Chương trước
Chương sau
- Ầm! Lưu triều nhãi nhép, khinh người quá đáng! Bên trong thành Uyển Châu, tri châu Tô Giản tức giận ném một bức thư lên bàn sách, mặt mày phẫn nộ to tiếng, sau đó đứng dậy hết sức nóng lòng đi đi lại lại trong phòng.

- Tri châu, lần này Lưu triều thái độ ngang ngược, hung hăng tiến vào lãnh thổ Đại Tống ta tìm kiếm binh sĩ chạy trốn, vài thôn làng ở biên cảnh đã bị chúng cướp sạch, may mà chúng ta nhận được tin từ trước, thông báo dân làng chạy trốn, nếu không e rằng đến người cũng bị cướp đi. Lúc này Thông phán Uyển Châu là Đường Tử Chính cũng vẻ mặt lo lắng nói.

- Binh sĩ chạy trốn gì cơ, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, hơn nữa năm kia chúng cũng mượn cớ này dẫn binh tiến vào khu vực Đại Tống ta, cuối cùng đánh cướp không ít trâu bò người ngựa, Lưu triều cỏn con lại làm nhục Đại Tống ta như vậy, thật tức chết đi được! Tô Giản cắn răng đập bàn giận dữ hét.

Thực ra cũng khó trách Tô Giản bực tức đến vậy, thành Uyển Châu do ông quản lí thuộc vùng Nam Cương của Đại Tống, là láng giềng với Tử Hạ, Tử Hạ Tử Hạ lúc này do nhà Lưu thống trị, nên Đại Tống thường gọi là Lưu triều hoặc Tử Hạ, nhưng Tử Hạ hiện tại đã tự xưng là nước Lan Lăng.

Nói về quan hệ giữa Tử Hạ và Đại Tống, có thể nói vô cùng phức tạp, nhưng nói tóm lại là Tử Hạ ngoài mặt quy phục Đại Tống, thường xuyên phái sứ đoàn vào kinh tiến cống, nhưng đẳng sau Tử Hạ lại không ngừng giở thủ đoạn với Đại Tống, đặc biệt là hiện tại sau khi quốc vương Tử Hạ là Lưu Thiên Đạo đăng cơ, càng liên tiếp phát động xâm lược Đại Tống, mỗi lần đều cướp bóc một trận mới về, Đại Tống tuy hết sức phẫn nộ với điều này, nhưng vì Nam Cương ở đây cách trung tâm chính trị của Đại Tống quá xa, binh lực của Đại Tống ở đây cũng cực kì mỏng manh, thêm nữa Tử Hạ bề ngoài vẫn giữ thái độ cung kính với Đại Tống, nên Đại Tống với điều này chỉ có thể mở một mắt nhằm một mắt cho qua.

Lần này Tử Hạ lại viện cớ tìm kiếm lính đào ngũ phái một đội quân đến biên giới Đại Tống, còn gửi công văn cho Tô Giản, muốn vào lãnh thổ Đại Tống tìm kiếm, thực chất loại công văn này có hay không đều như nhau, vì bất luận Tô Giản đồng ý hay không, quân đội Tử Hạ vẫn tiến vào Đại Tống, tìm kiếm lính đào ngũ là giả, mượn cớ ăn cướp mới là thật, hơn nữa càng ác độc hơn là, người Tử Hạ không những cướp tiền cướp lương thực, ngoài ra đến người cũng không bỏ qua, hằng năm ít nhất đều có hàng nghìn người bị bắt về Tử Hạ làm nô lệ. Cứ nghĩ đến những điều này, Tô Giản thân là quan phụ mẫu lại cảm thấy lòng đau.

- Tri châu, Tử Hạ thật sự đáng hận, nhưng lần này bọn chúng phái hơn vạn đại quân chèn ép biên thùy, trái lại bên phía chúng ta, lại chỉ có không đến hai nghìn châu binh, thực sự không thể chống lại người Tử Hạ! Đường Tử Chính lúc này lại đau khổ lên tiếng, cái gọi là châu binh, thực ra chỉ coi như một loại phòng binh, căn bản không có sức chiến đấu.

Kể ra lực lượng quân sự chủ yếu của Đại Tống là cấm quân, mà tam đại cấm quân đều ở phía bắc, còn phía nam căn bản không được sự coi trọng của triều đình Đại Tống, mỗi vùng cũng chỉ đóng một ít phòng binh chiêu mộ tại địa phương, thậm chí đến biên giới cũng không có quân đội chính quy, chắc rằng điều này nếu đặt ở hậu thế e là không thể tưởng tượng nổi.

Cũng chính vì sự khinh thường của triều đình Đại Tống đối với phía nam, nên mới khiến lũ tép riu Tử Hạ mấy lần khiêu khích Đại Tống, ngoài ra còn có Đại Lý, tuy trong tiểu thuyết kiếm hiệp ở hậu thế miêu tả Đại Lý là một quốc gia Phật giáo, dường như không có tính xâm lược. Nhưng trên lịch sử thực tế, Đại Lý cũng vô số lần gây hấn Đại Tống, đến sau này Bắc Tống diệt vong, tiểu triều đình Nam Tống xây dựng đất nước ở phía nam, binh lực đương nhiên cũng di dời xuống phía nam, mới khiến Tử Hạ và Đại Lý hiền lành hơn nhiều. Mặt khác đáng nhắc đến là, cũng bắt đầu từ thời Nam Tống, vùng phía nam Trường Giang mới đạt được sự phát triển nhảy vọt, giúp thời Minh Thanh vượt qua phương Bắc lập được nền móng.

- Đại Tống ta một trận đã diệt được Tây Hạ, đang lúc quân hùng tướng hậu, nếu có thể phái một đội cấm quân đến Uyển Châu, hai ta hà tất lo lắng đến Tử Hạ cỏn con đó! Tô Giản nghe thấy vậy cũng vỗ đùi cái đét nói, kể ra ông nhiều lần dâng sớ lên triều đình, trình bày những dã tâm độc ác của nước Tử Hạ, hi vọng có được sự coi trọng của triều đình, cho dù không điều quân đội, ít nhất cũng phải cung cấp một lô vũ khí vật tư, giúp ông huấn luyện binh sĩ chống lại đại quân Tử Hạ, nhưng trái tìm của triều đình Đại Tống luôn hướng về phía bắc, trong mắt chỉ có hai cường địch là Tây Hạ và Bắc Liêu, không hề để mắt đến biên giới phía nam, nên ông vô số lần dâng sớ đêu như đá chìm đáy biển.

- Tri châu, bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng, vì kế hoạch hôm nay là ứng phó với hàng vạn đại quân Tử Hạ ở biên giới như thế nào, tuy hiện tại chúng vấn chỉ ở gần biên giới, nhưng khó đảm bảo sẽ không đuổi giết đến, hơn nữa mấy năm nay dã tâm của nước Tử Hạ ngày càng lớn, sợ là lần này sẽ không dễ dàng thoái lui đâu! Đường Tử Chính lúc này vẻ mặt lo lắng nói.

- Hừ! Cho dù triều đình không chịu điều binh, nhưng trong tay chúng ta còn có hai nghìn châu binh, bản quan thân là tri châu, tất nhiên có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ và bình an của nhân dân, nếu người Tử Hạ dám đến, bản quan chỉ có thể quyết tử một trận với bọn chúng! Tô Giản lúc này lộ ra vẻ mặt kiên định, tuy địch mạnh ta yếu, nhưng ông cũng sớm đã có suy nghĩ quyết tử cho tổ quốc quyết sinh, nên không hề sợ hãi đại quân Tử Hạ.

Nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm của Tô Giản, Đường Tử Chính cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào, liền lớn tiếng nói: - Tri châu nói rất hay, hạ quan thề chết cùng tri châu!

Nếu đã quyết định phải chết ở Uyển Châu, Tô Giản và Đường Tử Chính lập tức bắt đầu thương lượng kế hoạch phòng thủ, dù sao đánh trận không thể chỉ dựa vào nhiệt huyết nói mồm, đồng thời cũng phải chú ý sách lược, hai người lúc này thống nhất cho rằng nên thông báo cho bách tính dân làng xung quanh Uyển Châu, dù sao với bản chất cướp bóc của người Tử Hạ, nếu giết đến lãnh thổ Đại Tống, đen đủi nhất chính là dân chúng ngoài thành.

Tuy nhiên đúng lúc Tô Giản và Đường Tử Chính đang thảo luận chuyện phòng thủ, thình lình có một tiểu quan tức tốc chạy đến, sau đó giao cho Tô Giản một bức thư, sau khi ông mở ra đọc một lần, kết quả lập tức hưng phấn cười ha ha nói: - Tử Chính, ông trời không quên Uyển Châu ta rồi! 

- Tri châu sao lại vui mừng như vậy, lẽ nào là triều đình phái viện quân đến sao? Đường Tử Chính nhìn thấy bộ dạng sung. sướng như vậy của Tô Giản, liền vô cùng tò mò hỏi, từ sớm trước đó họ đã cầu cứu triều đình, nhưng với kinh nghiệm trước. đến nay của họ, triều đình cùng lắm là hạ lệnh mấy châu xung quanh Uyển Châu hiệp lực phòng thủ, nhưng các châu xung. quanh cũng không có binh lực là bao nhiêu, ốc không lo nổi mình ốc, đừng nói đến phái binh cứu trợ Uyển Châu.

- Ha ha, triều đình không phái viện binh tới, nhưng cháu ta lại phái người đưa đến rất nhiều vũ khí, đây là thư cháu họ ta gửi đến, trong thư liệt kê danh sách một số vũ khí, trong đó lại còn có rất nhiều hỏa khí, nếu có thể tận dụng tốt những vũ khí này, bảo vệ thành Uyển Châu chắc không có vấn đề gì! Tô Giản cười lớn vỗ lá thư trong tay nói, cháu họ của ông chính là Tô Tụng đảm nhiệm Quân Khí Giám, trước đó ông đã biết triều đình sẽ không phái quân viện trợ đến, nên đặc biệt viết một bức thư cho Tô Tụng, hi vọng y giúp mình một chút, tốt nhất có thể gửi cho một ít quân giới, không ngờ lại thật sự thành công.


Cùng lúc đó, trên tuyến biên giới phía nam Uyển Châu, Thái bảo nước Tử Hạ Lưu Trọng Cát đứng trên một đỉnh núi nhỏ, đang quan sát lãnh thổ Đại Tống đẳng xa, kể ra Tử Hạ và Đại Tống không có biên giới rõ ràng, giữa hai nước có một khu hòa hoãn rộng chừng vài dặm, vì khí hậu Uyển Châu nóng bức, rừng rậm vô cùng tươi tốt, nên khu hòa hoãn cũng tạo thành một khu rừng rậm, lần này Lưu Trọng Cát thống lĩnh đại quân xuyên qua rừng, thực ra đã chạm đến lãnh thổ Đại Tống.

- Thái bảo, Uyển Châu không có bao nhiêu binh sĩ, chính ta một trận là có thể đoạt được thành Uyển Châu, sao phải ở đây? Lúc này một tướng lĩnh trẻ tuổi bên cạnh Lưu Trọng Cát khá sốt ruột nói, người này tên là Ma Kim Cảnh, tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại xuất thân quý tộc, hơn nữa còn có chút tài năng trên lĩnh vực quân sự, lần này đảm đương trợ thủ của Lưu Trọng Cát.

- Ha ha, Kim Cảnh ngươi không được quên, chúng ta lần này không định khai chiến thật sự với Đại Tống, chỉ là muốn thăm dò chút thái độ của Đại Tống, và chiến lực của quân Tống ra làm sao, ngươi không cho rằng chỉ dựa vào một vạn binh lực trong tay chúng ta có thể đánh bại Đại Tống đấy chứ? Lưu Trọng Cát khuôn mặt không có râu mỉm cười nói, giọng điệu cũng có phần sắc bén, trên thực tế ông là một thái giám, nhưng lại cực kì được vua Tử Hạ trọng dụng, trước kia còn dẫn binh tấn công nước Hoàn Thành, hơn nữa bắt sống vua của đối phương, từ trận này nổi danh, trở thành đệ nhất võ tướng của Tử Hạ.

Mặt khác trong lịch sử vốn dĩ, Lưu Trọng Cát vài năm sau còn thống lĩnh đại quân Tử Hạ tấn công Đại Tống, liên tiếp công phá vô số thành lớn, còn tàn sát giết người vô nhân đạo, dẫn đến hơn mười vạn người dân Đại Tống chết thảm, có thể nói phạm phải tội ác tày đình đối với Đại Tống, mà ông lần này dẫn binh đến, chính là muốn đích thân thám thính thực hư của Đại Tống, để chúng chuẩn bị kế hoạch nuốt chửng lãnh thổ Đại Tống. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.