Chương trước
Chương sau
- Một hai một, một hai một, một, hai, ba, bốn... Sau những dấu hiệu hô hào chỉ mang một hàm ý trong quân doanh thành Khánh Châu của Bắc Tống vang lên là những học viên trường quân đội mới đến đang chạy bộ. Kí hiệu này đều do Triệu Nhan lúc trước làm ra. Tuy những kí hiệu này vô cùng đơn giản, nhưng lại có thể nâng cao khí thế chạy bộ của các học viên.

- Quân lệnh như sơn, trước bảo các ngươi phải đến đây vào giữa trưa, vậy mà lại chậm mất nửa canh giờ. Bây giờ phạt các ngươi mặc giáp chạy bộ mười dặm, các ngươi có phục không? Chu Đồng vừa chạy một bên vừa hét lớn với mấy học viên.

- Phục! Những học viên chạy ở giữa lập tức la lớn. Hôm qua bọn họ mới đến đây, chỉ nghỉ ngơi vẻn vẹn được có một đêm đã bị Chu Đồng kêu đi phạt chạy bộ, lí do là bọn họ chậm nửa canh giờ so với quy định của trường quân đội. Tuy đại bộ phận học viên đang bị thương do giá rét nhưng không hề có một câu oán hận nào.

Hiện tại trời vừa sáng, tướng sĩ trong quân doanh cũng mới rời giường. Bọn họ đều ăn điểm tâm xong rồi bắt đầu thao luyện nên có rất nhiều tướng sĩ nổi lòng 

hiếu kì. Toàn bộ sân võ đấu đều vây đầy người, một đám dùng ánh mắt ngạc nhiên hoặc thán phục, hoặc khinh thường, hoặc kính nể nhìn những học viên mang trọng trách chạy bộ.

- Quân lệnh như sơn! Hay cho câu Quân lệnh như sơn! Dương Văn Quảng đứng ngoài sàn võ đấu nhìn những học viên người mặc giáp nặng chục cân, mặt không đổi sắc mà không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

- Bây giờ không phải là thời chiến tranh, hơn nữa lại gặp tuyết lớn như thế, muộn nửa canh giờ cũng là có nguyên do của nó, Chu giáo quan có phải hơi chuyện bé xé ra to rõi không? Cổ Hà đi theo Dương Văn Quảng cau mày nói. Tuổi của những học viên trường quân đội này không phải lớn, nhưng vì đúng hạn để tới quân doanh mà phải xông pha gió tuyết chạy gần một đêm. Hơn nữa bây giờ chỉ chậm nửa canh giờ thôi, nếu đặt vào các đội quân khác thì chỉ sợ đa số đã cho qua rồi. Đường nhiên, ngoại trừ thời chiến, quân pháp chiến tranh khắc nghiệt thì không ai dám chỉ trích.

Nghe trợ thủ đắc lực bên cạnh mình nói nhưng Dương Văn Quảng không có trả lời ngay, ngược lại chỉ những học viên đang chạy bộ nói: - Cổ Hà, ngươi có phát hiện học viên trường quân đội chạy bộ có gì không giống chỗ chúng ta không? 

- Không giống nơi chúng ta? Cổ Hà nghe Dương Văn Quảng nói thì có chút sửng sốt, sau đó quay đầu lại quan sát những học viên chạy bộ thật nghiêm túc. Cuối cùng y phát hiện ra một điều rất đáng sợ: những học viên này cho dù phải mặc giáp chạy nhưng đội ngũ vẫn chính tề, bước chân cũng gần như đồng nhất, cứ như chỉ có một người chạy vậy. Cổ Hà tòng quân nhiều năm thế rồi mà đây là lăn đầu thấy đội ngũ chỉnh tề giống trước mặt.

Dương Văn Quảng nhìn vẻ mặt biến hóa của Cổ Hà, lập tức phì cười: - Thấy chưa? Học viên trường quân đội dù mang trên mình trọng trách chạy bộ cũng có thể duy tr nhịp nện bước. Hơn nữa, không phải bọn họ cố ý làm được như vậy mà là tự nhiên làm được. Điều này cho thấy huấn luyện ở trường quân đội dành cho bọn họ rất khắc nghiệt, không cho phép có bất kì sai lam nào. Huấn luyện khắc nghiệt lâu dần, bọn họ sẽ thành thói quen. Vẽ phần bọn họ đến muộn nửa canh giờ, theo chúng ta thì không phải chuyện gì lớn, nhưng trong mắt những học viên này lại là sai lam không thể tha thú!

- Thì ra là vậy! Khó trách bọn họ chỉ được nghỉ ngơi gần một đêm, người cũng mang theo thương tổn do giá rét nhưng khi chạy bộ lại không có ai oán thán. Thì ra bọn họ đã sớm biết mình phải chịu phạt. Cổ Hà gật đầu nói, đồng thời càng thêm tò mò với trường quân đội. Thật không biết bọn họ đã phải chịu những huấn luyện gì đây?

Nhờ Chu Đồng đôn đốc, cuối cùng học viên trường quân đội cũng vất vả chạy xong mười dặm 'Đám người Dương Văn Quảng cứ ngỡ rằng trừng phạt như thế này đã xong, thế nhưng ngay sau đó, những học viên lại đi trên mặt đất, dùng hai tay chống thân thể hơi cúi người trên đất, nghe nói gọi là chống đẩy, làm xong một trăm cái mới được đứng lên đi ăn cơm.

Chứng kiến cường độ huấn luyện của những học viên này, đám người Dương Văn Quảng đều sợ ngây người. Nếu chỉ là mặc giáp chạy bộ thì ở đây có không ít người tự tin có thể chạy được, tuy nhiên sau khi chạy' lại làm tiếp trăm cái chống đấy, bọn hẳn chưa từng thử qua nhưng cũng biết không dễ dàng. Có sĩ tốt tò mò làm thử một chút, kết quả là không người nào có thể làm đủ một trăm cái.

Trong mấy ngày kế tiếp, Dương Văn Quảng và các tướng lĩnh trong quân doanh gần như mỗi ngày đều dành ít thời gian xem học viên trường quân đội thao luyện. Thậm chí Dương Văn Quảng còn gọi đám người Dương An Hưng cháu ông ta đến hỏi thăm một chút xem cuộc sống trong trường quân đội như thế nào, bình thường học những thứ gì, còn cố ý hỏi vài câu binh pháp. Kết quả là đám hậu bối Dương gia này đều đối đáp trôi chảy, chỉ có điều không có kinh nghiệm thực tế mấy nên trả lời có hơi khô khan. Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn gì, chỉ căn bọn họ trải qua mấy trận thực chiến thì nhất định sẽ hiếu rõ sâu sắc binh pháp, ngày sau sẽ càng vận dụng linh hoạt những thứ đã học được.

Học viên trường quân đội vừa đến chẳng những hấp dẫn sự chú ý của đám người Dương Văn Quảng, mặt khác sau khi Triệu Húc ở trong thành Khánh Châu biết chuyện cũng cố ý đến xem những học viên này một chút. Lại nói y là phó hiệu trưởng đương nhiệm của trường quân đội nên những học viên đây đều là học viên của y. Y hết sức hài lòng với bọn họ nên cố ý dặn dò Dương Văn Quảng nhất định phải đối đãi nghiêm túc với những học viên này, tranh thủ bồi dưỡng bọn họ thành rường cột của Đại Tống sau này.

Cứ như vậy, thêm vài ngày trôi qua, Dương Văn Quảng càng thêm hiểu rõ học viên trường quân đội nhiều hơn, mọi mặt đều rõ ràng. Theo ông những học viên này đều học theo một vị tướng lĩnh huấn luyện, chỉ dựa theo năng lực cá nhân mà có điều khác biệt. Đồng thời, bọn họ chưa từng trải qua thử thách thực chiến nên hơi khiếm khuyết về phương diện này. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Triệu Nhan và Dương Hoài Ngọc đem bọn họ tới đây, muốn bọn họ trưởng thành trong chiến tranh.

Cũng vì biết điều đó nên Dương Văn Quảng bổ nhiệm những học viên này thành quan tướng cấp thấp rất nhanh, hoặc là thập trưởng, hoặc là đô hầu trông coi đội ngũ mười người hoặc trăm người. Trong ba bộ phận tạo thành của Cấm quân, Tây quân có thể nổi danh về sự dũng mãnh và hung hãn, nhưng học viên trường quân đội bỗng nhiên tự dưng trở thành cấp trên của bọn chúng khiến cho không ít người bất mãn. Trong thời gian học viên trường quân đội thao luyện rong quân doanh, cũng có ít nhiều người kính nể nên sau khi bọn họ đảm nhiệm chức vụ vẫn có bị bài xích nhưng so với dự đoán đã tốt hơn nhiều. Tín rằng trong thời gian ngắn bọn họ sẽ sớm dung nhập với Tây quân.

- Tam ca nhị, ta nghe nói nhóm học viên trường quân đội đầu tiên đã rời khỏi kinh thành, không biết bọn họ được điều đi đâu? Trong hoa viên của căn nhà Triệu Nhan mới mua, Hô Diên Bình vừa ăn vịt nướng vừa hỏi Triệu Nhan. Kẻ bận đến không thể gặp được là Tào Tung cũng ở đây, chỉ có điều lúc này y đang lo ăn vịt nướng, căn bản không rảnh để nói chuyện với Triệu Nhan. 

- Ha ha, chuyện này là cơ mật, thỉnh Hô Diên huynh thứ tội! Triệu Nhan nghe đến đó cười nói. Chuyện học viên trường quân đội rời đi là chuẩn bị cho cuộc chiến của Đại Tống và Tây Hạ nên không thể tùy tiên cho người khác biết được.

- Tam ca nhị, vịt nướng này của huynh thật sự rất ngon đấy, cho ta thêm một miếng nữa! Miệng Tào Tung lúc này đã đầy mỡ rồi. Lăn nướng vịt trước thành công không có y, lần này thật vất vả y mới có thời gian rảnh rỗi, thế nên Triệu Nhan tiện thể mời y đến thưởng thức vịt nướng, cũng để xem nhà cửa hắn mới mua luôn.


- Vậy thì tốt quát Khi nào khai trương vậy? Ta thật muốn bất cứ lúc nào cũng có thể nếm món vịt nướng ngon như vậy đấy!

Vẻ mặt Tào Tung lúc này có chút khoa trương nói. Hắn ta cũng biết trong nhà Hô Diên Bình đang gặp khó khăn, vốn định giơ tay giúp đỡ một phen, nhưng không ngờ bị Triệu Nhan đoạt trước. Hắn ta chỉ còn có thể giúp đỡ ở phương diện khác thôi. 

- Chắc là trong hai ngày này thôi. Hàng vịt nướng đã chọn xong vị trí rồi, ngay tại hướng bắc đường phụ cận cửa nam của Tướng Quốc tự. Nơi đó cũng vốn là quán rượu, chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể dùng. Đến lúc đó phải nhờ cửu ca huynh lôi kéo thêm vài người qua thăm mới được!

- Yên tâm đi, vịt nướng ngon như vậy thì chỉ sợ ăn một lần sẽ bị nghiện mất. Bây giờ ta cũng muốn đói nhanh một chút để có thể ăn tiếp một bữa nữa rồi. Nói tới đây, Tào Tung bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức trịnh trọng nói với Triệu Nhan: - Tam ca nhi, gần đây xuất hiện một số chuyện lạ, không biết huynh đã nghe chưa?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.