Phòng nghiên cứu y thuật của Trực Lỗ Cổ bố trí vô cùng đơn giản, bốn vách tường sơn trắng tỉnh, ở phía đông có một cái giá sách dựa vào tường, trên đó xếp đầy sách, thoạt nhìn như một thư phòng bình thường. Nhưng cũng ở trong thư phòng này từ phía tây, ánh mặt trời rọi vào thông qua một cửa sổ đang mở, vô số tro bụi đang bay múa ở trong ánh mặt trời.
Nếu chỉ là như vậy thì đương nhiên không thể thiếu chút nữa hù chết khiếp Triệu Nhan và Hô Diên Bình. Chỉ có điều nơi mà ánh mặt trời chiếu vào, một lão giả mặc áo trắng cả người đều là máu tươi, trong tay cầm một lưỡi dao sắc bén dính đầy máu tươi. Trên mặt mang theo nụ cười dữ tợn, mà trước mặt ông ta là một thị thể đã bị mổ bụng, lộ ra các loại nội tạng đủ màu sắc. Trong không khí lại tràn ngập mùi máu tanh và mùi thối rồng nặc, làm cho người ta ngửi thấy chỉ muốn ói.
Triệu Nhan và Hô Diên Bình không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào xông vào phòng, chợt thấy cảnh tượng dường như chỉ xuất hiện ở trong phim của đời sau. Dù cho người có thần kinh thép cũng sẽ bị hù chết khiếp, trong đó Hô Diên Bình bị dọa đến cứng người, đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt tràn đầy kinh khủng.
- Trực... Trực thần y, ngài không phải là đang giải phẫu thi thể chứ?
Triệu Nhan đã trải qua lớp học giải phẫu ở đời sau, rất nhanh cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc. Nếu đặt thêm vài chiếc ghế ở trước mặt Trực Lỗ Cổ, tồi một đám học sinh ngồi ở đó, quả thực không khác gì với lớp học giải phẫu ở đời sau.
Lão giả người đầy máu tươi chính là Trực Lỗ Cổ mà Triệu Nhan muốn tìm. Khi thấy có người xông vào, ông ta có chút tức giận, nhưng khi thấy người đi vào là Triệu Nhan thì lập tức lộ ra tươi cười hưng phấn nói: - Lão phu vừa mới biết được hệ thống tuần hoàn huyết dịch theo như lời của Quận Vương. Đang chuẩn bị thỉnh giáo Quận Vương một phen, không nghĩ tới ngài lại đến đây. Ngoài ra ta nhắc lại một lần nữa, lão phu không phải họ Trực!
- Mẹ nó, Trực thần y ngài giải phẫu thi thể thật sao? Triệu Nhan nghe đến đó cũng chấn động, hắn không nghĩ tới lá gan của Trực Lỗ Cổ lớn như vậy. Chuyện này nếu để cho người biết thì chẳng những ông ta sẽ thân bại danh liệt, đồng thời còn liên lụy đến hắn. Thậm chí còn bị mang tiếng xấu.
- Quận Vương ngài nhìn rõ ràng đi, đây là một con khi! Lúc này Trực Lỗ Cổ có chút bất đắc dĩ giải thích Tuy rằng ông ta rất muốn giải phẫu một thi thể người chân chính, nhưng lý trí lại ngăn cản ông ta, vì thế ông ta chỉ có thể ra tay với khi. Dù sao thì Triệu Nhan nói con khi và người tuy rằng có chút khác biệt, nhưng cũng không phải quá lớn, những thứ người có thì chúng gần như đều có.
- Con khỉ? Triệu Nhan nghe đến đó lập tức đi lên phía trước, kết quả phát hiện đúng như Trực Lỗ Cổ nói. Nằm trên bàn giải phẫu là một con khi lớn bị cạo sạch lông, nhìn thoáng qua thì khá tương tự với người thật, cũng không trách vừa rồi hắn nhìn nhầm.
- Hô, làm ta sợ muốn chết, nếu ngài thật sự giải phẫu thi thể người thì chỉ sợ Quận Vương ta cũng sẽ bị người khác thóa mạ rồi.
Lúc này Triệu Nhan rốt cục thở phào một hơi dài. Trực Lỗ Cổ cảm thấy hứng thú với giải phẫu, nhất định là đã bị ảnh hưởng bởi kiến thức y học mà mình dạy cho ông ta. Vì thế nếu Trực Lỗ Cổ thật sự giải phẫu thi thể người thì hẳn cũng sẽ bị liên lụy. Dù sao thì văn hóa Trung Nguyên luôn hết sức tôn kính với người chết, chớ nói chỉ là khinh nhờn thi thể của bọn họ,
- Quận Vương yên tâm đi, nếu là có một ngày lão phu thật sự giải phẫu thi thể người thì sẽ trở về nước Liêu. Nơi đó không thể so với Đại Tống, hơn nữa lão phu cũng có chút ảnh hưởng ở nước Liêu. Muốn lặng lẽ nghiên cứu thi thể người thì hẳn là không vấn đề gì! Lúc này Trực Lỗ Cổ lại cười nói, ông ta đến Đại Tống đã hơn một năm, cũng là thời điểm trở về rồi
Nghe được Trực Lỗ Cổ muốn trở về nước Liêu, Triệu Nhan cũng vô cùng luyến tiếc, thứ nhất đối phương là thần y, có ông ta ở đây liền tương đương với tính mạng của mình được đảm bảo. Thứ hai Trực Lỗ Cổ học y thuật của mình nhiều như vậy, nếu trở lại Liêu quốc truyền thụ cho người khác, điều này làm cho. Triệu Nhan cũng có chút không thoải mái, dù sao thì nước Liêu là kẻ địch của Đại Tống.
- Đúng rồi, Trực thần y vì sao ngài phải trở về nước Liêu vậy? Sắp tới sẽ có một cơ hội cho ngài giải phẫu thi thể, hơn nữa còn sẽ không để người chú ý, nhưng cần thần y ngài đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa! Lúc này Triệu Nhan đột nhiên lóe lên một ý tưởng nói, hẳn bỗng nhiên nghĩ đến cuộc chiến diệt quốc giữa Đại Tống với Tây Hạ, đợi sau khi chiến tranh bắt đầu, trên chiến trường người chết khắp nơi. Đến lúc đó tùy tiện tìm một thi thể của sĩ tốt Tây Hạ cũng đủ cho Trực Lỗ Cổ nghiên cứu, hơn nữa đợi sau khi chiến tranh bắt đầu thì ánh mắt mọi người đều tập trung vào cuộc chiến, tự nhiên không có ai chú ý Trực Lỗ Cổ đang làm cái gì.
- Thật vậy chăng, rốt cuộc là cơ hội gì? Trực Lỗ Cổ nghe đến đó cũng không khỏi vội vàng hỏi. Tuy rằng khi và người rất giống nhau, nhưng kết cấu cơ thể lại có số một khác biệt rất nhỏ với cơ thể con người. Tuy rằng những khác biệt này thoạt nhìn không lớn, nhưng y thuật lại không chấp nhận được qua loa, một khác biệt nhỏ cũng có khả năng tạo thành tử vong cho người bệnh. Vì thế ông ta đã sớm muốn mổ cơ thể người ra để nhìn kết cấu trong đó.
- Ha hả, lúc này ta không thể nói, tuy nhiên ngài yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp tất cả, tuyệt đối sẽ làm cho ngài có thi thể đây đủ nghiên cứu! Triệu Nhan đương nhiên không có khả năng nói kế hoạch diệt quốc của Đại Tống với Tây Hạ cho Trực Lỗ Cổ, dù sao đây là một trong những bí mật cao cấp nhất của Đại Tống. Mặt khác dù sao Trực Lỗ Cổ cũng là người Liêu, mặc dù trong lòng đối phương cũng không quan tâm quốc tịch, cũng chưa bao giờ quan tâm tranh chấp giữa Đại Tống và nước Liêu, nhưng đề phòng thì lại không thể thiếu.
Nghe được cam đoan của Triệu Nhan, Trực Lỗ Cổ cũng gật đầu, ông ta tin tưởng Triệu Nhan sẽ không lừa ông ta. Nhưng đúng lúc này, Hô Diên Bình vẫn bị vây ở trạng thái đơ người bỗng nhiên "a" một tiếng, nhảy dựng lên xoay người bỏ chạy, xem ra y cũng bị bộ dạng vừa rồi của Trực Lỗ Cổ hù dọa.
Triệu Nhan tự nhiên sẽ không để cho Hô Diên Bình chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo giữ chặt y giải thích một lần, thì ra lão giả bên trong lại là thần y Trực Lỗ Cổ sắp chữa bệnh cho mình. Tuy rằng biết rõ đối phương giải phẫu là con khi, nhưng Hô Diên Bình rất lo lắng hỏi Triệu Nhan: - Tam ca nhị, vị thần y này ngươi giới thiệu sẽ không mổ bụng ta ra giống như mổ con khi kia chứ?
- Ngươi đừng lo lắng, Trực Lỗ Cổ được xưng là thần y đệ nhất của nước Liêu, đặc biệt cực kỳ tỉnh thông châm cứu và xem bệnh. Đối với cái này tổ phụ ta cũng rất tự tỉ, nói không chừng bệnh của ngươi chỉ cần được ông châm hai châm là có thể chữa khỏi rồi. Triệu Nhan vỗ bả vai Hô Diên Bình an ủi, hiện tại hẳn cũng chỉ có thể khuyếch đại y thuật của Trực Lỗ Cổ, miễn cho Hô Diên Bình không dám cho đổi phương trị liệu.
Mặc dù Hô Diên Bình vẫn còn chút hoài nghi với lão đại phu mổ bụng con khi trong phòng kia. Nhưng nghĩ đến mình vì bệnh mà không làm được việc gì, lập tức cắn răng một cái, hạ quyết tâm đi theo Triệu Nhan trở lại phòng. Sau đó Triệu Nhan mới giới thiệu Hô Diên Bình với Trực Lỗ Cổ, cũng nói rõ ý đồ mà mình đến.
Trực Lỗ Cổ nghe được bệnh tình của Hô Diên Bình cũng cảm thấy hết sức hứng thú, lập tức để đối phương ngồi ở nơi có ánh sáng đầy đủ, vận dụng phương pháp xem bệnh của mình xem hơn nửa ngày, thậm chí cuối cùng còn rất cẩn thận mà chẩn đoán mạch cho Hô Diên Bình, hỏi một chút nguyên nhân bị bệnh của Hô Diên Bình, cùng với tình huống khi phát bệnh Hô Diên Bình cũng trả lời từng câu một, chỉ có điều sau khi Trực Lỗ Cổ nghe xong, vẻ mặt càng lúc càng ngưng trọng.
- Thế nào, bệnh tình của Hô Diên huynh có thể trị được không? Triệu Nhan nhìn thấy vẻ mặt của Trực Lỗ Cổ, trong lòng cũng trầm xuống, nhưng vẫn mở hỏi
- Trực thần y, có lời gì ngài cứ việc nói thẳng, ta cũng đã quen rồi! Hô Diên Bình cũng không ngốc, nhìn thấy vẻ mặt của Trực Lỗ Cổ cũng có chút nản lòng thoái chí hỏi, trong lòng kỳ thật đã không ôm hy vọng quá lớn
- Ha ha, Quận Vương không cần phải khách sáo, trị bệnh cứu người là bổn phận của thầy thuốc, chỉ cần Quận Vương đừng quên chuyện vừa rồi đáp ứng ta là được! Lúc này Trực Lỗ Cổ cười lớn mở miệng nói, có thể làm cho Triệu Nhan sửa lại xưng hô với mình, ngoài ra vừa rồi đối phương đã đáp ứng để ông ta giải phẫu thi thể người, điều này làm cho Trực Lỗ Cổ hết sức cao hứng.
Kế tiếp Triệu Nhan lại quan tâm hỏi thăm một chút về phương án trị liệu Trực Lỗ Cổ với Hô Diên Bình, lại nói tiếp bệnh của Hô Diên Bình là ở đầu. Bệnh này ở đời sau là rất khó chữa trị, chớ nói chỉ là vào thời Bắc Tống.
Trực Lỗ Cổ cũng không giấu diếm Triệu Nhan, ông ta nói cho Triệu Nhan, Hô Diên Bình bị thương đầu do rơi tử trên cao xuống. Dùng cách nói của trung y chính là kinh mạch trong đầu ứ đọng, mà dùng cách nói của Triệu Nhan chính là thần kinh trong đầu bị tổn thương. Đối với bệnh này, Trực Lỗ Cổ quyết định châm cứu, mát xa, hơn nữa cộng thêm uống thuốc, tu bổ lại thần kinh trong đầu y. Chỉ có điều chuyện này cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được, theo ông ta dự tính thì cũng phải mất khoảng nửa năm đến một năm mới có hiệu quả.
- Đừng nói nửa năm đến một năm, cho dù là mười năm tám năm ta cũng có thể chờ được, bệnh của tại hạ xin nhờ lão thần y! Lúc này Hô Diên Bình cũng từ trong trạng thái ngẩn người tỉnh lại. Y cũng lập tức. trịnh trọng thi lễ một cái với Trực Lỗ Cổ. Y biết lấy thân phận của đối phương, trị bệnh cho y là nể mặt của Triệu Nhan và Tào Dật, căn bản không cần thủ lao, thậm chí nếu mình muốn trả thủ lao thì có vẻ quá khinh thường đối phương rồi. Vì thế y cũng không nhắc tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]