Chương trước
Chương sau
Sau khi Triệu Nhan áp giải phu thê Lý Lượng Tộ rời khỏi phủ Hưng Khánh, dọc theo đường đi qua các thành lớn như Tĩnh Châu, Thuận Châu và Linh Châu. Hơn nữa hẳn cũng không dừng lại ở bất kì thành nào, một đường xuôi nam tiến về Tây An Châu, chỉ cần đến Tây An Châu, lại đi về hướng nam là có thể tiến vào đất của Đại Tống. Đến lúc đó những dư nghiệt của Tây Hạ cũng không có cơ hội cứu Lý Lượng Tộ nữa, vì thế nếu đối phương muốn ra tay thì nhất định sẽ chọn đoạn đường từ phủ Hưng Khánh đến Tây An Châu này.

Nhưng điều khiến Triệu Nhan không nghĩ tới chính là nửa lộ trình đầu của bọn họ hết sức thuận lợi, đừng nói là dư nghiệt Tây Hạ, ngay cả cọng lông của kẻ tặc cũng không thấy. Đương nhiên lấy quy mô của đội ngũ bọn họ, đạo tặc bình thường cũng không dám đi lên tìm chết, cứ như vậy Triệu Nhan bình an đi vào Minh Sa Thành.

Minh Sa Thành vừa vặn nằm ở giữa nối liền phủ Hưng Khánh và Tây An Châu. Hơn nữa từ Minh Sa Thành đi về phía nam liền không còn là khu vực trung tâm của Tây Hạ nữa, thậm chí con đường từ Minh Sa Thành đến Tây An Châu vô cùng hoang vắng, ở giữa hai nơi này ngay cả một tòa thành quy mô cũng không 

có. Hơn nữa bởi vì ảnh hưởng của cuộc đại chiến đã khiến cho đoạn đường này càng thêm hoang vắng. Dựa theo dự đoán lúc trước của Chủng Ngạc, nếu những những Tây Hạ muốn cứu viện Lý Lượng Tộ thì nhất định sẽ ra tay ở đoạn đường này. Dù sao ở trong đoạn đường này, quân Tống ở xung quanh phải mất ít nhất là vài ngày mới có thể tới cứu viện.

Cũng chính bởi vì vậy, vì thế sau khi bọn họ rời khỏi Minh Sa Thành, toàn bộ đội ngũ cũng bắt đầu tập trung tỉnh thần đề phòng, mỗi ngày mỗi ngày phái ra du kỵ thám thính  tình huống trong chu vi mười dặm xung quanh, để ngừa gặp phải mai phục. Vẽ phần hai ngàn quân Tống mai phục ở phía sau cũng cẩn thận gấp đôi, mỗi ngày đều liên hệ với tiền phương, để tránh gặp chuyện ngoài ý muốn.

Đối mặt với loại tình huống này, Triệu Nhan vừa mới bắt đầu cũng có chút lo lắng. Dù sao hắn cũng không phải là kẻ thích mạo hiểm, lần này vì một nguyên nhân đặc thù mới đồng ý kế hoạch của Chủng Ngạc. Chẳng qua là khi kế hoạch chân chính được thực thi cùng với bất cứ lúc nào cũng có thể bị dư nghiệt Tây Hạ tập kích thì hẳn không khỏi cũng có chút lo lắng.

Lộ trình từ Minh Sa Thành đến Tây An Châu là mười hai ngày, đương nhiên đây là dưới tình huống thuận lợi. Nếu gặp phải gió lớn tuyết lớn và thời tiết khắc nghiệt thì sẽ kéo dài thời gian, hiện tại vừa vặn vào đầu mùa xuân, rất dễ gặp phải gió lớn. Mặt khác. cũng rất có thể gặp đợt rét tháng ba, nếu chẳng may. một trận tuyết mùa xuân rơi xuống thì chỉ sợ bọn họ sẽ bị chôn chân trên đường.

Trên đường đi Triệu Nhan cũng rất lo lẳng về sự thay đổi của thời tiết. Đặc biệt là khi bọn họ rời khỏi Minh Sa Thành không bao lâu, trên bầu trời liền tụ tập một tầng mây đen rất dày, gió Bắc cũng không ngừng thổi, làm cho người ta lo lắng bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện trận tuyết lớn. Nhưng coi như là Triệu Nhan may mắn, sắc trời âm u liên tục sáu ngày nhưng lại không có tuyết rơi. Thậm chí Triệu Nhan phát hiện sắc trời u ám dường như đang mỏng đi, điều này làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.

Đến chiều, mây trên bầu trời lại  mỏng đi một ít, gió cũng nhỏ đi, thậm chí chân trời phía tây còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng màu vàng của mây. Điều này làm cho Triệu Nhan nghĩ rằng thời tiết sẽ lập tức chuyển từ âm u sang quang đăng. Trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng cũng đúng lúc này, Chúng Ngạc cười khổ tìm hẳn nói: - Quận Vương, chỉ sợ ngày mai chúng ta không thể lên đường được rồi! 

- Đây là vì sao? Triệu Nhan nghe đến đó vô cùng kinh ngạc hỏi, lúc trước bầu trời u ám thì bọn họ kiên trì tiếp tục lên đường. Nhưng hiện tại trời quang đãng, gió cũng nhỏ đi nhiều. Ngày mai là thời điểm rất tốt để lên đường, nhưng Chủng Ngạc lại nói ngày mai không thể đi, điều này làm cho hân thật sự không hiểu được

- Quận Vương có điều không biết, thời tiết ở tây bắc hay thay đổi, đặc biệt vào mùa xuân lại càng dễ gặp phải gió lớn và tuyết lớn. Ngài đừng thấy mấy ngày hôm trước trời âm u, người quen thuộc thời tiết ở Tây Bắc đều biết sắc trời như vậy ngược lại không có gì. Nhưng hôm nay tầng mây trở nên mỏng, phía tây xuất hiện ánh sáng, người Tây Bắc gọi loại ánh sáng này là "Phi thạch quang". Mỗi khi xuất hiện loại ánh sáng này thì ngày hôm sau sẽ gặp gió lớn, loại gió lớn này có thể thổi bay tảng đá. Trong tình hình thời tiết này chúng ta đành phải tìm chỗ tránh gió thôi. Lúc này Chủng Ngạc cười khổ một tiếng nói, tuy rằng y không quen thuộc thời tiết ở Tây Bắc, nhưng thủ hạ có người quen thuộc trong lĩnh vực này, dự báo thời tiết rất chính xác. Vì thế lúc này y mới chạy tới bẩm báo với Triệu Nhan.

- Thì ra là thế, thừa dịp bây giờ còn có thời gian, Chủng tướng quân sai người tìm một chỗ tránh gió để dựng trại, đợi ngày mai xem tình hình rồi nói sau! Triệu Nhan nghe đến đó cũng lập tức mở miệng nói, trong khoảng thời gian này hắn đã được lĩnh giáo thời tiết khắc nghiệt ở Tây Bắc, ví dụ như lúc trước khi hẳn từ Tây An Châu vào phủ Hưng Khánh thì gặp một trận tuyết lớn, thiếu chút nữa đã chôn vùi mấy ngàn người bọn họ, bởi vậy lần này hẳn cũng không dám xem thường.

Chủng Ngạc nghe được lời nói của Triệu Nhan cũng lập tức đáp ứng một tiếng, sau đó lập tức phái người tìm kiếm doanh địa tránh gió. Kết quả rất nhanh đã có thám tử trở về bẩm báo. Phía trước cách chỗ bọn họ vài dặm có một sơn cốc, hai mặt là núi ngăn cách, hơn nữa có nhiều đường ra khỏi sơn cốc, không căn lo lắng bị kẻ địch phá hủy. Thậm chí còn có một dòng suối nhỏ từ trên núi chảy xuống, giải quyết vấn đề đồ ăn nước uống trong quân doanh, có thể nói là một nơi cắm trại vô cùng lý tưởng để tránh gió.

Lúc hoàng hôn, đội ngũ Triệu Nhan rốt cục đến thung lũng, sau đó bắt đầu dựng trại. Chủng Ngạc đã truyền tin tức ngày mai có thể có gió lớn đến khắp toàn quân, điều này cũng làm cho các tướng sĩ đang dựng trại cẩn thận hơn, khi cố định cọc lều trại thì cảm sâu hơn. Cho dù có thung lũng cản bớt thì gió từ hai bên thung lũng cũng sẽ thổi vào, nếu lều trại không chắc chắn thì rất có thể sẽ bị lật úp. Đến lúc đó bọn họ cũng không muốn lấy thân đón gió nên càng gia cố lều trại hơn.

Lều trại của Triệu Nhan được dựng đầu tiên, tuy rằng xe ngựa của hẳn khá thoải mái nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi. Hơn nữa tình hình giao thông cũng không được tốt lắm, ngồi trên xe ngựa một ngày sẽ đau lưng, vì thế sau khi lều trại được dựng thì Triệu Nhan lập tức đi vào trong lều nghỉ ngơi, thuận tiện nấu chút nước đế pha trà uống. Lăn này đến Tây Hạ hắn không mang theo Tiểu Đậu Nha, Triệu Nhan lại không quen để tướng sĩ trong quân hầu hạ, vì thế những, chuyện bình thường đều là hắn tự tay làm, dù sao hắn cũng không phải là người được cưng chiều.

"Trà của Triệu Nhan đương nhiên không phải là loại trà bánh vô cùng tốn thời gian kia. Hắn sớm đã phát hiện trà của Đại Tống sử dụng rất không tiện, vì thế đã sai người chế tạo ra một loại trà khô, chính là lá trà thông thường ở đời sau. Lần này mang theo không ít lá trà, đưa một ít cho đám người Triệu Húc và Dương Văn Quảng, còn dư lại đều đưa cho các học viên trong trường quân đội như Hô Diên Khánh. Hắn chỉ để một hộp, để dành uống trên đường trở về.

Nước sôi rồi, Triệu Nhan trước tiên rửa lá trà, sau đó ngâm lá trà vào trong ấm trà. Đợi cho sau khi lá trà ra hết, vừa định rót một chén cho mình nhấm nháp thì chợt nghĩ đến một người, lập tức một tay cầm ấm trà, một tay căm hai cái chén ra khỏi lều trại. Hiện tại toàn bộ doanh địa đều bận rộn, phần lớn tướng sĩ đều bận rộn dựng trại, chỉ có vài cái lều trại xung quanh Triệu Nhan là đã được dựng.

Triệu Nhan nhìn vài cái lu trại xung quanh, sau đó lập tức đi đến trước một lều trại lớn. Trước cửa lều trại còn có hai thủ vệ võ trang đầy đủ đứng, khi nhì thấy Triệu Nhan thì cũng chỉ gật đầu thi lễ, Triệu Nhan gật đầu chào hỏi bọn họ, sau đó giơ tay vén cửa lều trại đi vào trong.

Chỉ thấy bốn phía trong lều trại trống rỗng, chỉ có một chiếc xe ngựa đậu ở giữa, cũng chính là chiếc xe ngựa được chế tạo riêng để giam giữ Lý Lượng Tộ. Để tránh cho Lý Lượng Tộ có cơ hội chạy trốn, cho dù là lúc nghỉ ngơi ông ta cũng sẽ không được thả ra ngoài, có thể nói là ăn uống ngủ nghỉ đi vệ sinh đều ở trên xe.

Xe ngựa bốn phía đều có cửa sổ, đương nhiên cửa sổ đều có lưới sắt. Triệu Nhan mới vừa đi đến thì Lý Lượng Tộ và Lương Hoàng hậu trong xe ngựa đã thấy được hắn, chỉ có điều hai người chỉ thản nhiên nhìn Triệu Nhan một cái, sau đó lại nhắm mắt lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Xem ra không muốn nói gì với Triệu Nhan.


- Thì ra là thế, người Tống các ngươi thật sự là vô cùng tinh thông với những kĩ xảo nhảm nhí như vậy.

Lý Lượng Tộ nghe đến đó có chút khinh thị nói, người Đảng Hạng bọn họ tuy rằng vẫn học tập Đại Tống, nhưng vẫn luôn tôn sùng vũ lực. Phát minh mới của Triệu Nhan trong mắt bọn họ chỉ được coi là đầu cơ trục lợi, điểm này ngay cả Lý Lượng Tộ cũng suy nghĩ giống như thế

-  Kĩ xảo nhảm nhí? Triệu Nhan nghe đến đó cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, lập tức nhìn thoáng qua Lý Lượng Tộ đang thưởng thức trà, khuôn mặt mỉm cười mở miệng nói: - Xem ra bệ hạ không coi trọng những phát minh mới này. Nhưng bệ hạ có nghĩ đến, có vài phát minh nhỏ rất có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của một quốc gia hay không?

- Hả? Lúc này Lý Lượng Tộ thản nhiên nhìn Triệu Nhan, khẽ cười một tiếng mở miệng nói: - Vận mệnh của một quốc gia chẳng lẽ lại dựa vào lá trà nho nhỏ như vậy sao? 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.