Triệu Nhan nghe đến đó kỳ quái hỏi, Từ Đắc Tổ thân là đầu lĩnh Âm Minh Ty, đồng thời cũng là nội gian lớn nhất trong cung, người như vậy nếu không nhanh chóng truy bắt, chỉ sợ sẽ làm cho toàn bộ Đại Tống khó có thể có cuộc sống bình an.
- Quận Vương có thể giải thích một chút vì sao phải đuổi bắt Từ Đắc Tổ hay không?
Lúc này Hoàng Ngũ Đức vẻ mặt nghĩ hoặc mở miệng hỏi, đây cũng là điều Triệu Thự cũng muốn hỏi, trước đây Triệu Nhan tuy rằng phái người hồi kinh báo tin, nhưng đối với Âm Minh Ty và tình huống Từ Đắc Tổ không có nói cho bất cứ kẻ nào, dù sao chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên hẳn muốn đích thân nói với Triệu Thự.
- Từ Đắc Tổ chính là đại đầu lĩnh Âm Minh Ty, lão vốn là hậu nhân Nam Đường Lý Dục, Âm Minh Ty chính là công cụ lão phục quốc, cho nên chỉ cần bắt được lão, toàn bộ Âm Minh Ty cũng liền tự sụp đổ, chỉ là ta đoán rằng Từ Đắc Tổ chỉ sợ đã chạy ra khỏi cung, tuy nhiên thừa dịp lão bây giờ còn chưa thể chạy xa, chúng ta có thể hết sức thử một lần xem có bắt lão lại được không?
Triệu Nhan lập tức lo lắng mở miệng nói.
- Cái gì? Này... Điều này sao có thể?
Triệu Thự và Hoàng Ngũ Đức nghe đến đó tất cả đều khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt đều là không thể tin nối, thứ nhất bọn họ không nghĩ tới đầu lĩnh Âm Minh Ty không ngờ là một tên thái giám, hơn nữa trong cung còn có được địa vị cao như vậy, thứ hai cũng không nghĩ tới Từ Đắc Tổ lai lịch lớn như vậy, lại còn liên quan đến Nam Đường đã diệt vong.
- Bây giờ không phải là thời điểm kinh ngạc, lão Hoàng ngươi vẫn là nhanh phái người đi bắt đi, tuy rằng không nhất định có thể bắt được, nhưng còn tốt hơn không làm gì cả!
Triệu Nhan lúc này mở miệng lần nữa, chỉ có điều hiện tại hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lúc trước Triệu Thự không đồng ý phái người bắt giữ Từ Đắc Tổ?
Nhìn đến Triệu Nhan lo lắng, Triệu Thự và Hoàng Ngũ Đức cũng nhìn nhau cười khổ, cuối cùng do Triệu Thự mở miệng nói:
- Nhan nhị, không phải ta không muốn bắt giữ Từ Đắc Tổ, mà là vì lão đã chết, đối với một người chết, chúng ta phải bắt thế nào đây?
- Cái gì? Đã chết? Này... Này...
Triệu Nhan lúc này vẻ mặt đều là không thể tin nổi, tuy nhiên rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, lập tức vẻ mặt kiên định nói:
- Đây tuyệt đối không có khả năng, Từ Đắc Tổ biết ta trốn đi, nhất định sẽ đoán được ta sẽ đem tin tức của lão lộ ra. Đối với lão mà nói, lúc này lập tức chạy trốn nhất định là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên giả chết chạy trốn không thể nghỉ ngờ cũng cao minh hơn một chút!
Khiến Triệu Nhan tuyệt đối không nghĩ tới chính là, hẳn vừa dứt lời, chỉ thấy Hoàng Ngũ Đức mở miệng phản bác:
- Giả chết? Điều đó không có khả năng, trong cung rất nhiều người đều nhìn thấy thi thể của Từ Đắc tổ, hơn nữa đều xác định người chết chính là hẳn ta!
- Ngay cả thi thể cũng có, lão rốt cuộc là chết như: thế nào?
Triệu Nhan nghe đến đó cũng kinh ngạc hỏi.
- Khởi bẩm quận vương, Từ Đắc Tổ là vì tuổi quá lớn, không cẩn thận rớt xuống giếng nước trong cung chết đuối, người hiểu biết về lão đều nói, mỗi sáng sớm lão đều sẽ đích thân đi đến bên giếng nước múc nước rửa mặt, đây là thói quen lão giữ vững được rất nhiều năm, chưa bao giờ để cho người khác hầu hạ, nhưng vài ngày trước, lão bỗng nhiên mất tích, cuối cùng hao tốn nhiều giờ mới từ trong giếng tìm được thi thể của lão, tuy rằng lúc ấy thi thể đã bị bọt nước làm cho sưng phồng nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái nhìn ra lão chính là Từ Được Tổ.
Hoàng Ngũ Đức lúc này mở miệng lần nữa nói, trong cung tuy rằng không thuộc về phạm vi Hoàng Thành Ty giám thị, nhưng y thân là đại thái giám nổi danh trong cung, trong cung phàm là có chút gì đó gió thổi có lay, đều không thể gạt được tai mắt của y.
- Vừa vặn chỉ hơi sưng thôi sao?
Triệu Nhan nghe đến đó lại có chút không dám tin tưởng nói, nếu hẳn là Từ Đắc Tổ, chỉ sợ sẽ đem thi thể ngâm mục nát mới cho người ta phát hiện, nhưng hiện tại chỉ là đem thi thế ngâm hơi sưng, cũng không ngại người khác phân biệt, này có thể cũng có chút ra ngoài dự liệu của hắn rồi.
- Đích xác chỉ là có chút sưng, hơn nữa chẳng những trong cung rất nhiều người đã từng gặp thi thể của lão, thậm chí ngay cả Thái hậu cũng tự mình đi nhìn một chút, kết quả sau khi trở về khóc cả ngày, về sau Thọ Khang Công chúa đi khuyên bảo một chút, mới khiến cho Thái hậu không khóc nữa, tuy nhiên nghe nói đến hiện tại Thái hậu cũng không cười nổi, vẫn nói với người khác chuyện lúc trước Từ Đắc Tổ ở rong loạn quân cứu bà.
Hoàng Ngũ Đức lúc này mở miệng lần nữa nói.
- Ta không tin, thi thể của lão ở đâu, ta muốn đích thân đi xem một cái!
Triệu Nhan lúc này vẫn kiên trì quan điểm của mình, theo hẳn, người giống Từ Đắc Tổ không có khả năng đơn giản chết như thế.
- Này...
Hoàng Ngũ Đức lúc này nhưng có chút khó xử nhìn về phía Triệu Thự, bởi vì Từ Đắc Tổ đã được an táng, lúc này muốn xem thi thể của lão, vậy cũng chỉ có thể mở hòm quan tài khám nghiệm tử thí rồi, tuy nhiên Từ Đắc Tổ mặc dù là thái giám, nhưng trong cung cũng rất có địa vị, hơn nữa Thái hậu lại là người nhớ ân tình cũ, cho nên Hoàng Ngũ Đức cũng không dám tự tiện tác chủ.
Triệu Thự vẫn không có nói gì, dường như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, bây giờ nhìn đến Hoàng Ngũ Đức và Triệu Nhan nhìn về phía mình, ông lại không nói đồng ý hay không đồng ý, ngược lại cười nhạt hướng. Triệu Nhan hỏi:
- Nhan nhi, Từ Đắc Tổ là người của Thái hậu, rồi lại là đầu lĩnh Âm Minh Ty, con cảm thấy Thái hậu có biết chuyện này không?
Nghe được Triệu Thự hỏi ra vấn đề này, Triệu Nhan cũng là bị hù thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy, người già mà thành tinh Hoàng Ngũ Đức lại cúi đầu không nói được một lời, giống như nháy mắt liền biến thành đầu đất. Tuy nhiên chuyện này cũng không thể, trách y, bởi vì vấn đề này thực sự quá mẫn cảm, làm không tốt sẽ tạo thành một hồi kịch biến, hơn nữa Triệu Thự vẫn bị Tào Thái hậu đè ép, vì thế chịu không ít khinh bị, sau lại dựa vào Hàn Kỳ và lời khuyên của Âu Dương Tu, mới khiến cho Tào Thái hậu buông xuống đại quyền trong tay, cho nên Triệu Thự hoàn toàn có lý do trả thù Thái hậu.
- Này....
Triệu Nhan lúc này cũng có loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan, tuy nhiên cuối cũng hãn rốt cục vẫn phải cắn răng nói:
- Khởi bẩm phụ thân, nhi thăn trong địa cung đã từng cùng Từ Đắc Tổ nói chuyện với nhau, lão kể chuyện xưa vì ở trong cung có địa vị cao, năm đó trận chính biến Nhân Tông chính là lão một tay bày ra, cũng chính là dựa vào trận chính biến này, mới khiến cho lão trùng hợp cứu Thái hậu, do đó ở trong cung có chỗ dựa vào, từ điểm này có thể thấy được, Thái hậu với thân phận của Từ Đắc Tổ hoàn toàn không biết gì cá, chỉ bị lão che mắt mà thôi.
Triệu Nhan mặc dù không có nói rõ, nhưng ý tứ lại rất minh bạch, không hy vọng chuyện Từ Đắc Tổ liên lụy đến Thái hậu. Về công mà nói, bất kể là do đời sau đánh giá hay do Triệu Nhan tự mình cảm thấy, đều cho rằng Tào Thái hậu cũng không phải một người xấu, ngược lại còn có thể ổn định triều cục, cống hiến không nhỏ, đây đối với một nữ nhân mà nói đều là vô cùng không đễ dàng. Vê tư mà nói, Tào Thái hậu là cô cô Tào Dĩnh, lúc trước cũng chính là bà gật đầu, mới để Tào Dĩnh gả cho hắn, cho nên từ hai phương diện này mà nói, Triệu Nhan đều không hy vọng Tào Thái hậu bị liên lụy đến chuyện này.
Nghe được Triệu Nhan nói như thế, Triệu Thự lại dùng một loại ý tứ hàm súc không rõ nhìn hẳn hồi lâu, điều này làm cho Triệu Nhan cũng hết sức khẩn trương, tuy nhiên rất nhanh chỉ thấy Triệu Thự chợt cười to nói:
- Nếu là khi Thái hậu chưa uỷ quyền, Từ Đắc Tổ này đối với ta mà nói, đích thật là cơ hội tốt, đáng tiếc hiện tại Thái hậu đã uỷ quyền, cho nên bất kể chuyện này có liên lụy đến Thái hậu hay không, cũng đều chỉ có thể từ bỏ như vậy thôi
-Á?
Triệu Nhan vừa mới bắt đầu cũng không có nghe hiểu Triệu Thự có ý gì, tuy nhiên rất nhanh hẳn liền hiểu được, Tào Thái hậu và Triệu Thự là hai cung bất hoà thiên hạ đều biết, tuy nhiên sau đó Tào Thái hậu cũng do đám người Hàn Kỳ khuyên bảo uỷ quyền, nếu lúc này Triệu Thự dùng đại quyền động đến Tào Thái hậu, bất kể là bởi vì lý do gì, bất kể lý do này là đầy đủ cỡ nào, cuối cùng đều sẽ bị người trong thiên hạ nghĩ lầm Triệu Thự nhỏ nhen, ở sau lưng trả thù Tào Thái hậu, cho nên đối với Triệu Thự mà nói, dùng chuyện Từ Đắc Tổ liên lụy đến Thái hậu thật sự có chút không sáng suốt.
- Bệ hạ anh minh! Từ Đắc Tổ chính là dư nghiệt tiền triều, lấy thân phận của Thái hậu, nếu biết từ trước, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên giết lão, cho nên lão nô cũng hiểu được Thái hậu là bị tên tặc tử Từ Đắc Tổ này che mắt.
Lúc này đã hiểu thái độ của Triệu Thự Hoàng Ngũ Đức cũng cười mở miệng nói, bất quá chuyện vuốt mông ngựa này càng làm cho Triệu Nhan khinh bỉ lườm y một cái, đối diện Hoàng Ngũ Đức cũng chỉ cười ha hả, dù sao y không thể so với Triệu Nhan, đối với cái loại chuyện này cũng không dám dễ dàng phát biểu quan điểm của mình.
- Phụ hoàng, nhí thần thỉnh cầu mở hòm quan tài khám nghiệm tử thi, không tận mắt nhìn thấy thi thể, ta tuyệt đối không tin lão sẽ khinh địch như vậy mà chết!
Triệu Nhan lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy nhiên rất nhanh lại hướng Triệu Thự năn nỉ nói
Nghe được thỉnh cầu của Triệu Nhan, Triệu Thự đang suy nghĩ một lát, rốt cục gật đầu nói:
- Lão Hoàng, tin tức việc ta bị bắt cóc tuy rằng bị phong tỏa rồi, nhưng đại ca cũng rõ, hôm nay sao không thấy huynh ấy?
-Ai ôi!!!! Ngài coi lão nô trí nhớ tệ quá, nếu là quận vương không hỏi tới, lão nô thiếu chút nữa quên mất tin tức này.
Hoàng Ngũ Đức lúc này vỗ trán nói:
- Dĩnh Vương điện hạ cũng không ở kinh thành, ngay khi quận vương gặp chuyện không may, ngày hôm sau, chiến cuộc Tây Hạ và Liêu quốc bên kia xuất hiện biến hóa, thậm chí ảnh hưởng đến kế hoạch của Đại Tống ta đối với Tây Hạ, cho nên bệ hạ phái Dĩnh Vương điện hạ tiến đến biên cương Tây Hạ trấn thủ, tuy nhiên ở thời điểm Dĩnh Vương rời đi, cố ý dặn dò ta nhất định phải tìm quân vương an toàn trở về!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]