Chương trước
Chương sau
Thẩm Quát đảm nhiệm Quân Khí giám phẩm cấp không cao, tuy nhiên bổng lộc quan viên Đại Tống nổi danh hậu hĩnh, vì vậy mỗi tháng thu vào cũng khá cao, chỉ có điều sống ở thành Đông Kinh không dễ, chẳng những giá hàng hóa rất đắt, mặt khác giá đất giá nhà cũng giống như vậy cao không kém, hơn nữa quan viên cũng đều muốn có mặt mũi, viện tốt không mua nổi, viện không tốt lắm lại không muốn mua, kết quả là dẫn đến giống như Thẩm Quát, phần lớn quan viên cấp thấp như vậy đều thuê một viện nhỏ ở tạm, mặt khác nói không chừng không biết khi nào sẽ bị điều đi, vì vậy thuê viện ở so với mua viện thì có lời hơn.

Viện của Thẩm Quát thuê ở phía đông nam thành Đông Kinh, nằm ở ngõ thứ ba nhỏ hẹp ở Điềm Thủy, cách quận vương phủ trong thành của Triệu Nhan không xa, tuy nhiên bình thường Triệu Nhan đều ở tại biệt viện, vì vậy sáng sớm hôm nay hắn liền đi ra cửa, đi đến gần trưa mới đến nhà của Thẩm Quát.

Nơi Thẩm Quát thuê ở chính là hai viện trước sau không lớn lắm, sân nhỏ phía trước là nơi để tiếp khách và hạ nhân ở, mặt khác còn có phòng bếp cũng ở đây, mà viện sau dĩ nhiên là một nhà Thẩm Quát ở. Toàn bộ viện tuy rằng không lớn, nhưng xây dựng thiết kế có chút tinh xảo, cũng coi như vô cùng phù hợp với thân phận của Thẩm Quát.

Lần này Triệu Nhan là xuất phát từ việc tư đến thăm hỏi, vì vậy cũng không để hộ vệ tiến lên mà là tự mình đi đến trước cửa, khi đang chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe từ bên trong truyền ra tiếng khóc rống của nữ nhân, cùng với thanh âm khuyên giải của một đám người, trong đó dường như còn có tiếng của Thẩm Quát, hơn nữa trong giọng nói dường như còn mang theo vài phần cầu khẩn.

Nghe thấy tiếng vang từ trong viện truyền đến, Triệu Nhan cũng không nhịn được sửng sốt, nữ nhân có thể khóc rống lên ở trong viện, hơn nữa còn khiến cho Thẩm Quát đích thân khuyên giải, địa vị thân phận khẳng định không thấp, thậm chí rất có thể là thê tử của Thẩm Quát.

Trong lịch sử mặc dù Thẩm Quát lấy được thành quả đáng kinh ngạc trong phương diện khoa học kỹ thuật, nhưng có một tật xấu là sợ vợ, hơn nữa vợ của y không giống như vợ của xảo thủ Lưu, mà là một người vợ thực sự hung hãn. Như vị bằng hữu Tô Thức Trần Quý Thường kia nói thì chính là ngang hàng với sư tử Hà Đông, trong lịch sử ghi lại thê tử của Thẩm Quát đã từng nhổ râu của y xuống, thậm chí lúc tuổi già Thẩm Quát còn bị người vợ hung hãn kia bức cho thần sắc hoảng hốt, gần như bị bệnh tâm thần, tuy nhiên nghe nói đến lúc vị thê tử của y chết, Thẩm Quát lại muốn nhảy sông tự sát. Chỉ có điều Triệu Nhan tình nguyện tin tưởng rằng lúc ấy là Thẩm Quát bị điên rồi, vì vậy mới làm ra loại sự tình như vậy.

Chẳng qua rất nhanh Triệu Nhan liền có chút nghỉ hoặc. nghĩ đến, người vợ dũng mãnh kia của Thẩm Quát thật ra là thê tử thứ hai Trương thị của y, hơn nữa còn là tại lúc sau khi Triệu Húc đăng cơ mới cưới về nhà, thê tử hiện tại của Thẩm Quát hẳn là người vợ thứ nhất Diệp thị của y, tuy rằng trong lịch sử không ghi chép quá nhiều về vị thê tử Diệp thị này, nhưng chắc chắn không hung hãn giống như người vợ thứ hai Trương thị như vậy, nếu không thì Thẩm Quát chính là rất xui xẻo.

Đang trong lúc Triệu Nhan suy nghĩ về chuyện tình của gia đình Thẩm Quát trong lịch sử, chợt nghe tiếng khóc của nữ nhân trong viện lớn hơn nhiều. Hơn nữa dường như còn đang chỉ trích Thẩm Quát, đồng thời xung quanh dường như lại có người khuyên giải, ngay sau đó chợt nghe một trận tiếng bước chân hỗn độn đi về phía cửa, sau đó cửa lớn mở ra, liền nhìn thấy thân hình chật vật của Thẩm Quát từ trong viện trốn ra, xem ra là muốn trốn ra bên ngoài tạm lánh một chút.

- Quận quận vương? Ngài sao ngài lại ở chỗ này? Thẩm Quát nhìn thấy Triệu Nhan đứng ngoài cửa lập tức sững sờ, ngay sau đó sắc mặt đỏ bừng hỏi, bê bối trong nhà bị

Nhan nhìn thấy, điều này khiến cho Thẩm Quát cảm thấy trên mặt thật tăm tối.

- Ha ha, hôm nay bổn vương có chút việc riêng đến thăm Tôn Trung huynh. Không nghĩ tới lại gặp được việc không tốt trong nhà Tồn Trung huynh, vốn đây là chuyện của gia đình Tôn Trung huynh, bổn vương vốn không nên hỏi, nhưng nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy của Tồn Trung huynh, nếu gặp phải chuyện khó khăn gì, Tồn Trung huynh cứ việc nói rõ ra, nói không chừng ta có thể giúp đỡ một chút! Triệu Nhan cười ha hả mở miệng nói, hắn nói như vậy là vì vừa rồi đứng bên ngoài nghe thấy tiếng nữ nhân khóc rống, mấy lần nhắc đến chữ tiền, xem ra dường như trong nhà Thẩm Quát gặp phải vấn đề kinh tế.

- Không cần không cần Nghe thấy lời Triệu Nhan nói, Thẩm Quát theo bản năng muốn cự tuyệt. Tuy nhiên rất nhanh y liền có chút chần chờ, nói chuyện cũng không có sức lực, cuối cùng rốt cục cười khổ một tiếng nói: 

- Quận vương, nói đến có chút mất hết mặt mũi, tuy nhiên trong phủ của hạ quan thực sự gặp phải vấn đề, khoảng cách lần sau được cấp bổng lộc còn một quãng thời gian nữa, vì vậy nếu quận vương muốn giúp hạ quan chẳng biết có thể đưa cho hạ quan năm mươi quan tiền, đợi sau khi được cấp bổng lộc, hạ quan nhất định sẽ nhanh chóng trả lại!

- Ha ha, việc rất nhỏ, Ngưu Liệt, người sai người đi lấy năm mươi quan tiền đưa đến phủ của Tồn Trung huynh, mặt khác lại đi đến tửu lâu bên cạnh đặt một bàn rượu thịt và thức ăn, ta muốn vừa ăn vừa nói chuyện với Tồn Trung huynh! Triệu Nhan cười lớn phân phó hộ vệ bên cạnh, Ngưu Liệt nghe xong lập tức đáp ứng một tiếng, sau đó phân phó người khác đi làm việc.

Nhìn thấy Triệu Nhan nguyện ý cho vay tiền, Thẩm Quát cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, nghe thấy Triệu Nhan muốn mời mình uống rượu, lập tức cũng không từ chối, vì thế hai người đi đến tửu lâu lớn nhất bên cạnh, thị vệ đã đặt trước bàn rượu và thức ăn, sau khi hai người ngồi xuống, Triệu Nhan cũng không vội vã nói chuyện chính, mà trước tiên cười hỏi: -Tồn Trung huynh, ngươi thân là phán giam Quân Khí giám, bổng lộc cũng không tính là ít, vì sao trong phủ lại vì tiền tài mà cãi vã?

Nghe thấy Triệu Nhan hỏi chuyện này, trên mặt Thẩm Quát cũng lộ ra vẻ do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn là cười khổ một tiếng nói: - Lại nói tiếp căn nguyên chuyện này chính là ở trên người quận vương người!

- Ta? Đâu có chuyện gì liên quan đến ta? Triệu Nhan nghe đến đó kinh ngạc nói.

- Đương nhiên liên quan đến quận vương, lại nói tiếp trước đó ta cũng không mang gia quyến đến kinh thành, nửa năm trước mới để người mang bọn họ đến gần đó, sau đó lại thuê viện này an bài người xuống, tuy rằng bổng lộc của ta không ít, nhưng vì an bài cho người nhà cũng hao phí hơn phân nửa, cuối cùng cũng chỉ còn lại mấy chục quan dùng để chỉ tiêu trong nhà, vốn như vậy cũng đủ rồi, nhưng vì mua đồ vật này nọ mà quận vương ngài làm ra, kết quả mang tiền xài hết.

Lúc này Thẩm Quát lại cười khổ mở miệng nói.

- Đồ vật này nọ ta làm ra? Triệu Nhan nghe đến đó lại sửng sốt, trên mặt cũng lộ ra vẻ mê man, hắn làm ra nhiều phát minh mới, vì vậy trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra đồ vật gì mà lại khiến Thẩm Quát không tiếc tiêu hết tiền cũng phải mua?

Nhìn thấy trong lúc nhất thời Triệu Nhan không nghĩ ra là vật gì, Thẩm Quát bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Kính hiển vi của quý phủ quận vương ngài ta đã từng may mắn được thấy một lần, đối với cái này ta cảm thấy vô cùng hứng thú, thậm chí vẫn hy vọng mình cũng có một cái, tuy nhiên lúc đó trên đời chỉ có một cái đó của quận vương, vì vậy muốn mua cũng không có chỗ nào bán, tuy nhiên hiện tại đạo môn đã mô phỏng chế tạo thành công kính hiển vi, tuy rằng số lượng rất ít, nhưng cuối cùng ta cũng có thể mua được

- A? Không đúng a, ta nhớ được công nghệ chế tác kính hiển vi rất phức tạp, số lượng cũng vô cùng ít, đại bộ phận chỉ cung cấp cho bên trong đạo môn, đối với tiêu thụ bên ngoài thì vô cùng ít, hơn nữa giá của mỗi chiếc kính hiển vi đều trên trăm quan, trong nhà Tồn Trung huynh chỉ có mấy chục quan chỉ sợ là không thể mua được kính hiển vi đi? Không đợi Thẩm Quát nói xong, Triệu Nhan chợt ngắt lời y kỳ quái hỏi. 


- Hả? Tồn Trung huynh ngươi gây chuyện, vốn nên trấn an phu nhân thật tốt mới đúng, tại sao lại làm ra chuyện khiến cho nàng càng thêm tức giận? Triệu Nhan nghe đến đó không kìm nổi lại kinh ngạc nói.

- Ha hả, còn không phải là bởi vì sửa chữa cái kính hiển vi kia sao? Ta từng hỏi qua xảo thủ Lưu công nghệ chế tác kính hiển vi, đối với kết cấu kính hiển vi cũng hết sức quen thuộc, vì vậy sau khi mua chiếc kính hiển vi kia trở về, rất nhanh liền sửa không sai biệt lắm, chỉ có điều phía dưới cần một chiếc gương phản xạ thủy tỉnh, nhưng trong nhà thật sự không còn tiền mua gương rồi, vừa vặn lần trước sinh nhật phu nhân, ta liền mua chiếc gương nhỏ tặng nàng, vì vậy ta liền mang chiếc gương đó từ chỗ nàng lấy đi, từ trên đó cắt lấy một mảnh đặt lên trên kính hiển vi, kết quả sau khi bị nàng phát hiện, lúc này mới lại khóc náo lên, đã khiến quận vương chê cười rồi! Khi Thẩm Quát nói đến mình sửa chữa kính hiển vi trước đó, trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý, chẳng qua khi nói xong lời cuối cùng lại hơi ngượng ngùng.

- Ha ha ha, Tồn Trung huynh quả là một người kỳ diệu, ngay cả chuyện này cũng làm ra được, ta thấy tôn phu nhân đuổi ngươi ra ngoài cửa vẫn còn là nhẹ đấy! Triệu Nhan nghe đến đó lại cười to nói, không nghĩ đến bình thường Thẩm Quát nhìn qua nghiêm nghị, nhưng lại vì hứng thú của mình mà không để ý đến thân phận, không nghĩ đến hậu quả, tuy nhiên phỏng chừng cũng chính là vì thái độ nghiên cứu này của y, trong lịch sử mới giành được thành tựu khổng lồ như vậy.

Tuy nhiên cũng đúng vào lúc này, bỗng thấy một lão bộc. nhân vội vã xông vào quán rượu, khi thấy bàn rượu của Thẩm Quát, vẻ mặt lo lắng lập tức chạy lên phía trước nói: - Lão gia việc lớn không tốt rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện, ngài mau trở về đi thôi! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.