Chương trước
Chương sau
Trình Mộ Dương đứng trong đông đảo học sinh, trong tay ôm quyển Luận Ngữ của mình, đồng thời cao giọng biểu đạt nhu cầu của bản thân, lần này y cùng ba trăm học sinh chính thức của học viện Truy Nguyên, và ba nghìn học sinh dự bị cùng đến trước cửa hoàng cung, cùng với học sinh Quốc Tử Giám và Thái Học cầu xin vì dân, thỉnh cầu triều đình phế bỏ tiền cống với Liêu quốc, để thể hiện uy danh nước nhà.

Đối với chuyện học sinh ba trường Quốc Tử Giám, Thái Học và học viện Truy Nguyên cùng dâng sớ đề xuất, Trình Mộ Dương hôm qua cũng mới biết được từ chỗ bạn tốt Tôn Lâm và Vương Tuân. Là một thanh niên trẻ nhiệt huyết, y cũng vô cùng căm hận đối với tiền cống nhục nhã, lần này triều đình tiêu diệt được. -Tây Hạ, Bắc Liêu cũng không còn là nỗi uy hiếp, vừa hay là cơ hội tốt để phế bỏ tiền cống và thu phục Yến 'Vân, nên Trình Mộ Dương khi nghe thấy trong số học sinh có người tổ chức đến hoàng cung biểu tình, lập tức không chút do dự đồng ý.

Âu Dương Tu đứng ở bên đường nhìn đám học trò tình thần quần chúng ồn ào trước mắt, trong mắt ánh lên biểu cảm nửa buồn nửa vui, vốn dĩ triều đình vẫn đang tồn tại tranh luận có hủy bỏ tiền cống hàng năm hay không, nhưng trải qua lăn náo loạn của học sinh này, e rằng trên triều đình không còn ai dám phản đối hủy bỏ tiền cống nữa, nếu không thì chờ tất cả trí thức của sĩ lâm sỉ vả đi, dù sao những học sinh trước mặt này chính là chủ nhân của sĩ lâm, sức ảnh hưởng của một cá nhân có hạn, nhưng khi tập hợp lại, sức mạnh. này đủ để ảnh hưởng tới quyết sách của triều đình.

Chuyện hủy bỏ tiền cống đã chắc chắn, nhưng Âu Dương Tu vẫn hơi lo lắng, đầu tiên chính là những học sinh này trải qua lần biểu tình hôm nay ảnh hưởng tới quyết định của triều đình, vậy thì sau này cứ mỗi khi có chuyện gì, họ sẽ lại đến biểu tình, đây đối với triều đình mà nói không phải chuyện nhỏ, dù sao có lúc dân ý không phải đều đúng đắn, có lúc vì suy nghĩ lâu dài, triều đình sẽ quyết định hơi trái ý dân, đến lúc đó vạn nhất những học sinh này lại đến biểu tình, thì chỉ khiến triều đình rơi vào cục diện khó khăn.

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều nghĩ đến lo âu này của Âu Dương Tu, quan viên ở đó sau khi nghe xong yêu cầu của các học sinh, một số quan lại ủng hộ hủy bỏ tiền cống khuôn mặt lộ ra nụ cười vui mừng, còn những quan lại phản đối đều lắc đầu thở dài, học sinh biểu tình quy mô lớn như vậy, họ cũng chỉ có thể chờ nhận thua thôi. 

Hàn Kỹ cũng đứng trong đám đông, ban nãy khi lão nhìn thấy những học sinh này tụ tập trước cửa cung, trong lòng đã có một dự cảm chẳng lành, bây giờ nghe thấy yêu cầu của các học sinh này, sắc mặt chốc lát đã trở nên khó coi, hủy bỏ tiền cống, chắc chắn sẽ khiến Liêu quốc có hành động báo thù, chỉ là hiện tại Liêu quốc thực lực chưa hồi phục, Đại Tống lần này lại biểu hiện chiến lực cực kì hùng mạnh trong trận chiến diệt Hạ, khiến chúng chắc chắn không dám chọc giận Đại Tống về mặt vũ lực, nên cách tốt nhất là đoạn tuyệt ngoại giao với Đại Tống, đây là nguồn tiền tài lớn của gia tộc họ, bây giờ mất đi con đường kiếm tiền lớn nhất này, cũng không biết sẽ khiến gia tộc bị ảnh hưởng đến đâu?

Mặt khác Hàn Kỳ nhanh chóng lại nghĩ đến, học. sinh biểu tình quy mô lớn như vậy, trước đó lão lại

không hề nhận được bất cứ thông tin gì, điều này hiển nhiên không bình thường, trừ phi có người bí mật tổ chức, còn ngăn chặn truyền bá tin tức.

Nghĩ đến khả năng trên, Hàn Kỳ ngẩng đầu trong giây lát, đầu tiên quan sát Âu Dương Tu sắc mặt phức tạp trong đám đông, nhưng lại nhanh chóng lắc lắc đầu, Âu Dương Tu có năng lực tổ chức học sinh biểu tình, nhưng tính cách ông ngay thẳng, nhất định không làm chuyện này, hơn nữa học sinh biểu tình cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, nên Âu Dương Tu có thể loại trừ. Nếu đã như vậy, còn lại có thực lực và có lí do làm ra chuyện này, thì chỉ còn lại...

Hàn Kỹ nghĩ đến đây, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, gương mặt cũng lộ ra biểu cảm cô đơn. Lão vốn cho rằng mình ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người nâng đỡ Triệu Thự lên ngôi hoàng đế, sau này còn thuyết phục Tào thái hậu ủy quyền, giúp Triệu Thự chính thức nắm vương quyền, nhưng không ngờ cho dù bản thân lập công lao to lớn như vậy, cuối cùng khi đối mặt với chuyện này, Triệu Thự vẫn chọn hi sinh lợi ích gia tộc mình, đã nói nhà đế vương vô tình, xem ra quả nhiên là vậy!

Hành động chắn trước cửa cung của các học sinh này nhanh chóng truyền vào cung, Triệu Thự sớm đã ăn mặc chỉnh tề khi nghe thấy tin này, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý, biện pháp phát động học sinh chính là Triệu Nhan bày cho ông, chỉ là cách này tuy hay, nhưng cũng vừa có lợi vừa có hại, ví dụ điều này tuy có lợi cho triều đình, nhưng ngộ nhỡ sau này những học sinh đó bị người ta rắp tâm lợi dụng, rất có thể gây nên đại họa.

Vốn dĩ đối với cách phát động học sinh biểu tình, Triệu Thự cũng hết sức do dự, nhưng sau đó Triệu Nhan lại đề xuất một cách cứu chữa cho ông, cách này tuy vô cùng mới mẻ, nhưng lại có thể tránh khỏi sau này cách học sinh biểu tình bị người có rắp tâm khác lợi dụng, nên Triệu Thự suy nghĩ một lúc lâu sau, cuối cùng đồng ý với cách làm này.

Cách phát động học sinh biểu tình, đương nhiên không thể để Triệu Thự hoặc Triệu Nhan tự mình ra mặt, những người của Hoàng thành ty như Hoàng Ngũ Đức bọn họ mới là chuyên gia trên mặt này, vì thế Triệu Thự giao lại chuyện này cho Hoàng Ngũ Đức, kết quả dưới sự hoạt động của Hoàng thành ty, phát động toàn bộ học sinh của Quốc Tử Giám, Thái Học và học viện Truy Nguyên, rồi họ còn ngăn chặn truyền bá tin tức, cũng khiến đám người Hàn Kỳ không hề nhận được bất kì thông tin gì trước đó, đợi đến khi những học sinh này tụ tập trước cửa cung, Hàn Kỳ bọn họ muốn làm gì đó cũng không kịp nữa rồi.

Lúc đó Triệu Thự đích thân đến lầu thành cổng Tuyên Đức, sau đó tự mình triệu kiến vài học sinh cầm đầu, kết quả Quốc Tử Giám, Thái Học và học viện Truy Nguyên cử ra một người làm đại diện, lên trên lầu biểu đạt ý nguyện hủy bỏ tiền cống với Triệu Thự, Triệu Thự trong lòng tuy vô cùng đồng ý với chuyện này, nhưng lại cố ý sa săm mặt khiển trách đám học sinh một trận, cuối cùng mới nói mình sẽ hủy bỏ tiền cống, sau đó để họ trở về an tâm học hành, dù sao đối với những học sinh này mà nói, hoàn thành việc học mới là nhiệm vụ hàng đầu.

Chính tai nghe thấy Triệu Thự thật sự đồng ý hủy bỏ tiền cống, khiến ba học sinh cầm đầu đều vui mừng khôn xiết, sau khi quỳ xuống tạ tội, lập tức xuống thành tuyên bố tin lành này, kết quá vài nghìn học sinh phía dưới đều hô to vạn tuế, rất lâu sau mới từ từ giải tán.

Triệu Thự nếu đã chấp thuận bãi bỏ tiền cống trước đông đảo học sinh rồi, chuyện này cũng không, còn khả năng thay đổi nữa, vì thế những kẻ phản đối như Hàn Kỳ bọn họ sau khi gặp Triệu Thự, cũng không nhắc đến chuyện phản đối nữa, chỉ là ai nấy đều tỏ ra ú rũ chán chường, còn những quan lại tán thành đều hãnh diện cao đầu, tất cả tranh nhau lên tiếng trên triều đình, bàn bạc nên hủy bỏ tiền cống như thế nào, chỉ là Âu Dương Tu và Hàn Kỳ đều không phát biểu bất cứ ý kiến gì về điều này.

Rất lâu sau buổi triều sớm mới chấm dứt, cũng đã có một phương án bước đầu cho hủy bỏ tiền cống, Âu Dương Tu bước những bước nặng nề ra khỏi đại điện, ông từ sáng đã suy nghĩ nên kìm cặp các học sinh kia thế nào, để họ không được dễ dàng phát động biểu tình, tránh khỏi có người rắp tâm lợi dụng, nhưng đối với chuyện này, ông cũng không có chút đầu mối nào.

- Vĩnh Thúc huynh, lần này vì hủy bỏ tiền cống, triều đình thật sự làm mọi cách rồi! Khi Âu Dương Tu chưa đi khỏi đại điện bao xa, thì nghe thấy sau lưng chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc, khiến ông không kìm được cười khổ, liền quay đầu lại xem, vừa hay nhìn thấy Hàn Kỹ đang bước chậm rãi tới phía ông.

Nhìn thấy Hàn Kỳ bước về phía mình, Âu Dương Tu bất lực thở dài một tiếng nói: - Trĩ Khuê, hủy bỏ tiền cống đối với triều đình lợi nhiều hơn hại, điểm này ông rõ hơn ta, chỉ có điều lần phát động biểu tình của học sinh này tuy nhìn giống như một nước cờ tốt, nhưng lại để lại hậu họa khôn lường, tất nghĩ Trĩ Khuê ông cũng nhìn ra chứ?

- Hiểm họa trong đó chắc chắn không chỉ hai chúng ta nhìn ra, chỉ là triều đình lại vẫn không chút do dự mà cứ làm, khiến lão phu vô cùng kì lạ, lẽ nào vì hủy bỏ tiền cống, đến sự vững chắc của cục diện chính trị đều không màng sao? Hàn Kỳ lúc này lại cười lạnh nói, trong ngôn từ đã có phần bất mãn với Triệu Thự, nhưng quan viên Đại Tống vốn là như vậy, cho dù tỏ ra bất mãn trước mặt hoàng đế, hoàng đế cũng hết cách với họ, đây cũng coi như là kì tích trong lịch sử hoàng triều phong kiến rồi.

- Tí Khuê, bệ hạ chắc chắn có suy nghĩ của riêng mình, nên mới lựa chọn như vậy, mặt khác nếu không phải các người cố chấp phản đối bãi bỏ tiền cống, e là bệ hạ cũng không dùng hạ sách này. Âu Dương Tu lúc này lại biện hộ giúp Triệu Thự, hơn nữa còn đổ hết nguyên nhân chuyện này lên đám người Hàn Kỳ.

- Hả? Phát động học sinh biểu tình dường như không giống tác phong của bệ hạ, sao cảm thấy hơi quen? Âu Dương Uyển Linh nghe xong tiến trình sự việc, lại hơi nghỉ hoặc lẩm bẩm.

Giọng của Âu Dương Uyển Linh tuy không lớn, nhưng lại bị Âu Dương Tu nghe thấy, khiến ông cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó ông chợt bừng tỉnh, liền gằn giọng nói: - Ta biết rồi, bệ hạ và thái tử chắc chắn không nghĩ ra cách này, khả năng duy nhất chỉ có Triệu Nhan thôi!

Âu Dương Tu vừa dứt lời, thì thấy một người hầu chạy như bay tới bẩm báo: - Khởi bẩm lão gia, Quảng Dương quân vương điện hạ ghé thăm! 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.