Chương trước
Chương sau
-Ồ, chẳng lẽ gần đây có một nơi trữ lương thực lớn sao? Triệu Nhan nghe lời nói của Hồ dịch thừa lập tức không khỏi kinh ngạc hỏi.

- Ha hả, lão nô biết rồi, có phải ý Hồ dịch trạm là số lương thực do Vương Sân áp giải đúng không? Triệu Nhan vừa dứt lời bỗng nhiên nghe Hoàng Ngũ Đức ở bên cạnh cười nói. Gã đồng thời liếc mắt có thâm ý nhìn Hồ dịch thừa, nghĩ thăm rằng Hồ dịch thừa này thoạt nhìn thành thậ nhưng cũng là một người có thù tất báo. Nếu quân lương do Vương Sân áp giải thiếu thì bất kể là nguyên nhân gì, chỉ sợ sau khi trở về sẽ không thể giải thích được. Đây phỏng chừng là để trả thù ngày hôm qua bị người của đối phương tát một cái.

- Khụ, công công anh minh, tiểu nhân cũng là rơi vào đường cùng mới nghĩ đến cách này, mong công công thông cảm! Hồ dịch thừa cũng là kẻ lọc lõi, vừa thấy bộ dạng của Hoàng Ngũ Đức thì lập tức ho vội một tiếng bồi tội. May mắn trước đó ông ta cũng không biết thân phận của Hoàng Ngũ Đức, chỉ sợ đánh chết ông ta cũng không dám đùa giốn mưu kế ở trước mặt đối phương.

Triệu Nhan cũng không phải là kẻ ngu ngốc không biết gì, đương nhiên cũng nhìn ra tư tâm của gã Hồ dịch thừa này, nhưng không sail Hiện tại cũng chỉ có cách như vậy, dù sao thì cũng không thể khiến cho hơn ba nghìn người đói bụng, vì thế sau khi suy nghĩ rong chốc lát, hản liền phân phó với Hoàng Ngũ Đức: - Lão Hoàng, chuyện này ngươi ra mặt nói với Vương Sân đi, trước hết đế cho gã lấy ra một chút lương thực cứu nguy. Đến lúc đó ta sẽ đích thân viết một bản thông báo, sẽ không khiến cho gã bị quan trên trách tội!

- Lão nô tuân lệnh! Hoàng Ngũ Đức nghe được phân phó của Triệu Nhan thì lập tức mở miệng nói. Khi ở kinh thành gã chỉ nghe theo lệnh của Triệu Thự, hiện tại rời khỏi kinh thành đương nhiên tất cả mọi việc đều phải nghe theo Triệu Nhan. Ngoài ra gã cũng biết Triệu Nhan không muốn gặp Vương Sân, cho nên mới để gã ra mặt, đây cũng là một cơ hội tốt để gã lập công.

Lấy thân phận của Hoàng Ngũ Đức, cho dù là vị ri phủ Hà Trung cấp trên của Vương Sân thì khi nhìn thấy gã cũng phải khách sáo vài phần, vì thế chuyện này để gã ra mặt là ổn rồi, đối với chuyện này Triệu Nhan cũng không để ở trong lòng. Chẳng qua khiến hắn không nghĩ tới chính là chỉ trong chốc lát, Hoàng Ngũ Đức cười khổ mang theo Vương Sân tiến vào. Điều này làm cho Triệu Nhan và Tào Tung hết sức kinh ngạc, Hoàng Ngũ Đức biết Triệu Nhan không muốn gặp Vương Sân, dựa vào sự khôn khéo của gã thì hẳn là sẽ không mang theo đổi phương vào đây. Chắng lẽ có chuyện gì sao?

- Quận Vương, chỉ sợ mấy ngày nay chúng ta phải chịu đói rồi! Hoàng Ngũ Đức mới vừa vào thì lập tức cười khổ nói với Triệu Nhan

- Sao lại thế này? Triệu Nhan trầm giọng hỏi, đồng thời quay đầu nhìn về phía Vương Sân ở bên người Hoàng Ngũ Đức.

Chỉ thấy Vương Sân lúc này thi lễ với Triệu Nhan rồi nói:- Quận Vương có điều không biết, tuy rằng trên danh nghĩa tại hạ áp giải lương thảo, nhưng kỳ thật chỉ là che giấu tai mắt người ta, lăn này áp giải chủ yếu là hỏa khí từ kinh thành đưa tới, lương thực cũng không, được bao nhiêu, dù cho có tính thêm lương khô của chúng ta thì chỉ sợ cũng không đủ cho ba nghìn người ăn thêm mấy ngày!

- Cái gì? Hỏa khí? Triệu Nhan nghe đến đó cũng khiếp sợ đứng lên, sau đó đi đến bên cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hắn đang ở lầu hai, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mấy chục chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài. Những chiếc xe ngựa này chỉ cách hẳn hai ba mươi mét, nếu chẳng may nổ tung thì chỉ sợ hắn sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.

- Hô, may mắn hiện tại trời mưa, nếu không chẳng may xảy ra vấn đề gì thì chỉ sợ toàn bộ dịch trạm đã bị nổ tung rồi! Triệu Nhan âm thầm lau mồ hôi lạnh lẩm bẩm.

Không ai hiểu rõ về hỏa dược hơn hẳn. Đừng thấy tướng sĩ ở tiền tuyến dựa vào hỏa khí mà bách chiến bách thẳng, nhưng hỏa dược cũng có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như tính bất ổn định của hỏa dược, tai nạn mà người của Quân Khí Giám gặp phải khi tiếp xúc với hỏa dược nhiều đếm không xuể, ít nhất là có hơn trăm tên thợ thủ công chết bởi các sự cố. Ngoài ra trong quá trình vận chuyển hỏa dược cũng dễ dàng xảy ra vấn đề. Hắn nhớ rõ một tháng trước còn có một đội vận chuyển hỏa dược bị nổ bay lên trời, toàn bộ đội ngữ chết hơn một nửa, những chuyện này đều là kinh nghiệm xương máu, nếu người phát minh ra hỏa dược là hẳn cũng chết bởi hỏa dược thì chỉ sợ không biết người đời sau sẽ đánh giá hắn như thế nào nữa.

Vương Sân áp giải hỏa dược, thứ này đương nhiên không thể ăn, cuối cùng Triệu Nhan đành phải bảo gã lấy ra lương thực dùng để che giấu hỏa dược giải nguy nan trước mắt, hy vọng trận mưa này sẽ ngừng lại trong hai ngày này. Nếu không thì mọi người cũng đành phải chịu đói rồi. Mặt khác Triệu Nhan cũng không quên bảo Vương Sân kéo các xe ngựa chứa hỏa dược đến nơi cách xa trạm dịch một chút, miễn cho chẳng may xảy ra vấn đề gì đó thì sẽ san dịch trạm thành bình địa.

Có lẽ là Triệu Nhan gặp may, trận mưa thu này sau hai ngày mưa liên miên không dứt đã ngừng lại Bầu trời từ âm u cũng trở nên quang đãng, ánh mặt trời trên không trung tản ra nhiệt độ vô tận, dường như là muốn phát ra năng lượng cuối cùng của mình. Điều này cũng khiến cho mặt đường khô ráo rất nhanh, đám người Triệu Nhan lại đợi một ngày rồi khởi hành. Vẽ phần đám người Vương Sân thì kỳ thật là cùng đường với Triệu Nhan, chỉ có điều Triệu Nhan cũng không muốn đi cùng với một đống thuốc nổ, vì thế gia tăng tốc độ bỏ xa đối phương.

Nhưng trên đường đi Tào Tung từng nhắc nhở Triệu Nhan, hỏa khí là vật cực kỳ được Đại Tống coi trọng, quan viên các cấp cũng vô cùng coi trọng. Vương Sân có thể được Tri phủ Hà Trung phái đi áp giải hỏa khí, từ đó có thể biết gã vẫn tương đối được coi trọng. Sau này nói không chừng có thể dựa vào đề cử của trí phủ Hà Trung mà một lăn nữa làm quan, đối với chuyện này Triệu Nhan cũng không để ý lầm. Dù sao Vương Sân đã không có bất kỳ quan hệ nào với Bảo An công chúa rồi, gã gây sức ép thế nào cũng không liên quan đến mình.

Kế tiếp đám người Triệu Nhan cũng không gặp phải thời tiết bất lợi, một đường đi về phía tây bắc, qua Khánh Châu và những nơi khác, cuối cùng rốt cục đi tới Tây An châu. Triệu Húc quản lý hậu phương cư trú ở nơi này, khi Triệu Nhan ở trên xe ngựa nhìn ra xa xa tường thành Tây An châu thì không khỏi thở dài một hơi, trải qua hơn một tháng vất vả bôn ba, cuối cùng đã đến nơi.

Tây An châu thành cao sông sâu, hơn nữa đường xá chẳng chịt, trước kia nó là một trong những thành thị phồn hoa nhất ở biên giới Tây Hạ. Hiện tại sau khi nơi này bị Đại Tống chiếm lĩnh thì nơi này cũng trở thành đại bản doanh của Đại Tống xâm lấn Tây Hạ, phần lớn vật tư vận chuyển từ Đại Tống đều được chứa ở nơi này, sau đó chuyển tới các đội quân ở tiền tuyến. Phần lớn những chuyện này là do Triệu Húc tự mình xửi lý, đây cũng là chuyện y am hiểu nhất,

Là đại bản doanh của quân Tống nên đại quân của Đại Tống đóng ở Tây An châu, hơn nữa phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt. Đội ngũ của Triệu Nhan còn chưa tới cửa thành đã bị tiểu đội tuần tra ngăn cản lại Đợi đến khi người của Hoàng Ngũ Đức lấy ra công văn thông hành thì đối phương mới để cho đi. Nhưng như vậy chỉ mới là bắt đầu, tiếp theo lại có mấy trạm kiểm soát kiểm tra thân phận của bọn họ, thật không dễ dàng mới có thể đi vào thành.

Khi xe ngựa tiến vào Tây An châu, Triệu Nhan cố ý vén màn xe lên để đánh giá thành trì Tây Hạ kiên cố này. Chỉ thấy trên tường thành Tây An châu cao lớn tràn đầy những vết lõm màu đen, những dấu vết này đều là do đạn pháo nổ để lại. Ngoài ra trong vòm cửa thành cũng đen tuyền một mảnh, nghe nói cửa thành này phải dùng một số lượng lớn hỏa dược để phá ra. Hơn nữa Triệu Nhan phát hiện cửa thành còn mới, xem ra cửa thành lúc trước ở nơi này đã bị phá hủy.

Sau khi vượt qua cửa thành, Triệu Nhan lập tức cảm thấy một không khí náo nhiệt ập tới, tuy rằng ngoài thành đề phòng nghiêm khắc, nhưng bên trong thành lại như là một thế giới khác hẳn. Cửa hàng hai bên đường đã mở cửa, có vài sạp hàng đặt ở ngoài đường cũng vô cùng náo nhiệt hét lớn, trong đó có người Tống, cũng có người Thổ Phiên, thậm chí còn có một ít người Đảng Hạng. Bộ dáng tất cả mọi người đều là nhàn nhã, xem ra bọn họ cũng sớm đã thoát khỏi cuộc chiến tranh, chỉ có đội tuần tra của quân Tống thường thường đi lại trên đường phố mới biểu hiện ra nơi này vẫn còn đang ở trong trạng thái chiến tranh. 


Triệu Húc cũng vừa mới nhận được tin tức do tướng sĩ tuần tra thành đưa tới, biết một đội quân đến từ kinh thành vừa mới vào thành. Y đang suy đoán đội quân này đến đây để làm gì, lại không nghĩ rằng bên ngoài có người bẩm báo, đệ đệ của mình Triệu Nhan đang chờ ở ngoài phủ đại soái. Điều này làm cho Triệu Húc vừa mừng vừa sợ, vội vàng chạy ra ngoài cửa tự mình nghênh đón.

Triệu Nhan và Tào Tung cũng xuống xe ngựa, đang đánh giá cảnh sắc xung quanh phủ đại soái này. Khi thấy Triệu Húc từ trong cửa lớn ra đón thì Triệu Nhan lập tức cười lớn một tiếng tiến lên phía trước nói:

- Đại ca, đã lâu không gặp, huynh chọc phải tai họa lớn rồi!

Triệu Húc nghe được lời nói của Triệu Nhan đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lập tức kịp phản ứng, y cười khổ một tiếng nói: - Hoá ra Tam đệ ngươi là được phụ thân phái tới, không biết phụ thân muốn đệ xử lý chuyện này như thế nào đây?  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.