Chương trước
Chương sau
Vào lúc rạng sáng, trong một sơn cốc bí ẩn phía tây bắc của trại Tam Xuyên, một nhánh quân đội hùng hậu chậm rãi xuyên qua cửa cốc đến đây, theo mệnh lệnh truyền xuống của tướng lĩnh chính giữa đội ngũ, toàn bộ quân đội lập tức dừng lại, bắt đầu dựng trại đóng quân và bắc nồi nấu cơm, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của binh sĩ, chắc là hành quân cả đêm, chỉ là một đội quân lớn mạnh như vậy không hành quân vào ban ngày, lại nhân lúc trời tối xuất phát, thực sự là một chuyện vô cùng kì lạ.

Trong lều thống soái trung quân, Triệu Húc im lặng ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt xuyên qua cửa lều nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, thời tiết hôm nay không đẹp lầm, không nhìn thấy một ngôi sao nào trên trời, nhưng y lại nhìn ngắm hết sức chăm chú, trong đầu cũng không biết đang nghĩ gì?

- Điện hạ, đã nấu xong bữa sáng rồi, người cũng đến ăn chút đi! Đúng lúc này, Dương Văn Quảng bưng hai bát lớn đi vào trong, một bát đựng mấy cái bánh bao, trong bát kia lại chất rất nhiều thịt và rau, cũng không có gì là nấu nướng tỉnh xảo lắm, tất cả bỏ vào trong nồi thêm chút muối đun lên là xong, còn về hương vị chỉ có thể nói ăn không chết người.

Dương Văn Quảng nói rồi đến trước mặt Triệu Hức, tiếp tục để một bát lớn trong đó xuống trước mặt Triệu Húc, bên trong chứa một loại cháo đặc màu trắng hơi vàng, thoạt nhìn thì giống cháo, nhưng tỏa ra mùi hương dịu ngọt, Triệu Húc không cần nhìn đã biết, đây là cháo nấu từ khoai lang mang từ đồn điền phía nam tới. Chỉ thấy Triệu Húc bê bát cháo khoai lang trước mặt lên húp một miếng, sau đó tiện tay cầm một chiếc bánh bao bắt đầu dùng bữa, đi cả một ngày đường, y cũng đói lắm rồi, hơn nữa ở trong quân đội thời gian dài như vậy, y sớm cũng đã quen cuộc sống quân đội, có thể ăn một bữa cơm nóng sau khi đi đường cả đêm, đối với y và quân sĩ ngoài kia mà nói đã là một phúc phận hiếm hoi rồi.

- Dương lão tướng quân, chúng ta còn mấy ngày nữa mới có thể đến châu Tây An? Triệu Húc lúc này bỗng nhiên lại hỏi.

Dương Văn Quảng lúc đó cũng ngồi đối diện y, gẩy một cái bánh bao ra gấp rau trong đó. Nghe thấy câu hỏi của Triệu Húc không kìm được bật cười nói: - Đây đã là lần thứ ba Điện hạ hỏi thần câu hỏi này rồi, vị trí chúng ta đang đứng đây là nằm ở phía tây bắc của trại Tam Xuyên, cách núi Thiên Đô không xa. Châu Tây An nằm ở tây bắc núi Thiên Đô, tính theo tốc độ di chuyển hiện tại, phỏng chừng nhiều nhất là ba ngày chúng ta sẽ có thể đến được châu Tây An, đến lúc đó nhân cơ hội người Tây Hạ chưa chuẩn bị phát động tập kích bất ngờ, chắc chắn sáu bảy phần chiếm được châu Tây An!

Châu Tây An là trọng trấn biên thùy của người “Tây Hạ, ngày xưa thậm chí còn là thủ đô của người Tây Hạ, năm ngoái Lý Lượng Tộ chính là khởi binh tấn công 'Đại Tống từ châu Tây An, lương thảo đại quân Tây Hạ cần dùng đều là vận chuyển từ châu Tây An đến, vì có thể thấy tăm quan trọng của biên thành này.

Triệu Húc cũng biết mình đã từng hỏi câu này rất nhiều lần, nhưng trong lòng y thực sự quá căng thẳng Trận chiến này liên quan đến vận mệnh tương lai của Đại Tống, hơn nữa lại do y đảm đương chức thống soái, nếu như cuộc chiến này thẳng lợi, thì không những có thể loại trừ một kẻ thù mạnh cho Đại Tống, đồng thời cũng có thể giúp y đạt được danh vọng lớn lao, sau này khi kế thừa hoàng vị, trên triều đình cũng không có ý kiến gì.

Dương Văn Quảng tuổi tác đã cao, đi đường suốt đêm cũng mệt nhừ, lúc này ngồi trước mặt Triệu Nhan ăn bánh bao ngấu nghiến, chốc chốc lại húp một miếng cháo khoai lang ngòn ngọt, khuôn mặt cũng lộ ra biểu cảm hưởng thụ, loại cháo khoai lang càng nấu càng ngọt này vô cùng hợp khẩu vị ông, nghe nói sản lượng thứ này rất nhiều. Nếu mai kia quảng bá rộng ra, chắc rằng Ðại Tống sẽ không còn nạn đói nữa.

Dương Văn Quảng tập trung ăn cơm, Triệu Húc trong lòng tuy vẫn hơi lo lẳng, nhưng lúc này cũng vừa mệt vừa đói, vì vậy buộc lòng dồn sự chú ý đến thức ăn trước mặt. Tuy những món ăn này tất sơ sài, nhưng trong môi trường quân đội này, có thể ăn no đã tốt lắm rồi, còn về hương vị thì không nên đòi hỏi nữa. Kể ra rong quân đội đúng là có đồ hộp Triệu Nhan sản xuất, nhưng thứ đó khá ít. Thông thường chỉ trong những ngày trọng đại mới lấy ra phân phát cho binh sĩ thưởng thức.

Lúc đó hai người Triệu Húc im lặng ăn cơm xong, sau đó Triệu Húc năm trên một cái chăn len trong lều. Rất nhanh đã vang lên tiếng ngáy, Dương Văn Quảng lại kiên trì một lúc, mở một tấm bản đồ ra xem, sau đó ra ngoài dặn dò một lượt, rồi mới năm trong chiếc chăn bên cạnh Triệu Húc, kết quả cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Triệu Húc cũng không biết ngủ bao lâu, đợi khi y tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lặn đằng tây, xem ra đã ngủ một mạch từ tinh mơ đến bây giờ, Dương Văn Quảng đáng nhẽ cũng ngủ trong lều lại không thấy đâu, chăn gối của ông vẫn còn đây, tất nghĩ chắc dậy giải quyết chuyện trong quân đội rồi, dù sao đại quân lớn mạnh như vậy, lại hành quân trong đêm, đương nhiên có rất nhiều công việc cần ông xử lí.

Lúc đó Triệu Húc cũng đứng dậy vận động chân tay một chút, thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức bê nước vào để Triệu Húc rửa mặt, sau đó rất nhanh đưa đến một phần cơm, bây giờ tuy là buổi chiều, nhưng còn chưa đến giờ cơm tối, hơn nữa Triệu Húc đến bữa trưa cũng chưa ăn, nên cũng không biết gọi bữa cơm này là bữa trưa hay bữa tối nữa?

Sau khi ăn cơm xong, Triệu Húc ra khỏi lều thống soái xem xét một chút, kết quả phát hiện toàn bộ đại doanh trừ binh sĩ tuần tra ra, đại đa số trong các lều trại đều vang lên tiếng ngáy khò khò, điều này cũng có thể lí giải, dù gì y thân là hoàng tử, đêm qua khi đi đường còn có thể cưỡi ngựa, nhưng phần lớn các tướng sĩ còn lại chỉ có thể cuốc bộ, hơn nữa còn phải mang theo hành lí và vũ khí nặng nhọc cho nên các tướng sĩ chắc chắn mệt hơn Triệu Húc nhiều, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ cũng rất thường tình.

Triệu Húc ngủ nguyên một ngày, lúc này cảm thấy trên người có chút nhức mỏi, hơn nữa cũng không còn buồn ngủ chút nào, liền đi lòng vòng trong quân doanh, cuối cùng y vô tri vô giác lại đến rìa doanh trại, xuyên qua hàng rào xung quanh quân doanh có thể nhìn thấy vách núi không quá cao lớn, nhưng vô cùng dốc bên ngoài.

-A? Cũng đúng lúc này, Triệu Húc bất chợt nhìn thấy ở trên giữa sườn núi cách đó không xa, có một đội quan binh Đại Tống đang đứng ở đó, dường như đang thăm dò cái gì, hơn nữa trong tay rất nhiều người đều căm kính viễn vọng, khiến Triệu Húc càng tò mò, phải biết dù sao hiện tại kính viễn vọng vẫn chỉ có các tướng lĩnh thường và cấp cao mới có thể dùng.

Triệu Húc mang theo hộ vệ ra khỏi quân doanh, sau đó đi tới chỗ quan binh trên sườn núi, kết quả khi đến gần y mới phát hiện, hóa ra đám quan binh đó đều là học viên trường quân sự đi tòng quân, những học viên này phân thành hai nhóm, trong đó khóa học viên sớm nhất đã gia nhập quân đội đảm nhận chức quan tướng cấp thấp, ở trong quân doanh của y, nghe nói phần đa đều làm việc rất tốt. Còn những học viên trước mặt này lại qua năm mới mới đến, chúng còn quá trẻ, chỉ có thể lập thành một đội quân, không trực tiếp tham gia trận đại chiến này. Dương Hoài Ngọc lãnh đội cũng nhìn thấy Triệu Húc, liền cấp tốc tiến lên nghênh tiếp nói: - Điện hạ sao người không nghỉ ngơi thêm chút nữa?


- Không tồi không tồi, bản vương cũng tin ngươi có thể bồi dưỡng ra một lớp đại tướng tài ba cho Đại Tổng! Triệu Húc nói đến đây lại khuyến khích Dương Hoài Ngọc vài câu, sau đó nhìn những học sinh trường quân sự đang bận rộn, thậm chí y còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc trong đó, dù sao những học sinh này đại đa số đều xuất thân quý tộc, chỉ là Triệu Húc khi nhìn thấy các thanh niên trẻ quen thuộc đó, lại phát hiện khí chất trên người chúng đã thay đổi cực lớn, khiến y nhất thời cũng có chút không dám công nhận.

Triệu Húc không đi làm phiền những học viên trường quân sự bận bịu đó, nhìn một lúc thì cáo từ với Dương Hoài Ngọc rời đi, nhưng y cũng không lập tức về quân doanh, mà đem theo hộ vệ trèo lên một nơi khá cao trên đỉnh núi, nhìn xa xăm vẽ phía bắc, đó chính là hướng châu Tây An, cũng là mục tiêu tập kích lăn này y thống lĩnh đại quân.

Quân đội Triệu Húc thống lĩnh lần này chỉ có năm vạn người, số này đương nhiên không phải toàn bộ lực lượng của Đại Tống, trên thực tế đắng sau bọn họ, còn có đại quân gần năm vạn người luôn sẵn sàng chiến đấu, vì chiến tranh diệt Hạ lần này, Đại Tống đã chuẩn bị nhiều năm, số lượng quân đội huy động cũng đạt đến hai mươi vạn, con số này đã là phần lớn chiến lực của Tây quân rồi, có thể nói nếu bọn họ thất bại, tây bắc Đại Tống rất có thể đối mặt với cục diện không có binh sĩ trấn thủ.

Tuy nhiên Triệu Húc có niềm tin vững chắc vào cuộc chiến này, vì trong đại quân của họ chuẩn bị số lượng lớn vũ khí tối tân, ví dụ chỉ riêng nỏ pháo đã đạt đến hai ngàn chiếc, nếu chỗ nỏ pháo này tập trung khai hỏa công phá tường thành, Triệu Húc tin rằng cho dù là thành Đông Kinh của Đại Tống cũng sẽ bị sập đổ, thêm tác dụng của các hỏa khí khác, có thể nói quân đội Đại Tống đã được trang bị đầy đủ, cho dù người Tây Hạ vốn tự hào về kị binh, cũng chỉ có thể mất mạng trong pháo hỏa!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.