Trên xe ngựa lão lư thong dong, Triệu Nhan nhầm hờ mắt ngồi đó, Nhan Ngọc Như bên cạnh nằm dựa nửa người nửa tỉnh nửa mơ, trong xe vô cùng yên tĩnh. Hai ngày trước sau khi Tào Trung đem người ngựa tìm thấy bọn họ, chỉ ở trong thôn Đại Hồ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng lập tức ngựa không ngừng vó hướng về kinh thành, thậm chí đến thành Thiền Châu cũng không về.
Triệu Nhan bọn họ sở dĩ gấp gáp lên đường như vậy, chủ yếu là có hai nguyên nhân, thứ nhất Triệu Nhan nhớ nhà nóng lòng, muốn sớm quay về nhà, cũng để Tào Dĩnh bọn họ yên tâm, thứ hai Tào Trung cũng. vội vàng đưa Triệu Nhan về kinh thành, điều này chủ yếu là y lo lắng người khác sau khi nhận được tin qua đây cướp công của y, phải biết công lao một mình y đưa Triệu Nhan vẽ kinh thành, phải nhiều hơn công lao cùng người khác hộ tống Triệu Nhan về kinh thành.
Cũng chính vì sự thúc giục không ngừng của Triệu Nhan và Tào Trung trên đường, nên tốc độ đi đường của họ cực nhanh, chỉ tốn một ngày đã đến bờ sông Hoàng Hà, Hoàng Hà thời kì Bắc Tống này chỉ là một lạch trời, trên sông cũng không có cầu lớn bằng sắt thép của hậu thế, muốn qua sông ngoài ngồi thuyền ra, thì chỉ có đi qua cầu phao trên sông.
Cầu phao trên sông Hoàng Hà cũng do quan phủ đốc làm, bình thường đều có người đặc biệt trông coi, khi qua cầu cũng phải nộp một khoản thuế nhất định, hơn nữa trước khi sông Hoàng Hà đóng băng mùa đông hàng năm, cầu phao trên sông cũng phải dỡ bỏ toàn bộ, nếu không đợi đến khi mùa xuân đến băng tan, chắc chân sẽ khiến toàn bộ cầu phao nổi lung tung tán loạn.
Bởi vì người qua sông rất nhiều, hai bên cầu phao thông thường sẽ xếp hàng rất dài, một số người thậm chí phải chờ mấy ngày mới có thể sang cầu, đội ngũ hộ tống Triệu Nhan khi đến bên bờ sông Hoàng Hà, chính là nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng Hoàng Thành ty của Hứa Sơn bọn họ lại có đặc quyền, chỉ căn phái người lấy thẻ bài cho quan viên canh giữ cầu phao xem, căn bản không căn nhắc đến tên Triệu Nhan, lập tức khiến mấy tên quan lại béo múp kia trở nên hết sức ân căn, không căn dùng đến một khác (15 phút) đã sắp xếp cho Triệu Nhan bọn họ qua cầu.
Sau khi vượt qua sông Hoàng Hà, thành Khai Phong đã ở ngay trước mắt, Triệu Nhan lúc này cũng nhớ nhà như dao cứa. Hơn nữa vừa hay họ đi từ phương bắc đến, cần phải đi qua cổng Cựu Tào vào thành, biệt viện của Triệu Nhan năm ngoài cổng Cựu Tào, cho nên cho dù Triệu Nhan biết Triệu Thự vẫn đang đợi hắn trong cung, hắn vẫn không kìm chế được muốn về nhà trước một chuyến.
Thấy biệt viện càng ngày càng gần, gương mặt Triệu Nhan càng tỏ ra xúc động, nhưng cũng chính lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Nhan Ngọc Như lên tiếng:
- Đợi một chút, dừng xe ngựa lại. Ta muốn xuống. xe!
Triệu Nhan nghe thấy tiếng của Nhan Ngọc Như. quay đầu nhìn lại, thì phát hiện nàng lúc này vẻ mặt hoảng hốt, dường như đang sợ sệt gì đó, khiến Triệu Nhan không giấu nổi có chút buồn cười nói:
- Nương tử nói gì cơ, chúng ta sắp về đến nhà rồi, trong nhà còn có rất nhiều người đang đợi chúng ta, sao có thể xuống xe từ đây?
Từ sau khi Nhan Ngọc Như “mất trí nhớ, Triệu Nhan vẫn luôn đóng vai phu thê với nàng. Cho dù đám người Hứa Sơn và Tào Trung sau khi tìm thấy hắn, hắn vẫn cứ dùng danh nghĩa vợ chồng với Nhan Ngọc Như. Khiến Tào Trung suýt chút nữa cho răng Nhan Ngọc Như là Tảo Dĩnh. Mặt khác đáng nhắc đến là, Nhan Ngọc Như lại vô cùng điềm tĩnh trước chuyện Triệu Nhan tự nhiên trở thành quận vương này, dường như sớm đã biết rồi, thậm chí đến hỏi cũng không cần hỏi, Triệu Nhan cũng dường như sớm đã biết kết quả này, cũng không truy vấn.
- Thiếp... thiếp... thiếp chỉ là muốn xuống xe hít thở không khí. Mau dừng xe lại có được không?
Nhan Ngọc Như lúc này gần như dùng giọng khẩn cầu nói, tuy trước đó nàng đã hạ quyết tâm, nhưng khi đối mặt với sự việc, nàng lại đột nhiên phát hiện bản thân dường như không dũng cảm như mình tưởng tượng, vì vậy mới chùn bước.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Nhan Ngọc Như, Triệu Nhan lại lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vì căng thẳng mà toát đầy mồ hôi nói:
- Ngọc Như, tâm trạng của nàng ta đều hiểu, nếu trước đó nàng đã chủ động đi thêm bước này, thì sau đó hãy để ta bước những bước còn lại!
Nghe thấy lời nói chân thành của Triệu Nhan, cảm nhận được tình cảm ấm áp trong ánh mắt của hắn, Nhan Ngọc Như nhất thời cảm động lệ nóng tràn mi, chợt không kiềm chế được tình cảm nhào vào lòng Triệu Nhan nói:
- Phu quân xin lỗi, thiếp... thiếp trước đây đã giả vờ mất trí nhớ để lừa chàng!
- Ta biết, cũng trước giờ chưa từng trách nàng, huống chỉ sau này nàng không phải cũng không cần che giấu nữa sao?
Triệu Nhan giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Nhan Ngọc Như dịu dàng nói.
Cảm nhận được sự trấn an của Triệu Nhan, tâm trạng Nhan Ngọc Như cũng dăn dần bình tĩnh trở lại, nhưng rất nhanh lại nhẹ giọng nói:
- Ban đầu khi thiếp tỉnh dậy, đích thực không nhớ ra chuyện trước kia, nhưng chỉ nửa ngày sau đã hồi phục, chỉ là lúc đó quận vương và thiếp lấy danh nghĩa phu thê, cũng chăm sóc thiếp từng li từng tí, khiến thiếp trong lúc hồ đồ, sau này còn có một ý nghĩ tham lam hơn...
- Ta biết, những điều này ta biết hết!
Triệu Nhan lại lặp lại, trước đó khi hắn nhìn ra Nhan Ngọc Như đang giả vờ mất trí, ban đầu còn hơi hoài nghi, nhưng nhanh chóng liền hiểu ra, trải qua gần bó mấy ngày này, đặc biệt là đồng sinh cộng tử trong mạch sông ngầm, không những Triệu Nhan nảy sinh tình cảm với Nhan Ngọc Như, cùng lúc cũng khiến Nhan Ngọc Như nảy sinh tình cảm với Triệu Nhan, chỉ có điều với tính cách của nàng, căn bản không biết nên biểu đạt tình cảm này thế nào, càng không biết đối diện với các thê thiếp của Triệu Nhan ra sao?
Vừa hay lúc đó vì để che đậy thân phận, Triệu Nhan lại lấy danh nghĩa phu thê với Nhan Ngọc Như, khiến Nhan Ngọc Như giấu diếm chuyện mình đã hồi phục trí nhớ, còn ý nghĩ tham lam hơn mà nàng nói, thực ra cũng rất đơn giản, đó chính là nàng phát hiện sau khi mình mất trí, Triệu Nhan liền có trách nhiệm chăm sóc nàng, hơn nữa nàng cũng có thể giả mất trí để nhận Triệu Nhan là phu quân của mình, cứ như vậy, cũng sẽ hợp tình hợp lí vào quận vương phủ, đồng thời cũng hóa giải sự ngượng ngùng khi gặp mặt giữa nàng và đám người Tào Dĩnh.
Đương nhiên kế hoạch của Nhan Ngọc Như đích thực vô cùng khả thí, nhưng nàng đã đánh giá quá cao tố chất tâm lí của mình, đặc biệt là bây giờ cách biệt viện của Triệu Nhan ngày càng gần, Nhan Ngọc Như ngày càng hoài nghỉ kế hoạch của bản thân, trong lòng cũng khủng hoảng hơn rất nhiều, kết cục không chịu nổi áp lực, nên lúc nãy mới nói muốn xuống xe, thực ra nàng định chạy trốn.
Ngay khi Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như trò chuyện, biệt viện cũng ở trong tâm mắt, khi Triệu Nhan nhìn biệt viện ở phía xa, gương mặt cũng lộ ra biểu cảm kích động, chỉ là lúc này Nhan Ngọc Như lại không giấu nổi vẻ bất an, may mà lúc đó Triệu Nhan nắm chặt bàn tay của nàng, mới khiến Nhan Ngọc Như không chạy trốn nữa.
Tín Triệu Nhan an toàn sớm đã được Hứa Sơn dùng bồ câu đưa thư về, Hoàng Ngũ Đức sau khi nhận được tin cũng lập tức thông báo cho Triệu Thự, Triệu Thự lại giống như lần trước, nói với Thọ Khang công chúa tin này trước tiên, sau đó do Thọ Khang công chúa nói với Tào Dĩnh bọn họ, điều này cũng khiến đám người Tào Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, ngày đêm chờ mong Triệu Nhan trở về.
Có điều tốc độ trở về của Triệu Nhan lần này vượt xa dự liệu của mọi người ở kinh thành, đây chủ yếu là do Triệu Nhan nhớ nhà sốt ruột, và vị Tào đoàn luyện sứ kia nóng lòng lập công gây nên, khiến Triệu Nhan khi vẽ đến kinh thành, đa số người đều vẫn chưa biết in này, thậm chí Triệu Nhan cũng chỉ sai Hứa Sơn phái người đi báo tin cho Hoàng Ngũ Đức và Triệu Thự, còn “Tào Dĩnh ở nhà lại chưa nhận được bất kì thông báo nào, vì Triệu Nhan muốn cho nàng ấy một bất ngờ.
Cũng chính vì như vậy, khi đại quân hộ tống Triệu Nhan tới trước cổng lớn biệt viện, hộ vệ hai bên cổng biệt viện đều giật thót mình, nhưng ngay sau khi nhìn thấy Triệu Nhan nhảy xuống từ trên xe ngựa, lại khiến hộ vệ đều sướng như điên, lập tức lên trước hành lễ, đồng thời còn có hộ vệ định chạy vào trong phủ báo tin, nhưng lại bị Triệu Nhan ngăn lại, sau đó hẳn kéo Nhan Ngọc Như bước nhanh vào phía trong biệt viện.
Bàn tay Nhan Ngọc Như được Triệu Nhan nắm. chặt, ban nấy trên xe ngựa vẫn không sao, nhưng bây giờ sau khi vào tới biệt viện, xung quanh đều là tôi tớ của biệt viện, hơn nữa chắc chắn phần đông đều nhận ra nàng là giáo viên trong trường tiểu học này, lúc này nhìn thấy nàng tay trong tay với Triệu Nhan, ai nấy đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cũng khiến Nhan Ngọc Như xấu hổ đến độn thổ, muốn buông ra nhưng lại bị Triệu Nhan nằm rất chặt, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu cùng Triệu Nhan bước nhanh vào bên trong.
Kể từ khi biết Triệu Nhan đã được tìm thấy, hơn nữa đang được quân đội hộ tống về kinh thành, Tào Dĩnh bọn họ cũng coi như hoàn toàn yên tâm, không khí trong nhà cũng trở nên thoải mái hơn hẳn, đặc biệt là ba người Tiết Ninh và Gia Luật Tư, Âu Dương Uyển Linh, trước đó rõ ràng biết Triệu Nhan chắc chắn xảy ra chuyện, nhưng lại phải giả như không biết gì, hiện tại cuối cùng cũng không căn giả vờ nữa.
Khi Triệu Nhan đến biệt viện, đã là xế chiều, Tào Dĩnh bọn họ đều tập trung ở hoa viên bên trong nhà thưởng trà, tiện thể cũng giải tỏa một chút tâm trạng căng thẳng khoảng thời gian trước, nhưng khiến tất cả mọi người không nghĩ đến là, lúc này bỗng nhiên có tỳ nữ vội vàng chạy đến bẩm báo:
- Khởi bẩm vương phi, công chúa, và các vị phu nhân, quận vương quay về rồi!
- Cái gì?
Tào Dĩnh vừa dứt lời, thì nghe thấy từ lối vào của hoa viên vang lên tiếng nói quen thuộc của Triệu Nhan, ngay sau đó chỉ thấy Triệu Nhan sải bước lớn đi đến, khuôn mặt cũng tràn ngập nụ cười sáng lạn.
Nhìn thấy Triệu Nhan đi đến, Tào Dĩnh bọn họ đầu tiên ngây người, kế tiếp đều lộ ra biểu cảm không dám tin, trong đó Tào Dĩnh xúc động hơn hết lệ ngắn lưng tròng, đang định bước nhanh lên trước nghênh đón, nhưng cũng chính lúc này, nàng chợt nhìn thấy Triệu Nhan đang nắm tay một thiếu nữ tuyệt mĩ, mà cô nương này chính là Nhan Ngọc Như mất tích củng Triệu Nhan.
Tào Dĩnh nhìn thấy Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như cùng nhau xuất hiện, hơn nữa còn với thái độ thân mật như vậy, khiến nàng lập tức dừng bước, nước mắt cũng biến mất, ngược lại dùng ánh mắt đánh giá xem xét Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, khóe miệng nhếch lên điệu cười khiến người ta không thể nắm bắt được.
So sánh với phản ứng của Tào Dĩnh, Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa chỉ sửng sốt một lát rồi nhìn nhau cười, từ sau khi nhìn thấy Nhan Ngọc Như ở trường học, họ đã biết sẽ có ngày này, còn về Tiết Ninh Nhị, Gia Luật Tư và Âu Dương Uyển Linh, đều tỏ rõ thái độ ghen tuông, đặc biệt là Tiết Ninh Nhi càng thở dài trong lòng, tình huống mà nàng lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]