- Các ngươi muốn gặp Hoa Chỉ? Triệu Húc nghe được yêu cầu của Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức, không khỏi nhướn mày nói. Y biết vì sao Triệu Nhan đến, dĩ nhiên lo lắng hắn sẽ nói một số lời thương tổn đến Hoa Chỉ... Điều này đối với y là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
- Đại ca huynh yên tâm đi, lần này ta cũng không phải đại biểu cho phụ hoàng, mà lấy thân phận đệ đệ đi gặp chị dâu tương lai một lần, điều này không thành vấn đề chứ? Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, hắn biết tâm tư của Triệu Húc, cho nên lúc này mới lấy thân phận của một đệ đệ đi gặp đối phương. Đây cũng là chuyện thường tình của con người, Triệu Húc cũng không thể ngăn trở.
- Được rồi, nhưng đệ phải đồng ý với ta, tuyệt không thể nói thái độ của phụ thân cho nàng biết, mặt khác Ngũ Đức không thể vào! Triệu Húc rốt cục gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng, chỉ vào Hoàng Ngũ Đức nói.
- Ta? Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó cũng buồn bực, nhưng Triệu Nhan rất nhanh đã đoán được tâm tư của Triệu Húc. Hoàng Ngũ Đức chỉ trung thành với Triệu Thự, hơn nữa chuyên làm mấy chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng khó trách Triệu Húc không muốn cho Hoàng Ngũ Đức gặp Hoa Chỉ.
- Được! Lão Hoàng ngươi ở lại, ta cùng đại ca đi gặp đối phương! Triệu Nhan suy xét một lát gật đầu nói. Hoàng Ngũ Đức đối với điều này cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Lập tức Triệu Húc dẫn theo Triệu Nhan và Hoàng Ngũ Đức vào nội trạch của soái phủ. Nơi này vốn là nhà của Hoa Chỉ, lúc trước Triệu Húc đánh vào thành vô tình cứu mạng Hoa Chỉ, cùng nàng vừa gặp đã yêu, từ đó liền hãm sâu vào lưới tình. Hoa Chỉ và người nhà của nàng đều được an trí trong soái phủ, mỗi khi Triệu Húc rảnh đều đến thăm nàng một chút/
Triệu Nhan vừa đi vừa quan sát soái phủ này. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đi vào phủ đệ quý tộc Tây Hạ, hẳn rất có hứng thú với cuộc sống của quý tộc Tây Hạ. Lại nói tiếp phong cách chỉnh thể của soái phủ này cũng không khác biệt quá lớn so với phủ đệ quý tộc Đại Tống. Dù sao Tây An Châu vốn là láng giềng gần với Đại Tống, bị ảnh hưởng lớn bởi Đại Tống. Mặt khác khắp Tây Hạ đều học tập Đại Tống, quý tộc cũng thích văn hóa và kiến trúc Đại Tống. Thậm chí toàn bộ bố cục của Tây An Châu đều giống y như thành trì của Đại Tống.
Triệu Húc mang theo Triệu Nhan đi vào tiếu viện gần hoa viên nhất. Chỉ thấy viện tử này kỳ thật cũng tương đương với một hoa viên nhỏ, một con đường đá nhỏ uốn lượn xuyên qua hoa cỏ. Mặc dù phần lớn hoa cỏ đều đã héo rũ, nhưng vẫn có thể thấy được sự phồn thịnh hai mùa xuân hạ.
Dọc theo đường đá nhỏ đi vào không xa, vòng qua một núi đá giả, trước mắt lập tức hiện ra một thắm cỏ có chút khô vàng, mà ở bức tường cuối thảm cỏ có hai cây liễu cao lớn, một bàn đu đặt dưới hai gốc liễu này, một thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên bàn đu đang chán đến ngẩn người, bên cạnh còn có hai thị nữ hầu hạ. Xem ra thiếu nữ ngồi trên bàn đu này chính là Hoa Chỉ trong truyền thuyết rồi.
Hoa Chỉ đang ngẩn người, cũng không chú ý đến Triệu Húc và Triệu Nhan. Mà trong nháy mắt Triệu Húc nhìn thấy Hoa Chỉ, lập tức đi chậm lại, dường như lo lắng làm ồn ảnh hưởng đến nàng, điều này làm cho Triệu Nhan cũng không khỏi bất đắc đĩ cười khổ một tiếng. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc cẩn thận như thế.
Đợi đến khi Triệu Húc đến gần bàn đu, hai thị nữ bên cạnh vừa định thi lễ với y, nhưng bị Triệu Húc ngăn lại. Tuy nhiên lúc này Hoa Chỉ đang ngẩn người cuối cùng cũng bị đánh thức. Chỉ thấy khi nàng nhìn thấy Triệu Húc, lập tức cũng lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên đứng lên hành lễ nói: - Hoa chỉ bái kiến Thái tử điện hạ!
Không đợi Hoa Chỉ thí lễ xong, Triệu Húc cũng đã tiến lên đỡ lấy hai tay nàng, có chút oán trách nói: - Ta đã nói bao nhiều lần rồi, về sau khi thấy ta không cần phải thí lễ, sao nàng lại không nhớ chứ?
- Khó mà làm được. Điện hạ thân là thái tử, cấp bậc lễ nghĩa nên có tuyệt không thể bỏ, nếu không làm sao thể hiện được uy nghiêm của Điện hạ? Lúc này Hoa Chỉ lại mỉm cười mở miệng nói. Nói gần nói xa đều là suy nghĩ cho Triệu Húc.
Trong lúc Triệu Húc và Hoa Chỉ đang nói chuyện, Triệu Nhan phía sau rất nghiêm túc đánh giá Hoa Chỉ này. Chỉ thấy đối phương chừng mười bảy mười tám tuổi, không khác mình bao nhiêu, dung mạo dĩ nhiên không thể chê. Theo tình báo Triệu Nhan lấy được từ Hoàng Ngũ Đức, Hoa Chỉ này vốn là mỹ nữ nổi danh Tây Hạ, thậm chí ngay cả Lý Lượng Tộ cũng muốn chiếm được nàng, đáng tiếc không đợi đưa người đến phủ Hưng Khánh, Triệu Húc đã mang quân đánh tới, vừa vặn anh hùng cứu mỹ nhân.
Một người là mỹ nữ quý tộc địch quốc nghèo túng, một người là thái tử Đại Tống, Triệu Húc và Hoa Chỉ gặp nhau quả thực giống như kịch bản phim ngôn tình cổ đại mục nát đời sau. Hơn nữa, Triệu Húc chiếm cứ chủ động không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì, không ngờ lại vừa gặp đã yêu Hoa Chí, cảnh này khiến cho nội dung vở kịch gần như hoàn toàn dựa trên kịch bản đời sau phát triển. Chẳng qua phim truyền hình đời sau có thể có kết cục đại đoàn viên, nhưng trên thực tế đối với đoạn tình cảm này của Triệu Húc, Triệu Nhan cũng không xem trọng. Bất kể Triệu Húc cố chấp thế nào, cuối cùng sợ rằng cũng phải cúi đầu trước sự thật.
- Tam đệ ngơ ngẩn cái gì, để ta giới thiệu cho hai người một chút! Đúng lúc này, Triệu Húc cuối cùng cũng nhớ ra Triệu Nhan, lập tức quay đầu lại gọi Triệu Nhan. Đợi Triệu Nhan đi đến gần, lúc này y mới cười cười giới thiệu với Hoa Chỉ: - Hoa Chỉ, vị này chính là tam đệ của ta, Quảng Dương quận vương Triệu Nhan, hắn chính là đại tài tử nổi danh của Đại Tống chúng ta!
Vừa rồi Hoa Chỉ đã chú ý đến Triệu Nhan, thứ nhất là vì hắn là nam tử đầu tiên được Triệu Húc dẫn vào, thứ hai là tướng mạo của Triệu Nhan và Triệu Húc có chút giống nhau, cho nên rất dễ đoán được giữa bọn họ có quan hệ máu mũ. Chẳng qua khi nàng nghe được nam tử xấp xỉ tuổi mình này không ngờ lại là Quảng Dương quận vương Đại Tống, cũng không khỏi đánh giá Triệu Nhan vài lần, sau đó lúc này mới trịnh trọng thi lễ một cái nói: - Hóa ra là Quảng Dương quận vương điện hạ giá lâm, tiểu nữ tử đã sớm nghe nói đến đại danh của Điện hạ, hôm nay được gặp quả là phúc ba đời!
- Ha hả, ta chỉ là một nhàn vương không quản chuyện, nào có đại danh gì, tiểu nương tử khách khí rồi! Triệu Nhan cũng mỉm cười mở miệng nói. Chỉ có điều trên miệng hẳn khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thấy kỳ quái, bởi vì nhìn biểu hiện của Hoa Chỉ, nàng nói những lời đó không hề giống như lời khách sáo, chẳng lẽ nàng thật sự nghe nói đến đại danh của mình
- Ha ha, tam đệ quá khách khí rồi. Hoa Chỉ đọc nhiều sách vở, cũng từng nghe nói qua những học thuyết lưu truyền của đệ, hơn nữa cảm thấy hết sức hứng thú. Trước đó nàng đã nói với ta, nếu như sau này có cơ hội, nhất định phải đến học viện Truy Nguyên xem một chút! Lúc này Triệu Húc cũng cười lớn mở miệng nói. Y vô cùng yêu thương Hoa Chỉ, Triệu Nhan là em ruột y, đặc biệt chuyện của y và Hoa Chỉ lại cần Triệu Nhan hỗ trợ, cho nên y cũng hi vọng Hoa Chỉ có thể để lại ấn tượng tốt với Triệu Nhan.
- Thì ra là thế, vậy cũng thật trùng hợp. Nếu Hoa Chỉ tiểu nương tử sau này đến kinh thành, ta nhất định đại biểu học viện Truy Nguyên hoan nghênh nàng đến thăm! Triệu Nhan nghe đến đó cũng cười ha hả nói. Bất quá tuy hẳn nói như vậy, nhưng trong lòng có chút không cho là đúng. Bởi vì hắn cho rằng lời Triệu Húc nói cũng không thể tin.
Tuy nhiên, ngay lúc Triệu Nhan vừa dứt lời, chỉ thấy Hoa Chỉ ở đối diện cũng mỉm cười mở miệng nói: - Quận Vương học cứu thiên nhân, tiểu nữ tử đối với học thuyết của ngài cũng có chút nghiên cứu, trong đó hứng thú nhất là trọng lực trong vật lý. Quận vương đã từng nói vạn vật xung quanh chúng ta đều chịu ảnh hưởng của trọng lực. Ném hai khối sắt không cùng trọng lượng từ trên cao xuống cũng có thể rơi xuống đất cùng lúc, tiểu nữ quả thật từng làm thực nghiệm này, phát hiện đúng là như thế. Mặt khác ta còn phát hiện thời gian rơi xuống đất và độ cao dường như có thể dùng toán học để tính toán. Chỉ có điều tiểu nữ tài sơ học thiển, tạm thời còn chưa giải quyết được vấn đề khó khăn này. Có điều ta nghĩ quận vương hẳn có thể
-Tuy rằng trên phương diện vật lý, hóa học, thiên văn Triệu Nhan lưu truyền đi rất nhiều, nhưng phần lớn là một số thứ nông cạn dễ hiểu, ví dụ như thuyết trọng lực học, lưu truyền đi chỉ là trọng lực tác dụng lên mọi vật, vẽ phần công thức tính toán trọng lực và mối quan hệ giữa các thành phần trong đó còn cần phải thông qua việc học tập chuyên môn mới có thể nấm được, mà hiện tại chỉ có đám sư sinh học viện Truy Nguyên mới biết.
- Cái này ta biết, công thức chính là chỉ... Không đợi Triệu Nhan mở miệng, Triệu Húc bên cạnh đã cướp lời. Học thuyết của Triệu Nhan đã bắt đầu ảnh hưởng đến các phương diện của Đại Tống, trong đó toán học là truyền bá nhanh nhất, đặc biệt là phương diện ký sở có ứng dụng vô cùng rộng. Triệu Húc thân là thái tử Đại Tống cũng có nghiên cứu nhất định, một định nghĩa về công thức nho nhỏ dĩ nhiên không làm khó được y.
- Thì ra là thế, chỉ là không biết trọng lực có liên quan gì đến công thức? Hoa Chỉ nghe Triệu Húc giảng giải xong lập tức lại hết sức hứng thú truy vấn, đôi mắt to vụt sáng nhìn Triệu Húc.
-Ách... cái này... Lúc này Triệu Húc trở nên xấu hổ. Bình thường y rất bận, làm sao có thời gian nghe Triệu Nhan giảng bài? Huống chỉ y không có hứng thú gì với vật lý,hiện tại hối hận cũng đã muộn. - Ha ha, đại ca cả ngày bận giúp phụ hoàng xử lý chính vụ, không giống ta rảnh rỗi cả ngày, chỉ có thể nghiên cứu mấy thứ giết thời gian... Lúc này Triệu Nhan vội vàng giải vây thay Triệu Húc, sau đó giảng lại về công thức một lần cho Hoa Chỉ. Kết quả hẳn phát hiện năng lực lĩnh ngộ của đối phương rất mạnh, nghe qua một lần là có thể nhớ kỹ, so với phần lớn học sinh trong học viện thì mạnh hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]