Chương trước
Chương sau
Đánh không lại, muốn cầu hòa, trong thiên hạ đích xác không có chuyện dễ dàng như vậy, ít nhất là Triệu Nhan và Triệu Húc đều cho là vậy. Tuy nhiên, Triệu Húc lại rất nhanh thở dài nói: - Đáng tiếc, sự thống trị của Đại Tống chúng ta đối với phía nam quá mức bạc nhược, cho dù đánh hạ Tử Hạ cũng không thể thống trị, chỉ có thể không công tiện nghi cho các nước Đại Lý, cho nên không bằng đánh cho Tử Hạ sợ hãi, nói không chừng có thể dấy lên lòng tham của các nước Đại Lý, khiến cho những nước nhỏ này đánh nhau.

Triệu Nhan nghe thấy Triệu Húc thở dài, lại khế mỉm cười nói: - Đại ca cũng không cần cảm thấy đáng tiếc vì chuyện này, chỉ cần Đại Tống chúng ta duy trì sự cường đại như bây giờ, vậy không cần lo đến những nước nhỏ đó. Mặt khác ta nghe nói bên Tử Hạ hết sức giàu có, nếu Lư Doãn đánh hạ Hạ Vũ Phủ, chỉ sợ Đại 'Tống chúng ta sẽ có thêm một số tiền không nhỏ rồi.

- Đánh hạ Hạ Vũ Phủ? Triệu Húc nghe được lời này của Triệu Nhan đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là có chút kỳ quái nhìn hắn một cái nói: - Tam đệ, Hạ Vũ Phủ chính là thủ đô của Tử Hạ, cũng là nơi phồn hoa nhất Tử Hạ. Nếu ngay cả thủ đô cũng bị chúng ta đánh hạ, chỉ sợ Tử Hạ cũng gần như diệt vong, cuối cùng chỉ có thể kéo dài hơi tàn, ngày sau đối mặt với các nước xung quanh tấn công, chỉ sợ căn bản không có sức tự bảo vệ mình. Đến lúc đó chẳng phải là tiện nghi có đám nước nhỏ Đại Lý sao?

Kỳ thật chẳng những Triệu Húc nghĩ như vậy, phần lớn người đang theo dõi cuộc chiến Tử Hạ cũng có loại ý nghĩ này. Theo bọn họ, lần này có thể liên tiếp đánh bại đại quân Tử Hạ, đánh đến thủ đô của đối phương đã là cho Tử Hạ một bài học không nhỏ. Kế tiếp chính là vây khốn Hạ Vũ, dùng điều đó để bàn điều kiện với Tử Hạ, chỉ cần đối phương đáp ứng điều kiện khiến Đại Tống hài lòng, như vậy đại quân Lư Doãn sẽ rút lui. Dù sao bọn họ cũng không thật sự muốn tiêu diệt 'Tử Hạ, cho nên căn bản không cần đánh hạ thủ đô của đối phương.

Cũng chính vì biết điều này cho nên khi Triệu Nhan nghe Triệu Húc nói cũng không lộ vẻ kinh ngạc, ngược lại cười ha hả nói: - Đại ca, nếu là sớm vài năm hay muộn vài năm, chắc ta cũng không tán thành đánh hạ Hạ Vũ Phủ. Nhưng coi như là đúng dịp, ngay lúc này năm trước, Tử Hạ xuất binh đánh Tinh Thành, vừa mới dẹp xong thủ đô của Tinh Thành. Lưu Trọng Cát còn bắt sống quốc vương Tinh Thành, sau đó đại quân Tử Hạ đã cướp sạch trong ngoài Tinh Thành. Bất kể là của cải của quý tộc hay trong chùa đều bị người Tử Hạ đưa về Hạ Vũ Phủ. Có thể nói bây giờ Hạ Vũ Phủ tụ tập của cải tích lũy của hai quốc gia, thử hỏi đại ca động tâm hay không động tâm?

- Chuyên nay la thât?

Triệu Húc nghe được lời của Triệu Nhan cũng không kìm được kích động đứng lên. Nếu như chỉ là một Tử Hạ thì cũng thôi, nhưng Tỉnh Thành là một quốc gia cổ có lịch sử lâu đời. Từ Đường triều, Tinh Thành đã nổi tiếng giàu có, trải qua mấy trăm năm tích lũy, của cải trong thành khẳng định càng thêm kinh người. Bây giờ tất cả lại đều bị người Tử Hạ đánh cướp không còn gì, không cần nghĩ cũng biết, hiện tại trong thành Hạ Vũ nhất định là giàu chảy mỡ. Của cải nhiều như thế, nếu có thể đưa vào quốc khố Đại Tống, khẳng định có thể làm cho Đại Tống khôi phục thực lực sớm hơn vài năm.

- Cực kỳ chính xác. Đại tỷ đang chủ trì chuyện hải vận ngay phía nam. Nàng cũng đã xác nhận chuyện này thông qua thương nhân từ Tinh Thành. Nghe nói sau khi người Tử Hạ lui binh, vô số dân chúng chết đói xung quanh Tinh Thành, vô số thương nhân Tinh Thành trở nên nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn không ít người vì không muốn đói chết, mạo hiểm đi tới Quảng Châu làm cu li kiếm ăn. Triệu Nhan lập tức nói vô cùng chắc chắn.

Hắn cũng là nhờ vào thư từ qua lại với công chúa Đức Ninh, trong lúc vô ý đối phương nhắc tới chuyện này, kết quả là làm cho Triệu Nhan cảm thấy hứng thú, cố ý hỏi thăm tin tức tỉ mỉ một phen. Vốn dựa theo lịch sử, trận chiến giữa Tử Hạ và Tinh Thành xảy ra vào vài năm sau, không ngờ bây giờ lại xảy ra từ trước.

Nhìn thấy Triệu Nhan chắc chắn như thế, Triệu Húc lập tức kích động đứng lên, chuẩn bị hồi cung ngay lập tức bẩm báo chuyện này cho Triệu Thự. Sau đó triều đình hạ lệnh gấp cho Lư Doãn, lệnh cho y bất kể thế nào cũng phải đánh hạ Hạ Vũ Phủ, nhưng lúc này Triệu Nhan lại cười ngăn y lại nói: - Đại ca không cần sốt ruột trở về, ta từng đề cập với Dương Hoài Ngọc về chuyện này. Lấy trí tuệ của y, khẳng định biết nên làm thế nào, cho nên dù triều đình không hạ lệnh, chỉ sợ Hạ Vũ Phủ cũng sẽ bị công phát!

Nghe được Dương Hoài Ngọc trong quân cũng biết chuyện này, Triệu Húc cũng không khỏi thở nhẹ ra. Từ kinh thành đến Tử Hạ đường xá xa xôi, cho dù y có thể thuyết phục Triệu Thự lập tức hạ lệnh, chỉ sợ cũng phải mất một khoảng thời gian mới đưa đến Tử Hạ. Trời mới biết trong khoảng thời gian đó sẽ phát sinh biến cố gì. May mắn là Triệu Nhan đã sớm chuẩn bị, vậy Dương Hoài Ngọc cũng có thể nói cho Lư Doãn. Lấy tài trí của Lư Doãn, khẳng định biết nên lựa chọn như thế nào. Dù sao nếu có thể dâng lên số của cải lớn như vậy cho triều đình, đó cũng là một công lao rất lớn đối với y.

Trên thực tế cũng giống như suy đoán của Triệu Húc và Triệu Nhan. Dưới thành Hạ Vũ, Dương Hoài Ngọc suy nghĩ một lát rốt cục đem lời của Triệu Nhan trong thư gửi cho mình về chuyện Tử Hạ cướp sạch Tinh Thành nói cho Lư Doãn. Kết quả là Lư Doãn sau khi nghe xong mắt liền sáng lên, lập tức quyết định nhất định phải đánh hạ thành Hạ Vũ.

Trong vương cung thành Hạ Vũ, quốc vương Tử Hạ Lưu Thiên Đạo ngồi trên đại điện, Lưu Trọng Cát đứng khoanh tay trong điện, ngoại trừ quân thần bọn họ, trong điện không còn ai khác. Chỉ thấy Lưu Thiên Đạo vẻ mặt trầm trọng nhìn Lưu Trọng Cát, sau đó chậm rãi mở miệng: - Thái Bảo, lúc trước ngươi mấy lần thất bại trước quân Tống, đại thần trong triều đã có chút bất mãn với ngươi, nhưng bổn vương tin tưởng ngươi, cho nên mới không để ý lời phản đối, dùng ngươi lần nữa. Hy vọng lần này ngươi đừng làm cho bổn vương thất vọng!

- Vương thượng yên tâm, thần nhất định không phụ sự phó thác của vương thượng! Lưu Trọng Cát lập tức khom mình thi lễ nói, đồng thời vụng trộm đánh giá sắc mặt Lưu Thiên Đạo, khi thấy đối phương cũng không lộ vẻ tức giận mới yên lòng lại. Lưu Thiên Đạo là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng thấp bé, gương mặt ngăm đen, chính là bộ dạng điển hình của người Tử Hạ, bình thường nói năng rất thận trọng, thoạt nhìn hết sức âm trầm, làm cho người ta không đoán được trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

- Ngươi phụ sự nhờ vả của ta không vấn đề gì, nhưng nếu ngươi lại thất bại, như vậy toàn bộ Hạ Vũ Phủ đều bị quân Tống giẫm lên, Lan Lăng ta cũng liền mất đi căn cơ lập quốc. Hơn mười vạn dân chúng trong ngoài Hạ Vũ Phủ cũng vì vậy mà tan cửa nát nhà. Lúc đó cho dù ta không nói, vậy ngươi cũng rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào. Lúc này Lưu Thiên Đạo lại trầm giọng nói.


- Vây ba khuyết một? Lưu Thiên Đạo nghe đến đó cũng không khỏi lộ vẻ trầm tư. Ông ta cũng hiểu binh pháp, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu mình là tướng lĩnh quân Tống kia, dưới tình huống không chiếm ưu thế về binh lực, khẳng định cũng sẽ dùng chiến thuật này công thành. Nhưng đối phương lại không làm như vậy, thế thì chỉ có hai khả năng, một là đối phương không hiểu binh pháp, nhưng điều này hiển nhiên là không thể. Nhìn tình huống mấy lần đối phương đánh bại Lưu Trọng Cát, tướng lĩnh quân Tống này nhất định là một đại tướng tinh thông binh pháp, cho nên y lựa chọn bao vây bốn phía, lời giải thích duy nhất là không thật sự muốn công phá Hạ Vũ Phủ mà là dùng để áp chế mình thỏa hiệp.

Nghĩ đến mặt này, Lưu Thiên Đạo cũng cảm thấy trong lòng buông lỏng. Khoảng thời gian này liên tục nhận được tin đại quân Lưu Trọng Cát thảm bại đã khiến ông ta cơm nước không vào. Hiện tại lại bị quân Tống vây khốn trong thành càng làm cho ông ta đêm không say giấc. Hiện tại biết đối phương không định phá thành, điều này làm cho Lưu Thiên Đạo cảm giác như bỏ đi được gông xiềng nặng nề. Chỉ cần Hạ Vũ Phủ không mất, vậy nguyên khí Lan Lăng vẫn còn. Cùng lắm thì cúi đầu nhận sai với Đại Tống, dù sao thì Đại Tống thích thể diện, đến lúc. đó mình hạ thấp thái độ một ít, tranh thủ bồi thường một chút, vậy không chừng qua vài năm, Lan Lăng liền có thể khôi phục thực lực.

Lưu Trọng Cát vẫn đang quan sát vẻ mặt Lưu Thiên Đạo. Mặc dù đối phương vui bưồn không hiện nhưng Lưu Trọng Cát lại có thể từ sự biến hóa của ánh mắt đối phương đoán được Lưu Thiên Đạo đang nghĩ gì trong lòng. Lúc ông ta nhìn thấy trong mắt Lưu Thiên Đạo lộ ra vẻ thoải mái và vui mừng, cũng đồng dạng thở phào một hơi. Chỉ cần Hạ Vũ Phủ không bị quân Tống công phá, vậy mình cũng xem như lấy công chuộc tội. Cho dù sau này tính toán thì ông ta cũng có thể bảo vệ tính mạng, chỉ cần ông ta còn sống liền sẽ có ngày đông sơn tái khởi.

Nhưng ngay khi quân thần Lưu Thiên Đạo và Lưu Trọng Cát đều lộ ra vẻ mặt dễ dàng, bỗng nhiên có nội thị hoàng cung bước nhanh tới cao giọng bẩm báo: - Khởi bẩm vương thượng, quân Tống ngoài thành bỗng nhiên điều động quy mô lớn. Quân Tống ở thành đông sau khi rút khỏi liền phân tán đến ba mặt khác. Ngoài ra trong quân Tống thường xuyên điều động, giống như bất cứ lúc nào. cũng có thể công thành!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.