Trước cửa địa cung giam giữ đám người Triệu Nhan trước đó, Hoàng Ngũ Đức mặt mày u ám nhìn tòa địa cung giống điện Thùy Củng y như đúc trước mặt, liền ngẩng đầu lên phía trước khoát tay nói:
- Lục soát!
Theo tiếng mệnh lệnh của ông, một phần binh lính của Hoàng thành ty phía sau lập tức cầm kiếm lên trước, vài người mở cánh cổng địa cung ra, sau đó cầm đuốc xông vào trong, lần này Hoàng Ngũ Đức mang đến hơn một ngàn người, vốn cho rằng sẽ gặp phải một đội phòng ngự, không ngờ khi họ tới, trong địa cung lại một màu đen như mực, căn bản không giống như có người ở.
Hoàng Ngũ Đức sở dĩ có thể đưa người của Hoàng thành ty xuất hiện trước địa cung, chủ yếu là ông trước đó đột nhiên nhận được một bức thư kì lạ, trên thư chú thích bảo ông đích thân mở, hơn nữa còn bị vứt trong một trạm gác ngầm ở Hoàng thành ty, khi Hoàng Ngũ Đức mở bức thư ra, lại phát hiện trong thư có một tấm bản đồ, trên bản đồ ghi rõ vị trí của địa cung và cách vào trong, ngoài ra còn có một bức thư ngắn, bên trên nói Triệu Nhan trước bị giam cầm ở đó, hai ngày trước thừa cơ trốn ra ngoài, chỉ là hiện tại không ai biết Triệu Nhan ở đâu, khả năng lớn nhất chính là đi nhăm vào trong nhánh sông dưới mạch nước ngầm, cho nên bảo Hoàng Ngũ Đức tận lực tìm kiếm.
Hoàng Ngũ Đức sau khi nhận được bức thư kì lạ này, ban đầu còn cho rằng là một cái bẫy, nhưng Triệu Nhan mất tích đã nửa tháng, lại vẫn không có bất cứ tin tức gì, khiến Triệu Thự đã vô số lăn gọi ông đến tức giận trách mắng một trận, nên chỉ căn bất cứ tin tức gì liên quan đến Triệu Nhan, ông đều không thể bỏ qua, cho dù biết rõ là cái bẫy ông cũng phải nhảy vào, vì vậy ông mới mang đại quân đến, kết quả địa cung đúng thật tìm thấy. Lại không ngờ cả địa cung không một bóng người, một khoảng không vắng lặng.
Hoàng Ngũ Đức không hề biết, người gửi thư cho ông chính là Liễu Không gần như cùng lúc thoát ra ngoài với Triệu Nhan, lúc đó y nhân sự giúp đỡ của hỏa hoạn và nội ứng, cuối cùng cũng thoát khỏi địa cung, hơn nữa vô cùng thuận lợi lên mặt đất. Nhưng khiến Liễu Không không ngờ đến là, Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như vốn nên cùng y thoát ra ngoài lại mất tích, hơn nữa Âm Minh ty cũng không bắt được họ, khiến Liễu Không hết sức sốt ruột.
Đợi hai ngày sau, Liễu Không vẫn chưa tìm thấy Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như, cuối cùng y đoán Triệu Nhan bọn họ khả năng nhất là vào nhầm một nhánh khác trong mạch nước ngầm, nếu đúng là như vậy, chỉ dựa vào một mình Liễu Không căn bản không thể tìm được, cho nên y sau khi suy nghĩ kĩ càng, cuối cùng vẫn quyết định gửi tin này cho Hoàng Ngũ Đức, muốn mượn sức mạnh triều định Đại Tống tìm kiếm Triệu Nhan.
Hoàng Ngũ Đức ở bên ngoài lo lắng đợi lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy có một thủ hạ căm mấy món đồ chạy như bay tới bẩm báo với ông:
- Khởi bẩm Hoàng công công, thuộc hạ phát hiện vài bộ y phục trong điện bên cạnh, hình như là quận vương khi mất tích đã mặc!
- Lấy cho ta xem!
Hoàng Ngũ Đức nghe đến đây găn như hét lớn một tiếng, tiến một bước giằng lấy, sau đó chăm chú xem xét từng bộ, ông trước đó sớm đã điều tra rõ ràng Tình hình mất tích trước đó của Triệu Nhan, cho nên liếc mắt cũng nhận ra đây chính là quần áo của Triệu Nhan.
- Ngoài quần áo ra còn phát hiện gì nữa?
Xác nhận Triệu Nhan từng bị nhốt ở đây, Hoàng Ngũ Đức cũng không khỏi kích động truy hỏi. Tuy cả địa cung đã vườn không nhà trống, nhưng nói không chừng có thể theo manh mối này tìm thấy Triệu Nhan.
- Khởi bẩm Hoàng công công, cửa sổ của điện bên cạnh đó đều được gia cố qua, xem ra là chuyên dùng để giam giữ người, nhưng chúng thần phát hiện trong điện bên cạnh có ba phòng từng được sử dụng, cũng chính là nói ít nhất có ba người từng bị giam giữ ở đó. Trong đó một người là nữ nhân, ngoài ra một bên địa cung có rất nhiều phòng bị lửa thiêu rụi, có không ít vết tích người cứu hỏa, nhưng lại không tìm thấy xác.
Lại có người tới bẩm báo, trong thời gian ngắn đã Tìm thấy nhiều tình báo hữu ích như vậy. Điều này đối với Hoàng thành ty mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Vậy thì đúng rồi!
Hoàng Ngũ Đức nghe đến đây cũng hưng phấn kêu lớn một tiếng, tuy trên thư không nói Triệu Nhan thoát ra ngoài thế nào, nhưng theo Hoàng Ngũ Đức thấy, rất có khả năng là trong địa cung xảy ra hỏa hoạn, sau đó Triệu Nhan mới nhân cơ hội trốn thoát. Đáng tiếc phán đoán này của ông lại sai lầm, nhân lúc hỏa hoạn trốn ra ngoài là Liễu Không, Triệu Nhan lại chạy trốn trước khi lửa cháy.
- Truyền lệnh của ta, rà soát kĩ càng mạch nước ngầm dọc theo phía trước địa cung này, nhất định phải tìm thấy tung tích quận vương!
Khi nói đến đây, Hoàng Ngũ Đức sau cùng lại thêm một câu:
- Không từ bất cứ giá nào!
Nếu địa cung đã thực sự tồn tại, hơn nữa Triệu Nhan cũng đích thị bị giam giữ ở đó, thì theo Hoàng Ngũ Đức thấy, nội dung bức thư thần bí ấy càng đáng tin hơn, đặc biệt là chuyện Triệu Nhan khả năng vào nhầm nhánh sông trong mạch nước ngăm, càng khiến ông lo lắng vạn phần, cho nên mới hạ mệnh lệnh không từ bất cứ giá nào này.
- Rõ!
Người Hoàng thành ty xung quanh lập tức thưa một tiếng, sau đó truyền lại mệnh lệnh này xuống dưới, rất nhanh cả Hoàng thành ty bắt đầu hành động, vô số thuyền nhỏ vào trong mạch nước ngầm, bắt đầu tìm kiếm tung tích Triệu Nhan khắp nơi.
Chuyện địa cung bị phát hiện, và Triệu Nhan trốn thoát, nhưng lại có thể vào nhầm nhánh trong mạch nước ngầm, Hoàng Ngũ Đức mau chóng báo cáo Triệu Thự, kết quả khiến Triệu Thự vừa bất ngờ vừa vui mừng, bất ngờ là do lại có người xây dựng một tòa địa cung giống điện Thủy Củng y như đúc dưới lòng đất, dã tâm đã rõ rành rành như vậy, vui là vì Triệu Nhan cuối cũng cũng có tin tức, hơn nữa còn có thể trốn thoát từ trong tay kẻ bắt cóc hắn, tuy hiện tại vẫn chưa có tung tích, nhưng vẫn an toàn hơn rơi vào trong tay của bọn bắt cóc hắn đó, nên điều này đối với Triệu Thự mà nói là một tin vui lớn, chỉ hi vọng ông trời phù hộ, để Triệu Nhan không xảy ra bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào nữa.
Triệu Thự sau khi vui vẻ, lập tức gọi Thọ Khang công chúa luôn chầu chực sẵn trong cung tới, sau đó nói với nàng ta tin tốt này, kết quả Thọ Khang công chúa nghe xong gần như vui mừng nhảy cẵng lên, cũng chưa kịp cáo biệt Triệu Thự, cứ thế quay người chạy, nàng phải nhanh chóng nói với Tào Dĩnh và Bảo An công chúa tin lành này, chỉ là Triệu Thự phía sau nhìn đứa con gái đáng lo này của mình, lại không khỏi cười khổ một tiếng, Thọ Khang công chúa sớm đã đến tuổi gả chồng rồi, lại vẫn không có một chút sự thanh cao nào của công chúa nên có, hơn nữa còn không chịu lấy chồng, khiến người làm phụ thân như ông cũng hết sức đau đầu.
Thọ Khang công chúa gần như chạy không nghĩ đến biệt viện ngoài thành, sau đó kích động tới phòng Tào Dĩnh, lại không ngờ Bảo An công chúa cũng ở đây, khiến nàng vô cùng vui mừng nói:
- Nhị tỷ, Dĩnh nhị, ta có một tin vui lớn muốn nói với hai người!
Tuy nhiên khiến Thọ Khang công chúa muôn phần không ngờ tới là, chỉ thấy Tào Dĩnh và Bảo An công chúa cũng đều mặt mày vui vẻ cười nói
- Bọn muội đều biết rồi. Phu quân đã thoát ra từ tay những kẻ bắt cóc chàng!
- Hả? Chuyện này cha mới vừa nói với ta, hai người... hai người sao lại biết?
Thọ Khang công chúa nghe đến đây vô cùng ngạc trợn tròn mắt, thậm chí có chút không dám tin hỏi.
- Liễu Không gửi thư cho ta, thời gian chàng mất tích, thực ra là bị nhốt chung với tam đệ trong địa cung, hai ngày trước mới thoát ra ngoài. Chỉ là tam đệ và Nhan Ngọc Như khi trốn ra ngoài xảy ra ít vấn đề, bây giờ không có ai biết họ đang ở đâu.
Bảo An công chúa vui vẻ cất lời, thời gian trước sau khi Hương Tích tự xảy ra thảm án, nàng cũng sau này mới biết, nhưng trực giác nói với nàng, Liễu Không chắc chắn chưa chết, sự thực cũng chứng minh trực giác của nàng là chính xác.
- Thì ra là thế, vậy người báo tin cho triều đình chắc cũng là Liễu Không!
Thọ Khang công chúa cũng không ngốc, chốc lát đã đoán ra bức thư thần bí đó chắc là do Liễu Không viết.
- Không sai. Liễu Không nói tam đệ rất có khả năng vào nhăm nhánh sông trong mạch nước ngầm, một mình đệ ấy không thể tìm kiếm, cho nên chỉ có thể mượn lực lượng của triều đình giúp!
Bảo An công chúa cười nhẹ lên tiếng, thực ra nàng cũng giấu một số chuyện, ví dụ như trong thư Liễu Không đã nói thẳng ra thân thế của y, thậm chí đến quan hệ giữa Từ Đắc Tổ, Nhan Ngọc Như và y cũng không che giấu, nhưng Bảo An công chúa không hề để ý tới điều này, nàng để tâm hơn vẫn là suy nghĩ của Liễu Không, chứ không phải những thứ không liên quan kia.
- Nói đến nhánh sông trong mạch nước ngầm, tam đệ nếu thật sự đâm nhầm vào đó, sẽ không có nguy hiểm chứ?
Lúc này Thọ Khang công chúa chợt nghĩ đến một vấn đề, liền mở miệng hỏi, nàng ta không có bất cứ khái niệm gì về mạch sông ngăm, nên mới hỏi như vậy.
Nghe thấy lời của Thọ Khang công chúa, Bảo An công chúa và Tào Dĩnh cũng đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều bất lực lắc đầu nói:
- Chúng ta cũng không biết mạch sông ngăm là cái gì. Thiết nghĩ nguy hiểm chắc chắn là có, nhưng dù nguy hiểm đến thế nào, cũng an toàn hơn rơi vào trong tay bọn bắt cóc đệ ấy.
Cách nghĩ của Bảo An công chúa và Tào Dĩnh gần như giống Triệu Thự, sau khi suốt quãng thời gian Triệu Nhan bị bắt cóc, một mạch không có bất kì tin tức gì. Điều này khiến bọn họ đều có chút tuyệt vọng, bây giờ không những có tin tức, hơn nữa còn là tin Triệu Nhan trốn thoát, đây đối với bọn họ mà nói, đã coi như là tin vui động trời rồi.
- Đúng là vậy, thật sự hi vọng tam đệ và Nhan Ngọc Như mau chóng trở về, trường học thiếu đi bọn họ, đám trẻ sắp quậy tung trời rồi!
- Ngọc Như, nàng cuối cùng tỉnh rồi!
- Ngươi... ngươi là ai?
Khiến Triệu Nhan vạn lần không ngờ tới là, sau khi Nhan Ngọc Như mở đôi mắt vô hồn nhìn hẳn một cái, chợt có chút hoang mang nói, dường như căn bản không quen biết hẳn vậy.
Nhìn thấy thái độ của Nhan Ngọc Như, Triệu Nhan đầu tiên sững sờ, ngay sau đó trong đầu lóe lên ba chữ “mất trí nhớ”, điều này khiến Triệu Nhan bỗng nhiên than vấn một tiếng, lòng nghĩ sẽ không cẩu huyết vậy chứ, chưa nghe nói mất máu quá nhiều cũng sẽ mất trí nhớ à nha?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]