- Ha ha ha Triệu Nhan mới vừa đi đến cửa chính của Thủy Củng điện thì nghe thấy tiếng cười sang sảng của Triệu Thự, âm thanh lớn xém khiến hắn làm đổ xi-măng ở trong tay, nhưng mà đồng thời hẳn cũng có chút kỳ lạ, có phải có chuyện gì mà khiến cho Triệu Thự hào hứng như vậy không?
Hai ngày trước hắn nghĩ đến loại vật liệu xây dựng xi-măng này, sau đó mượn lực lượng của Quân Khí Giám, cuối cùng cũng thành công đốt chế ra xi-măng, hiện giờ trong tay hắn đang bưng một cái khay, trên khay có để hai phần xi-măng, một phần trong đó là xi-măng bột còn chưa sử dụng, phần còn lại đã thêm nước và đá trộn lại với nhau, sau đó đông cứng lại tạo thành một tấm xi-măng cứng chắc, làm như vậy là để so sánh càng dễ hơn, hơn nữa để cho thấy đặc tính của xi-măng.
Nghe được tiếng cười sảng khoái bên trong của Triệu Thự, Triệu Nhan nhất thời cũng không biết có nên đi vào hay không? Vì hắn cũng là lăn đầu tiên nghe thấy Triệu Thự cười vui vẻ như vậy, cũng không biết là chuyện vui gì, bây giờ bản thân cũng không tiện đi vào làm phiền.
Nhưng mà ngay lúc Triệu Nhan đang lưỡng lự thì bỗng nhiên thấy có một người đi từ trong đại điện ra, khi nhìn thấy người này, hẳn liền tiến lên trước vô cùng hưng phấn kéo ông ta lại: - Lão Hoàng, rốt cuộc là chuyện gì, cha làm gì mà cười vui vẻ vậy?
Trên khuôn mặt của Hoàng Ngũ Đức vốn đang mỉm cười, khi nhìn rõ người kéo mình lại là Triệu Nhan thì liền lộ ra biểu hiện mừng rỡ nói: - Quận Vương ngài đến thật đúng lúc, tiền phương truyền đến tin chiến thẳng, người Tây Hạ đã rút quân rồi, Quan gia sau khi nhận được thông báo mừng rỡ, nên mới cười lớn như vậy.
- Cái gì, Tây Hạ rút quân rồi hả? Vậy đại ca sao rồi, hiện giờ vẫn còn đang ở trại Tam Xuyên sao? Triệu Nhan nghe được tin tức này cũng không khỏi vui mừng mà hỏi, trước đó tuy sau khi hẳn đã biết người Tây Hạ bị Triệu Húc ngăn chặn, chuyện rút quân là điều trước. sau gì cũng xảy ra, chỉ là người Tây Hạ một ngày không rút quân thì hắn lại một ngày không yên tâm, bây giờ sau khi nghe được thông báo này, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều rồi.
- Dĩnh Vương điện hạ rất tốt, nói ra thì sau khi người Tây Hạ rút quân, Dĩnh Vương điện hạ liền đem tin tức này thông qua chim đưa thư để truyền về, chỉ là chim đưa thư bay về cũng cần phải có thời gian, dự đoán là việc người Tây Hạ rút quân có lẽ là thông tin của 3 ngày trước rồi, bây giờ cho dù Dĩnh Vương điện hạ chưa rời khỏi trại Tam Xuyên, dự đoán là cũng nhanh rồi! Hoàng Ngũ Đức lại một lần nữa cười nói.
- Thật tốt quá. Triệu Nhan lại một lần hưng phấn la to, Triệu Húc không có sao, điều này khiến việc bất an trong lòng hắn cũng biến mất đi, sau khi đợi Triệu Húc trở về, hẳn nhất định phải khuyên đối phương tuyệt đối không thể tự mình lên chiến trường được.
Sau đó Triệu Nhan lại hỏi thăm kỹ lưỡng quá trình người Tây Hạ rút quân, kết quả Hoàng Ngũ Đức nói cho hắn nghe, sau khi người Tây Hạ tấn công lâu không vào trại Tam Xuyên, Lý Lượng Tộ tuy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, thậm chí trong đất nước họ cũng xuất hiện dấu hiệu bất an, việc xui xẻo hơn nữa là, khí hậu mới vừa chuyển từ thu sang đông, khu vực gần trại Tam Xuyên vừa có trận tuyết lớn với quy mô không nhỏ, kết quả là càng khiến cho bên đội tấn công của quân Tây Hạ không ngừng kêu khổ. Cuối cùng ép Lý Lượng Tộ không thể không lựa chọn rút quân.
Ngoài ra điều đáng nhắc đó chính là khi Lý Lượng Tộ kêu gọi rút quân lại không có che giấu điều gì, hơn nữa chọn ban ngày để thu dọn doanh trại, sau đó nghênh ngang đi khỏi chiến trường, thậm chí lúc rời khỏi, còn khiêu khích với quân đội Đại Tống ở đối di kết quả là không ít tướng quân Đại Tống cũng muốn đuổi theo người Tây Hạ để cho họ một bài học, nhưng lại bị Triệu Húc và Dương Văn Quảng ngăn chặn, vì đây rất có khả năng là cái bẫy cuối cùng mà Lý Lượng Tộ, lập ra, nếu như quân đội Ðại tống đuổi theo thì rất có 'thể bị người Tây Hạ giết lại, hơn nữa họ đã thành công để ngăn chặn người Tây Hạ, thật sự là không căn thiết phải mạo hiểm.
Hắn nghe đến đây cũng gật đầu tán thành, bây giờ chính là mấu chốt Đại Tống chuẩn bị diệt Hạ, tuyệt đối không thể xuất hiện sự cố nữa, cho nên quyết định của Triệu Húc và Dương Văn Quảng rất chính xác, hơn nữa người Tây Hạ bây giờ càng hống hách, sau này thì càng xem thường Đại Tống hơn, đợi đến sau khi người Tây Hạ hoàn toàn không ngó tới Đại Tống thì đến lúc Đại Tổng bỗng nhiên phát động công kích, tuyệt đối có thể đánh đến người Tây Hạ trở tay không kịp, ở trong một thời gian ngân lấy được chiến quả lớn nhất.
- Tốt lắm, Lão Hoàng, ông đi làm chuyện của ông đi, ta đi gặp phụ hoàng đã, nói cho người một chuyện vui mừng khác! Triệu Nhan cười nói với Hoàng Ngũ Đức. Tiếng cười trong điện Thùy Cúng đã tắt, cũng là lúc đi nói việc xi-măng với Triệu Thự rồi.
- Quận Vương, ngài có chuyện gì vui? Nghe được lời nói của Triệu Nhan, Hoàng Ngũ Đức không những không đi mà còn cảm thấy kỳ lạ truy hỏi, nếu như là những vương gia khác, Hoàng Ngũ Đức nhất định sẽ không dám truy hỏi, nhưng mà hắn và ông ta là bạn hữu lâu năm, nói chuyện đương nhiên là thoải mái hơn nhiều.
- Ha ha, có nhìn thấy đồ vật trên tay ta không, đây gọi là xi-măng, còn đối với tác dụng của nó haha, mấy ngày nữa ông sẽ biết! Tâm trạng hiện giờ của Triệu Nhan khá tốt, cố tình mập mờ với Hoàng Ngũ Đức, sau đó xoay người đi vào Thùy Củng điện, vì hẳn biết cho dù hắn không nói thì Hoàng Ngũ Đức cũng có thể thông qua thám tử được sắp đặt trong Quân Khí biết được chuyện về xi-măng.
Sau khi hắn đi vào Thùy Củng điện, liền thấy Triệu Thự với vẻ mặt hưng phấn đi qua đi lại trong đại điện, xem ra ông cũng chưa thức tỉnh từ trong tin mừng Tây Hạ rút quân, Triệu Nhan cũng là người rất biết điều, liền đi lên trước lớn tiếng nói: - Phụ hoàng hồng phúc tề thiên, lần này người Tây Hạ rút quân, đợi đến khi hai nước gặp lại nhau, chính là ngày bọn họ diệt vong.
- Ha ha ha, Nhan nhỉ con cũng rất biết nói chuyện, nhưng mà Tây Hạ quấy rối Đại Tống ta mười mấy năm, người trong triều đình luôn nghẹn hơi, hy vọng là có thể giống như con nói, nhất cử tiêu diệt được kẻ cường địch này! Triệu Thự lúc này cũng thỏa thuê mãn nguyện nói, đừng xem sức khỏe của ông ta không được tốt, nhưng thái độ đối với bên ngoài lại rất mạnh mẽ, trước đây là không có thực lực và cơ hội, bây giờ thực lực của Đại Tống không ngừng tăng lên, còn có nội loạn ở Bắc Liêu, cơ hội tốt để chiến bại Tây Hạ, điều này khiến cho dã tâm của ông ta cũng lớn hơn.
- Phụ thân anh minh thần võ, chỉ là Tây Hạ thôi thì nhất định sẽ tiêu diệt được! Triệu Nhan lại một lần nữa nịnh bợ Triệu Thự mà nói. Bây giờ hẳn phát hiện da mặt của mình cảng ngày càng dày ra, nịnh bợ như vậy. cũng không đổi sắc mặt, xem ra bản thân mình sau k đến Bắc Tống không ngừng thay đổi.
- A, tay con đang cầm cái gì vậy Nhan nhĩ? Lúc này Triệu Thự cuối cùng cũng thấy được xi-măng trong tay của Triệu Nhan, liền có chút kinh ngạc mà hỏi, có thể khiến cho Triệu Nhan đích thân mang vào cung thì nhất định không phải vật tầm thường.
- Phụ thân, cái này gọi là xi-măng, là vật mà mấy ngày trước nhỉ thần mới nghĩ ra, thông qua Quân Khí Giám mà đốt chế ra đó Triệu Nhan nói xong đem sự tình của xi-măng giới thiệu 1 lần, đặc biệt là tác dụng của xi-măng, là điểm quan trọng mà hẳn muốn nói. Đương nhiên hắn cũng nói luôn cái lợi và cái hại của xi-măng, cũng chính việc hắn muốn nói nếu như bị kẻ địch lấy được xi-măng này sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đối với Đại Tống, cũng để cho Triệu Thự suy nghĩ kỹ càng hơn.
- Ha ha ha, Nhan nhỉ con nghĩ nhiều quá rồi đó, cổ nhân nói không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, hiện giờ con đang phạm lỗi lầm này đó! Điều khiến Triệu Nhan không nghĩ đến là lòng dạ của Triệu Thự lại rộng rãi so với trí tưởng tượng của hắn, lại không để ý đến hậu quả nghiêm trọng khi xi:măng bị kẻ địch lấy đi, có lẽ đây là lòng dạ của đế vương của một đại quốc.
- Nhi thần tuân mệnh!
Triệu Nhan nghe đến đây cũng động lòng, thân là quận vương của Đại Tống, hẳn cũng có thể khống chế một số thương nhân tham gia vào sản xuất xi-măng, nhưng mà cho dù hắn có từ bỏ cách nghĩ này, dù gì x-măng đã tặng cho Triệu Thự rồi, lợi nhuận đầu nhất định bị triều đình lấy đi, lợi nhuận còn lại tuy nhiều, nhưng bị hạn chế cũng khá lớn, hắn đã phát minh ra xà phòng và đồ hộp, nói không chừng sau này còn có thể phát minh thứ có được lợi nhuận lớn hơn, cho nên cũng không căn phải xem trọng lợi nhuận ít ỏi của xi-măng nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Triệu Thự cũng hài lòng gật đầu, lại mở miệng nói: - Nhan nhi, người Tây Hạ hiện giờ cũng rút quân rồi, ngoài ra sự chuẩn bị đối chiến với Tây Hạ cũng gần xong rồi, dự tính là vào mùa thu năm sau là có thể phát động chiến lược tiêu diệt Tây Hạ lần này, trong khoảng thời gian này con cũng phải chú ý một chúy đến Quân khí giám, Thẩm Quát vừa mới rời khỏi, Quân giám khí lại phải đảm trách chức trách quan trọng cung cấp vũ khí cho quân đội, tuyệt đối không thể để có sai sót gì.
- Phụ thân yên tâm, nhỉ thần hiểu mà! Triệu Nhan nghe đến đây liền gật đầu nói. Nhưng mà nói đến chiến tranh với Tây Hạ, hẳn lại nghĩ đến một việc quan trọng, nhất thời không biết có nên nói với Triệu Thự hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]