Nhan Ngọc Như nghe thấy Triệu Nhan lại nhìn thấy Ẩn Nương vốn đã chết, liền không khỏi hoảng hốt đứng dậy nói.
Hồi trước Nhan Ngọc Như và Triệu Nhan cùng bị phụ thân của nàng là Từ Đắc Tổ bắt cóc, trong đó Ẩn Nương chính là gian tế ẩn nấp bên cạnh nàng, chỉ là Ẩn Nương và nàng trước giờ tình như tỷ muội, thực sự không nhẫn tâm để Nhan Ngọc Như và Liễu Không xảy ra thảm kịch huynh muội thành thân, thế là lén lút thả họ đi, đáng tiếc lại không cẩn thận rơi xuống nước bị Từ Đắc Tổ tóm được, cuối cùng Từ Đắc Tổ dùng Ẩn Nương ép Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như ra mặt, kết quả Ẩn Nương cứng rắn chọn nhảy xuống nước tự sát, lúc đó nàng đang bị thương, hơn nữa còn bị trói, cho nên Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như đều cho rằng nàng đã chết, sau này Triệu Nhan từng phái người tìm kiếm thi thể của Ẩn Nương, đáng tiếc lúc đó đã quá muộn, nên căn bản không thể tìm thấy, không ngờ nàng lại còn sống.
- Ta tin mắt của mình tuyệt đối không nhận nhầm, lúc đó cô ấy cách xe ngựa của ta không đến hai mươi bước chân, chỉ là thực sự quá đông, đợi khi ta xuống xe ngựa tìm cô ấy, thì đã không thấy đâu rồi, có điều lúc đó cô ấy đi cùng một thanh niên trẻ, xem ra rất thân mật.
Triệu Nhan nhớ lại tình hình lúc đó nói. - Đi cùng một nam nhân, lẽ nào Ẩn Nương đã thành hôn?
Nhan Ngọc Như nghe thấy vậy lại vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nàng tin Triệu Nhan không nhìn nhầm, tuy Ẩn Nương từng bán đứng nàng, nhưng sau này cũng cứu mạng nàng và Triệu Nhan, cho nên nàng không những sớm đã tha thứ cho. muội ấy, hơn nữa vẫn coi Ẩn Nương là tỷ muội tốt nhất của mình.
~A, Ngọc Như nàng nói như vậy ta mới nhớ, Ẩn Nương hình như chải đầu kiểu phụ nữ có chồng, xem ra chắc đã thành hôn rồi.
Triệu Nhan lúc này cũng chợt nhớ ra, cũng may phụ nữ cổ đại có yêu cầu nghiêm khắc với đầu tóc, chẳng hạn kiểu tóc của thiếu nữ và thiếu phụ sẽ khác biệt rõ rệt, điểm này Triệu Nhan lúc mới đầu còn không rõ, nhưng nhìn nhiều rồi cũng có thể liếc mắt đã nhận ra, chỉ là trước đó không quá chú ý.
- Tốt quá rồi, Ẩn Nương cuối cùng cũng có chỗ dựa của mình!
Nhan Ngọc Như nghe đến đây cũng không khỏi xúc động rơi lệ, nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của Ẩn Nương, bây giờ biết đối phương không những chưa chết, mà còn đã kết hôn, khiến Nhan Ngọc Như cũng vô vùng thỏa mãn.
Nhìn thấy dáng vẻ ngấn lệ của Nhan Ngọc Như, Triệu Nhan cũng có thể thấu hiểu cảm xúc của nàng, liền lên trước dịu dàng ôm nàng vào lòng, khó khăn lắm mới đợi được Nhan Ngọc Như nín khóc, lại nghi hoặc hỏi:
- Phu quân, Ẩn Nương nếu còn sống, sao muội ấy không tới tìm chúng ta? - Cái này...
Triệu Nhan nghe thấy câu hỏi này cũng lặng người, liền cười khổ một tiếng nói:
- Ngọc Như, nếu nàng là Ẩn Nương, sau khi sống lại liệu có chủ động tới tìm chúng ta không?
- Thì ra là vậy, Ẩn Nương chắc chẳn còn áy náy vì chuyện hồi trước bán đứng chúng ta, nên mới xấu hổ không tới tìm thiếp.
Nhan Ngọc Như cũng là người thông minh, chốc lát đã đoán ra tâm tình trong lòng Ẩn Nương, thậm chí nàng dám khẳng định, cho dù lại gặp Ẩn Nương trên đường, e rằng đối phương cũng muốn lảng tránh, căn bản không muốn nhận nàng ấy, khiến nàng không khỏi lại thở dài nói:
- Cũng không biết Ẩn Nương bây giờ sống thế nào, nhà chồng có đối xử tốt với muội ấy không?
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Nhan Ngọc Như khi nói đến cuối, Triệu Nhan không kìm được an ủi:
- Ngọc Như nàng cũng đừng quá lo lắng, lúc nãy khi ta nhìn thấy Ẩn Nương và phu quân muội ấy, hai người tuy đi bộ, nhưng ăn mặc tươm tất, chắc cuộc sống cũng khá sung túc, hơn nữa phong thái của Ẩn Nương rất tốt, nếu không phải ta quá quen thuộc với muội ấy, e rằng thật sự không thể nhận ra muội ấy luôn.
Nghe thấy phân tích của Triệu Nhan, Nhan Ngọc Như mới hơi yên lòng, nhưng cứ nghĩ đến Ẩn Nương vẫn đang hổ thẹn vì chuyện cũ, trong lòng nàng lại không dễ chịu. Lúc này Triệu Nhan cũng nhìn ra suy nghĩ của nàng, liền cười nói:
- Ngọc Như, trước đây chúng ta đều tưởng Ẩn Nương đã mất, nên không chú tâm đi tìm muội ấy, nhưng bây giờ nếu đã biết muội ấy vẫn còn sống, hơn nữa còn ở trong thành Đông Kinh, thì muốn tìm muội ấy cũng dễ hơn nhiều, nàng cho ta thời gian vài ngày, chắc chắn có thể tìm ra muội ấy.
Triệu Nhan không phải đang khoác lác, thành Đông Kinh tuy rộng, nhưng đó chỉ là đối với người bình thường, còn đối với quý tộc như Triệu Nhan mà nói, muốn tìm một người không quá khó, đặc biệt là Triệu Nhan còn có thể dùng người trong Hoàng Thành ty của Hoàng Ngũ Đức, thêm nữa hắn còn có tài phác họa, hoàn toàn có thể vẽ ra chân dung tướng mạo của Ẩn Nương, đến lúc đó để người của Hoàng Thành ty theo bức tranh đi tìm kiếm, đoán là không đến mấy ngày là có kết quả.
- Vậy thì tốt quá, phu quân vừa rồi nói gia cảnh của nhà chồng Ẩn Nương không tệ, nhưng thiếp lo xuất thân Ẩn Nương không cao, hơn nữa chắc chắn không dám nói với nhà chồng thân phận thực sự của mình, nếu cứ như vậy, e là sẽ bị người nhà chồng xem thường. Thiếp dù gì cũng là tỷ tỷ muộ người thân duy nhất của muội ấy, đến lúc đó nếu người nhà chồng đối với muội ấy tốt thì thôi, nếu đối xử không tốt, thì thiếp không chấp nhận đâu!
Nhan Ngọc Như lúc này vô cùng nghiêm túc nói, không phải tất cả phụ nữ đều may mắn như nàng ấy, gặp được phu quân như Triệu Nhan, đối với những người phụ nữ Đại Tống bình thường mà nói, muốn không bị ức hiếp ở nhà chồng, quan trọng nhất là có một nhà mẹ đẻ có thế lực, như vậy mới khiến người bên nhà chồng nể nang.
- Được, Ngọc Như nàng chờ tin tốt của ta đi, đợi tìm thấy Ẩn Nương, ta sẽ nhận muội ấy làm muội muội, đến lúc đó xem ai dám bắt nạt muội muội của Triệu Nhan ta?
Triệu Nhan lúc này cũng vô cùng oai phong nói, Ẩn Nương tuy từng bắt cóc bọn họ, nhưng lúc đó nàng ấy chỉ là một con cờ trong tay Từ Đắc Tổ, cho dù nàng ấy không ra tay, cũng có người khác ra tay, nên Triệu Nhan không trách Ẩn Nương, huống hồ đối phương cuối cùng còn cứu mạng họ, vì vậy Triệu Nhan cũng muôn phần cảm kích Ẩn Nương.
Tối hôm đó, Triêu Nhan thức trắng đêm vẽ rất nhiều bức họa của Ẩn Nương, ngày hôm sau vừa sáng đã vào cung tìm Hoàng Ngũ Đức, bảo ông giúp tìm kiếm tung tích của Ẩn Nương, điều này đối với Hoàng Ngũ Đức mà nói quả thực dễ như ăn cháo, vì thế ông vỗ ngực cam đoan, nhất định tìm thấy tung tích của Ẩn Nương trong vòng năm ngày.
Trên thực tế đến Hoàng Ngũ Đức cũng đánh giá thấp hiệu suất của thủ hạ, chỉ hai ngày đã tìm ra tin tức của Ẩn Nương, kể ra cũng thật tình cờ, vì Triệu Nhan từng nói với Hoàng Ngũ Đức, mình gặp được Ẩn Nương ở quảng trường trước cửa ngân hàng, Hoàng Ngũ Đức cũng nói lại thông tin cho thủ hạ, kết quả thủ hạ muốn thử vận may, liền phái người đến phục trước cửa ngân hàng, cuối cùng y thật sự phục được rồi.
- Lão Hoàng, ông nói họ đến ngân hàng, hơn nữa còn muốn vay tiền?
Triệu Nhan nghe thấy tin tức của Hoàng Ngũ Đức đem đến cũng không dám tin, không ngờ nhà Ẩn Nương lại đến làm việc với ngân hàng mà chính mình sáng lập, tuy nhiên nghĩ lại cũng không kì lạ, dù sao sức ảnh hưởng của ngân hàng ngày càng lớn, cũng có ngày càng nhiều người tín nhiệm ngân hàng, Ẩn Nương chỉ cần vẫn còn sống ở Đại Tống, e rằng sớm muộn cũng sẽ có việc cần qua ngân hàng.
- Đúng, thủ hạ của thần nhìn thấy cô nương tên Ẩn Nương đó cùng một người trung niên và một thanh niên đi vào ngân hàng, còn tìm nhân viên của ngân hàng yêu cầu vay tiền, sau khi họ rời đi, thủ hạ của thần lười nhác không theo dõi, vốn định trực tiếp tìm nhân viên của ngân hàng xin tên họ và địa chỉ của đối phương, không ngờ nhân viên của ngân hàng lại cứng nhắc không chịu, nói là trừ phi cấp trên gật đầu, không thì đừng ai mong lấy được bất cứ tin tức gì của khách hàng từ ngân hàng, cho nên người xem...
Hoàng Ngũ Đức nói đến cuối cùng cũng không khỏi cười khổ một tiếng.
Tuy nói công việc của Hoàng Thành ty thầm lặng, nhưng lại có quyền lực tối cao, quan phủ bình thường đều không dám chọc giận bọn họ, nhưng người của ngân hàng lại có thể ngó lơ họ, vì đẳng sau ngân hàng có huynh đệ Triệu Nhan và Triệu Húc chống lưng, cộng thêm thế lực của Tào gia, quả thực có thể nghênh ngang ở Đại Tống, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu ngân hàng một năm nay phát triển cực kì nhanh chóng.
Triệu Nhan nghe thấy vậy cũng không kìm được bật cười, kể ra bảo mật thông tin của khách hàng là quy định do hắn đặt ra, vì kiếp trước hắn chịu không ít phiền nhiễu vì thông tin bị tiết lộ, đến ngân hàng cũng căn bản không thể bảo mật, ví dụ gửi vào ngân hàng vài món tiền không nhỏ, lập tức sẽ có vô số cuộc điện thoại của thẻ tín dụng, bảo hiểm gọi đến làm phiền, cho nên kiếp này sau khi ngân hàng thành lập, hắn yêu cầu ngân hàng phải bảo mật tuyệt đối thông tin của khách, điểm này gần giống với ngân hàng Thụy Sĩ ở hậu thế. Đương nhiên là bất luận ngân hàng nào cũng không thể bảo mật tuyệt đối, nếu khi cấp bách, triều đình cũng có thể hạ lệnh trưng dụng thông tin khách hàng của ngân hàng.
- Cái này thì dễ, ta đi tìm cửu ca nhi đến ngân hàng một chuyến, rất nhanh có thể tìm được thông tin của họ, đến lúc đó ông lại giúp ta điều tra bọn họ một chút!
Triệu Nhan liền mở miệng.
- Thì ra là thế, có câu nói này của quận vương người, lão nô cũng có thể yên tâm gửi tiền dưỡng lão vào ngân hàng rồi!
Hoàng Ngũ Đức nghe thấy vậy cũng không khỏi khen ngợi.
Triệu Nhan đưa Hoàng Ngũ Đức hấp tấp đi tìm Tào Tung, lúc này Tào Tung đang chuẩn bị cho chuyện tuyển chọn phò mã, hơn nữa chuyện gì cũng muốn tự mình ra tay, vì người khác làm y không yên tâm, sợ xảy ra sơ suất gì, vì thế cũng vô cùng bận rộn. Tuy nhiên Triệu Nhan không quan tâm những thứ này, cưỡng ép lôi y đến ngân hàng, sau đó rất thuận lợi lấy được thông tin của ba người Ẩn Nương hôm đó. Vì họ muốn vay tiền ở ngân hàng, nên thông tin để lại hết sức tỉ mỉ, giúp cho Hoàng Ngũ Đức tiết kiệm được vô khối sức lực.
Một ngày sau, Triệu Nhan cầm tất cả tư liệu liên quan đến Ẩn Nương, hơn nữa giống như những gì hắn và Nhan Ngọc Như suy đoán, Ẩn Nương đích thực đã thành hôn, người thanh niên mà hắn thấy cũng chính là phu quân của Ẩn Nương. Gia đình chồng Ẩn Nương là một thương nhân bình thường, chủ yếu buôn bán lương thực, chỉ có điều thời gian này lại gặp phải chút rắc rối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]