mắt Chiêu Khúc lão hán, tuy rằng không rõ lắm nhưng ông ta vẫn lập tức có thể đoán được đó là những con thuyền lớn do người Hán đóng. Trước kia khi còn trẻ ông ta từng thấy qua ở eo biển ngoài thành Quỳnh Châu, hơn nữa nghe nói tất cả Thủy sư của Đại Tống đều dùng loại thuyền lớn này. Vì thế sau khi biết được chuyện này thì Chiêu Khúc lão hán cũng không còn ý định thoát khỏi sự thống trị của Đại Tống, bởi vì Đại Tống thật sự quá hùng mạnh so với bọn họ, mạnh đến mức ông ta căn bản không có suy nghĩ muốn phản kháng.

Chiêu Khúc lão hán mở to một đôi mắt đục ngầu đi vào bến tàu, rốt cục nhìn thấy một đám người đang đứng trên bến tàu. Trong đó có một ông lão mặc quan phục, chính là Tống Tri huyện mà ông ta quen biết, chẳng qua Tống Tri huyện từ trước đến nay luôn uy nghiêm thì bây giờ khuôn mặt đầy tươi cười, đang nói chuyện với một người trung niên mặc quan phục. Người trung niên kia lại đi theo một thanh niên mặc quần áo hoa lệ, cho thấy thân phận của người thanh niên này cao hơn rất nhiều so với người trung niên kia. Thậm chí ngay cả Tống Tri huyện cũng không dám tiến lên nói chuyện.

Chiêu Khúc lão hán là một người khôn khéo, liếc mắt một cái liền nhìn ra người trẻ tuổi kia cầm đầu, lập tức vội vàng tiến lên hành đại lễ, cao giọng nói bằng tiếng Hán không lưu loát:

- Thủ lĩnh Chiêu Khúc của Động Ô Liệt bái kiến các vị quý nhân! Những người này là Triệu Nhan và đám người Tô Thức, người trung niên mặc

quan phục là Tô Tụng, sau khi gã nhìn thấy thủ lĩnh động Ô Liệt đến thì lập tức tiến lên một bước mở miệng nói:

- Chiêu Khúc thủ lĩnh không cần đa lễ, bản quan là Tri châu Quỳnh Châu Tô Tụng, lần này đến động Ô Liệt là có việc quan trọng phải làm, hy vọng Chiêu Khúc thủ lĩnh có thể trợ giúp cho ta!

Chiêu Khúc lão hán nghe được người trung niên trước mắt này lại là quan lớn nhất của Quỳnh Châu, ông ta lập tức hoảng sợ, vội vàng hành lễ nói:


- Chiêu Khúc thủ lĩnh, hiện giờ sắp đến giữa trưa rồi, ta nghe nói cơm trúc đồng của tộc Lê các ngươi vô cùng nổi tiếng. Không biết có thể cho chúng ta thưởng thức một chút được không? Ngoài ra còn có một số việc, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.

Nghe được người thanh niên này không vào vấn đề chính, ngược lại muốn ăn cơm, hơn nửa mở miệng đã nói ra đặc sản chiêu đãi khách quý của tộc Lê bọn họ. Điều này làm cho Chiêu Khúc lão hán không khỏi sửng sốt, nhưng ông ta cũng kịp phản ứng, lập tức xoay người cười nói:

- Vị quý nhân này thật sự là bác học, lại biết cơm Trúc Đồng của tộc Lê chúng ta. Một khi đã như vậy, vậy thì mời quý nhân vào trại, tiểu nhân bây giờ sai người chuẩn bị cơm Trúc Đồng chiêu đãi quý nhân!

Cơm Trúc Đồng kỳ thật cũng không phải chỉ mỗi tộc Lê mới có, ngoài ra còn là món đặc sản của các dân tộc thiểu số phía nam như tộc Thái, tộc Dao, tộc Cáp Ni. Nhưng mỗi tộc có cách làm khác nhau, đời sau Triệu Nhan đã tới Hải Nam một chuyến, rất yêu thích cơm Trúc Đồng của tộc Lê, vừa vặn bây giờ thừa cơ hội này thưởng thức một lần nữa đặc sản của tộc Lê. Đương nhiên Triệu Nhan đến vùng tây nam Quỳnh Châu xa xôi không chỉ là để thưởng thức cơm Trúc Đồng, mà là chứng minh cho đám người Tô Tụng một chuyện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.