Chương trước
Chương sau
Chương 610

Liễu Không nói y chọn phụ thuộc Đại Tống không phải chỉ là vì Bảo An công chúa, mà đồng thời còn là vì Triệu Nhan, điều này khiến Triệu Nhan chấn động, thậm chí muốn động đao ngay tại chỗ, để bảo vệ sự thanh bạch của mình, tuy nhiên hắn hiển nhiên là đã hiểu lâm Liễu Không, chỉ thấy y lại nói tiếp:

- Người đều sẽ thay đổi, dù tình cảm ta giành cho công chúa là không thay đổi, nhưng cũng khó tránh xuất hiện thêm những suy nghĩ khác, ví dụ như dã tâm!

- Dã tâm? Là ý gì?

Triệu Nhan nghe đến đây cũng cảm thấy dường như mình nhầm rồi, liền truy hỏi.

- Dã tâm chính là một trong những tham niệm, cuộc đời con người mà có tham niệm, thì sẽ không thể ngăn cản nổi, dã tâm cũng như vậy, trước đây ta là một tên hoà thượng, tự nhiên cũng không có dã tâm gì, tuy nhiên khi trong tay ta nắm quyền lớn, nắm trong tay trăm ngàn người, dã tâm liền không thể khống chế được mà nảy sinh, thậm chí cũng từng mơ mộng đẹp là sẽ nắm thiên hạ trong tay, điều này theo ý ngươi có phải rất buồn cười hay không?

Lúc Liễu Không nói đến câu cuối, đôi mắt mang theo ý cười nói với Triệu Nhan.

- Cái này...

Triệu Nhan nghe thấy lời của Liễu Không liền trầm mặt, hắn biết một số kiến thức tâm lý, cũng biết những điều Liễu Không nói là biến hoá bình thường của tâm lý con người, một người sẽ bởi vì thân phận địa đồng, mà có hoạt động tâm lý khác nhau, còn về cái dã tâm mà Liễu Không nói, chính là một trong những động lực chủ yếu thúc đẩy con người không ngừng tiến lên phía trước, có rất nhiều người đều nói mình không có dã tâm, kỳ thật chỉ là bọn họ không có cơ hội để có dã tâm mà thôi.

Liễu Không nhìn thấy Triệu Nhan trầm mặc không nói, liền cười rồi lại nói tiếp:

- Lúc ta nhận được thư của quận vương, ta từng hỏi qua thủ hạ bên cạnh mà ta tín nhiệm nhất, là có nguyện ý cùng ta vào phụ thuộc Đại Tống không, nhưng nàng lại trả lời thế lực La Sát quân của chúng ta đã thành, nếu Đại Tống suy yếu, thì chúng ta có thể thừa cơ, thậm chí vào trung nguyên cũng không phải là vọng tưởng.

Khi nói đến đây, Liễu Không ngừng lại rồi lại nói tiếp:

~ Nói thực ra, lúc ấy sau khi ta nghe cũng có chút động tâm, tuy nhiên rất nhanh ta lại nghĩ đến quận vương, có lẽ người khác không biết, nhưng ta lại biết quận vương có ảnh hưởng như thế nào đối với Đại Tống, không hề khoa trương khi nói rằng, nếu không có quận vương, e là Đại Tống cũng sẽ không có cảnh tượng giàu có sung túc như hiện nay, thực lực quân sự của Đại Tống cũng sẽ không được nâng cao nhanh đến vậy, thêm các tài học trên nhiều lĩnh vực của người nữa, ngay cả người phụ thân kia của ta cũng muốn bắt ngươi đến hải ngoại, cho rằng dựa vào tài học của người có thể giúp ông ấy phục quốc, mặc dù có phần điên cuồng, nhưng từ đó có thể biết được tầm quan trọng của người.

Triệu Nhan nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu ý của Liễu Không, liền thở phào một hơi nói:

- Thì ra là thế. Ngươi chọn phụ thuộc ngoại trừ tình cảm đối với nhị tỷ, mặt khác cũng là kiêng ky ta, nếu không có ta, e là ngươi sẽ thật sự ở lại ngoài biển mà không trở lại?

Lúc Triệu Nhan nói đến câu cuối, ánh mắt cũng trở nên vô cùng sắc bén. Chỉ thấy lúc này Liễu Không cười khổ một tiếng nói:

- Ta quả thật là hết sức kiêng dè quận vương, còn về giả thiết của quận vương, kết quả cuối cùng e là ngay cả ta cũng không biết, bởi vì ta không biết cuối cùng là dã tâm của ta chiếm thượng phong, hay là tình cảm của ta dành cho công chúa chiếm thượng phong?

Thấy Liễu Không thẳng thắn như thế, vẻ sắc bén trong con mắt Triệu Nhan cũng đã biến đổi. Chỉ thấy hắn bỗng giơ tay đấm Liễu Không một quyền thật mạnh, kết quả là Liễu Không không hề phòng bị liền bị đánh lùi về vài bước, lúc này Triệu Nhan mới mở miệng nói:

- Quyền này là đánh thay cho nhị tỷ, xem như là trừng phạt vì ngươi từng nảy sinh ý nghĩ sẽ phụ bạc tỷ ấy, tuy nhiên đến lúc cuối ngươi cũng đã đưa ra lựa chọn chính xác, ngày sau hy vọng ngươi có thể chăm sóc nhị tỷ cho tốt, ta không muốn tỷ ý phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa!

- Ha ha, đa tạ quận vương đã rộng lượng!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Tuy là chịu một quyền của Triệu Nhan, nhưng Liễu Không vẫn ôm ngực rồi bật cười, bởi vì điều này đại biểu cho việc Triệu Nhan đã tha thứ cho y. Hơn nữa cũng sẽ không nói những chuyện này cho Bảo An công chúa biết. Kỳ thật nếu y không nói những lời này, thì thế nào chăng nữa Triệu Nhan cũng sẽ biết, tuy nhiên y lại quyết định sẽ nói thẳng, đây là vì y vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn vì trong lòng có những suy nghĩ như thế. Cho nên muốn tìm người để tâm sư, vừa hay Triệu Nhan chính là người duy nhất được chọn.

- Phụ hoàng cũng đã ban hôn rồi, ngoại trừ tha thứ cho ngươi ta còn có thể làm sao được nữa?

Lúc này Triệu Nhan không hề khách khí mà nói, kỳ thực hắn nghĩ tới hôm nay. Liễu Không có thể thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ ban đầu của y với mình, thì trong lòng cũng không tức giận gì nhiều nữa, dù gì thì không phải là tất cả mọi người đều can đảm được như Liễu Không.

Buổi tối Triệu Nhan về đến nhà. Tào Dĩnh cùng mọi người cũng đã biết được tin Bảo An công chúa và Liễu Không được ban hôn, kết quả là đám nữ nhân trong nhà đều tụ tập ở trong phòng của Bảo An công chúa để chúc mừng nàng, da mặt Bảo An công chúa mỏng, vừa cảm ơn Tào Dĩnh bọn họ vừa xấu hổ đỏ bừng mặt, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng, khiến Tào Dĩnh bọn họ cười không ngớt.

Triệu Nhan trở về còn chưa được nói mấy câu với Bảo An công chúa, thì Thọ Khang công chúa nhận được tin rất nhanh đã hấp tấp chạy từ cung đến, vừa vào đến liền ôm Bảo An công chúa khóc rống lên, khiến Triệu Nhan hoảng sợ, cho là nàng chịu uỷ khuất gì ở trong cung, nhưng không nghĩ tới rất nhanh Thọ Khang công chúa lại cười lớn, ầm ï muốn cùng Bảo An công chúa mặc giá ý giống nhau để xuất giá, điều này khiến Triệu Nhan bọn họ cuối cùng cũng đã thở phào, xem ra vừa rồi Thọ Khang công chúa là do quá xúc động mà thôi.

'Thọ Khang công chúa không thẹn thùng như Bảo An công chúa, nàng vừa đến liền bắt đầu cùng Bảo An công chúa thảo luận chuyện kết hôn, Tào Dĩnh bọn họ cũng đều gia nhập vào, kết quả là nữ nhân trong căn phòng kia nhắc đến chuyện kết hôn quả thực là hưng phấn quá mức, líu ríu nói không ngừng, ngay cả cơ hội nói xen vào Triệu Nhan cũng không có, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ rời khỏi phòng, càng quá đáng hơn nữa là bọn họ càng nói càng không có điểm dừng, cơm tối cũng bảo người đưa đến chỗ Bảo An công chúa, nói là vừa ăn vừa nói, cũng không biết là bọn họ từ đâu mà có nhiều đề tài nói đến vậy?

Sáng sớm hôm sau, tin tức Bảo An công chúa cùng với đầu lĩnh La Sát quân 'Từ Nguyên được ban hôn đã được truyền ra, vừa mới bắt đầu rất nhiều người đều cảm thấy kì lạ, trước kia Từ Nguyên rõ ràng từng làm hoà thượng, tại sao Quan gia còn ban hôn cho y và Bảo An công chúa, tuy nhiên sau đó lại truyền ra tin tức nói 'Từ Nguyên không phải là Liễu Không, chuyện này Quảng Dương quận vương Triệu Nhan có thể làm chứng, bởi vì mấy năm trước Liễu Không vì bảo vệ hảo hữu Triệu Nhan đã chết trong tay gian tế Liêu Quốc.

Với danh vọng hiện nay của Triệu Nhan, lời làm chứng của hắn được rất nhiều người tin là thật, đương nhiên cũng có một số người hoài nghi chuyện này, đáng tiếc bọn họ cũng không có chứng cớ hữu lực nào, chỉ có thể bí mật nghị luận một phen, căn bản không thể gây nên sóng gió gì.

Nửa tháng sau, ngày Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa xuất giá cuối cùng cũng đã đến, hai người bọn họ là tỷ muội song sinh, lại đặc biệt chọn cùng một ngày để xuất giá, đây đương nhiên là chuyện vui vô cùng hiếm thấy, thêm nữa Triệu Thự tự biết là thời gian không còn nhiều, nên đã sớm phân phó phải làm một hôn lễ thật lớn cho hai nữ nhi, kết quả trong ngày thành hôn này, cả kinh thành đều vì chuyện này mà huyên náo cả lên, trên đường giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là những người vui mừng hớn hở.

Trong đó trước cửa cung lại càng tụ tập nhiều người hơn nữa, bởi vì trong lúc. bắt đầu hôn lễ, trên cửa cung sẽ rải tiền đồng xuống, đây cũng là cách làm tiêu biểu mà quan vương Đại Tống dùng để chúc mừng các chuyện vui lớn, tuy là hành vi này ở hậu thế bị xem là rất tục, nhưng lại rất được hoan nghênh, cho dù là quan viên hay là bách tính, đều hy vọng có thể giành được mấy đồng tiền, bởi vì nghe nói trên đồng tiền này có dính phúc khí của hoàng gia, sau khi giành được liền có thể gặp được may mắn tránh được vận rủi, khó khăn các loại, đương nhiên Triệu Nhan cho là đây quả thực là nói bừa.

Nhân vật chính hôm nay đương nhiên là Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa, còn về Tào Tung và Liễu Không hai vị phò mã này thì chỉ có thể được xem như vai phụ, mà thân là hữu hảo của bọn họ, Triệu Nhan sau khi đi thăm hai vị tỷ tỷ, liền đến giúp Tào Tung bọn họ hoá trang, bởi vì hôn lễ cử hành trong cung, cho nên hai người bọn họ phải cùng nhanh chóng vào cung.

Mọi người không có nhìn lầm đâu, chính là hoá trang, những người xem qua Thuỷ Hử đều biết, nam nhân Đại Tống có một tập quán vô cùng xấu, đó chính là thích cài hoa, thường thì gặp phải chuyện vui gì, đều sẽ cài một đoá hoa bên tai, ví dụ như Thuỷ Hử có một người là Hoa Thái Khánh, tên này càng quá đáng hơn nữa, quanh năm suốt tháng đều cài hoa, thậm chí những người đọc sách còn thích bôi phấn như nhân sĩ Nguy Tấn, người nào người nấy vuốt keo đánh phấn, thoạt nhìn cực kỳ kinh tởm.

Liễu Không trước kia là một hoà thượng, dù là sau khi hoàn tục cũng chưa từng bôi phấn cài hoa, tuy nhiên Tào Tung trước đây lại là một tên nổi danh ăn chơi trác táng, thường đánh phấn cho mình như Tây Môn Khánh mà hậu thế thường nhắc đến, sau này Triệu Nhan nói với y là Thọ Khang công chúa ghét nhất là nam nhân bôi phấn, lúc này y mới thay đổi thói quen của mình.

Bất quá hôm nay hai người họ đều là tân lang, nhất định phải đánh phấn cài hoa, mà còn phải vô cùng chú trọng, trong cung có người chuyên môn phụ trách trang điểm cho hai người họ, đợi sau khi hoàn thành, Triệu Nhan quả thật là không đành lòng nhìn mặt của họ, đồng thời cũng nảy sinh cảm giác vô cùng kính phục đối với người trong cung phái đến, có thể trang điểm cho hai người nhìn không tệ thành như vậy cũng xem như là nhân tài, cho dù là đến hậu thế cũng không sợ bị chết đói, bởi vì đạo diễn phim kinh dị nhất định sẽ tranh giành để họ làm chuyên gia trang điểm của mình.

- Tam ca nhi, ta hiện tại bỗng nhiên rất hận huynh!

Tào Tung sau khi hoá trang xong nhìn mình trong gương, bỗng nhiên quay đầu nói với Triệu Nhan.


Nghe thấy Tào Tung nói thế, Liễu Không ở bên cạnh không kìm nổi cười ra tiếng, kết quả bởi vì cười quá lớn, khiến cho phấn trên mặt rơi xuống, cung nhân hoá trang ở bên cạnh thấy vậy liền mời hai vị phò mã ngồi ngay ngắn không được lộn xộn, sau đó cẩn thận trang điểm sơ qua cho họ, khiến Triệu Nhan ở bên cạnh cười đến đau cả bụng.

Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa cũng ở trong một gian cung điện hoá trang thay cát phục, đợi khi hai người cùng mặc cát phục lên, lại thêm dung mạo giống nhau như đúc, khiến cho Cao hoàng hậu và những phi tần bên cạnh liên tục tấm tắc nói không nhận ra được đâu là tỷ tỷ đâu là muội muội?

- Hì hì, tỷ tỷ, lát nữa chúng ta cùng nhau bái đường thành thân, không bằng chúng ta tráo đổi thân phận, như thế nào, như vậy nhất định sẽ rất vuil

Thọ Khang công chúa nghe thấy lời của Cao hoàng hậu bọn họ, liền thấp giọng nói với Bảo An công chúa, tuy là sắp gả cho người ta, nhưng tính hồ nháo của nàng vẫn không hề thay đổi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.