Từ Đắc Tổ nói xong thì dùng một loại ánh mắt điên cuồng và đắc ý nhìn Liễu Không và Nhan Ngọc Như, dường như là hết sức hài lòng với quyết định này của mình. Thậm chí còn hơi gật đầu, sau đó mới xoay người rời khỏi, vài thị nữ bưng y phục cũng đặt y phục xuống, trong đó Ẩn Nương dường như muốn nói cái gì với Nhan Ngọc Như, nhưng dường như lại không dám nói, cuối cùng rơi nước mắt rời khỏi.
Đợi cho Từ Đắc Tổ rời đi, mấy gã thủ vệ khống chế Liễu Không cũng buông y rời khỏi, sau đó cửa điện bị đóng lại. Trong điện chỉ còn lại ba người Triệu Nhan, chỉ có điều lúc này Liễu Không suy sụp ngồi dưới đất, Nhan Ngọc Như cản chặt môi, cố gắng khiến mình không khóc ra thành tiếng, nhưng nước mắt lại ngăn không được mà ào ào chảy xuống.
Triệu Nhan nhìn đến đây không khỏi thở dài một tiếng, cho dù không có tình cảm thì hành động mất hết tính người này của Từ Đắc Tổ cũng khiến cho huynh muội bọn họ tổn thương trong lòng. Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm để suy sút, Triệu Nhan đi tới bên cạnh Liễu Không thấp giọng nói:
- Không, kế hoạch chạy trốn chúng ta đã quyết định rồi, nếu ngươi không muốn thành hôn với em gái ruột của mình thì lập tức tỉnh táo lại cho ta!
Nghe được Triệu Nhan nhắc tới kế hoạch chạy trốn, ánh mắt trống rỗng của Liễu Không rốt cục khôi phục vài phần thần thái. Y nhìn y phục cưới ở trước mặt mình, trong ánh mặt hiện lên thù hận, thân là huynh trưởng y tuyệt đối không thể để cho Ngọc Như chịu bất kì thương tổn nào, càng không thể bị buộc làm chuyện trái với luân thường như vậy được. Vì thế kế hoạch chạy trốn lần này chỉ được thành công không thể thất bại.
Nghĩ đến đây, trên mặt Liễu Không lộ ra vẻ kiên nghị, vẻ lạnh lùng lúc bình thường lại xuất hiện ở trên người y. Y đứng lên thấp giọng nói với Triệu Nhan:
- Ta về phòng trước, hiện tại xảy ra loại chuyện này, kế hoạch cũng phải thay đổi, ta cần yên tĩnh suy nghĩ một chút.
Liễu Không nói xong xoay người trở về phòng của mình, Triệu Nhan biết nội gián của Liễu Không có thể, đã đưa tình báo đến trong phòng của y, chỉ có điều Liễu Không vì bảo vệ an toàn của người kia mà vẫn không lộ ra thân phận của nội gián đó. Đối với chuyện này Triệu Nhan có thể hiểu được, thậm chí hắn đoán Liễu Không bây giờ trở về phòng rất có thể là để thảo luận đối sách kế tiếp với người nội gián kia.
Nhan Ngọc Như cũng không biết Liễu Không và Triệu Nhan thảo luận kế hoạch chạy trốn, chủ yếu là bởi vì Liêu Không cảm thấy Nhan Ngọc Như không có tâm kế, lo lắng nàng sau khi biết được chẳng may lộ ra dấu vết, mà Từ Đắc Tổ lại rất khôn khéo, chí cần nhìn ra một chút đáng ngờ thì sẽ đào ra toàn bộ kế hoạch, vì thế mới giấu nàng.
Nhìn Nhan Ngọc Như âm thầm rơi lệ, còn cắn môi không khóc thành tiếng, tỏ ra mình rất kiên cường. Triệu Nhan không khỏi thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh nàng nói:
- Ngọc Như, nàng tin ta không?
Nghe được Triệu Nhan hỏi ra câu hỏi kì quái như. vậy, Nhan Ngọc Như mặt đầy nước mắt không khỏi nhìn hắn, sau đó dùng thanh âm nức nở nói:
- Quận Vương tại sao lại hỏi như vậy?
- Nếu nàng tin ta thì đừng khóc nữa, trở về ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai dù cho thế nào ta cũng sẽ không để nàng gả cho Liễu Không!
Vẻ mặt Triệu Nhan kiên định nói, hắn lo lắng Nhan Ngọc Như cứ khóc như vậy, nếu chẳng may làm bị thương thân thể thì ngày mai sẽ không có sức mà chạy trốn.
- Thật vậy sao? Quận Vương thật sự có biện pháp ngăn cản người kia bức chúng ta thành thân sao?
Nhan Ngọc Như nghe đến đó cũng lộ ra thần sắc hy vọng nhìn Triệu Nhan. Thậm chí trong ánh mắt còn mang theo cầu xin, nàng sợ Triệu Nhan là đang an ủi nàng, nếu thật sự là như vậy thì nàng sẽ ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
- Yên tâm đi, mọi việc đều có ta và đại ca nàng, nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt là được!
Triệu Nhan lộ ra nụ cười yên tâm nói. Nhan Ngọc Như không kiên cường giống như bẽ ngoài, đặc biệt là vào lúc này, nàng cần một người an ủi, cùng với một bờ vai kiên cường để nàng dựa vào.
Có lẽ là nụ cười và an ủi của Triệu Nhan phát huy tác dụng, Nhan Ngọc Như lúc này bỗng nhiên cảm giác rong lòng có chỗ dựa vào, nàng lập tức nén nước mắt gật đầu, sau đó mới đứng lên chậm rãi trở lại phòng nghĩ ngơi. Nhìn bóng lưng của Nhan Ngọc Nhự, Triệu Nhan không khỏi thở dài một tiếng, hy vọng kế hoạch chạy trốn lần này có thể thành công, nếu không thành công thì hẳn cũng không có việc gì, nhưng đối với Liễu Không và Nhan Ngọc Như thì sẽ đối mặt với cuộc sống không bằng chết
Liễu Không và Nhan Ngọc Như đều trở về phòng của mình, không ai chơi cờ với Triệu Nhan, hẳn lại không muốn đi ngủ, vì thế chỉ có thể chán đến chết ngồi trong điện, cầm lấy cờ tướng chơi một mình. Mặc dù có chút nhàm chán, nhưng vẫn tốt hơn là ngồi tại chỗ ngẩn người.
Cứ như vậy cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu Nhan đoán sắp hết buổi chiều rồi, bởi vì hắn cảm thấy mình có chút đói bụng. Mỗi khi đến lúc này thì sẽ có Ẩn Nương đến đưa cơm chiều, ngoài ra thủ vệ ở bên ngoài điện cũng sẽ thay ca ăn cơm, có thể nói mỗi ngày mười hai canh giờ đều có người trông coi. Điều này làm cho Triệu Nhan bọn họ căn bản không tìm thấy cơ hội để chạy trốn.
Vừa lúc Triệu Nhan nghĩ đến Ấn Nương thì chợt nghe ngoài điện truyền đến một trận tiếng bước chân quen thuộc, ngay sau đó chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện ở bên ngoài giữa Ẩn Nương và thủ vệ. Sau đó cửa điện bị mở ra, Ẩn Nương và hai thị nữ khác mang theo hộp thức ăn tới, lại nói tiếp trước kia đều là Ẩn Nương một mình đến đưa cơm, nhưng hôm nạy lại có thêm hai người, xem ra cơm chiều lần này hẳn là vô cùng phong phú.
- Quận Vương, ngày mai là ngày vui của tỷ tỷ, vì thế hôm nay ta làm thêm vài món ăn!
Quả nhiên, sau khi đi vào Ấn Nương lập tức cười mở miệng nói với Triệu Nhan. Chỉ có điều Triệu Nhan lại cảm thấy có chút kỳ quái, lấy tình cảm giữa Ẩn Nương và Nhan Ngọc Như thì hẳn là vô cùng phản đối cuộc hôn nhân này mới đúng. Hơn nữa trưa hôm nay nàng ta là rơi nước mắt rời khỏi đây, nhưng bây giờ lại cười nói vui vẻ, dường như không có chút đau lòng cho Nhan Ngọc Như.
- Ha hả, như vậy tốt lắm, ta cũng vừa vặn có chút đói bụng.
Tuy rằng trong lòng Triệu Nhan có chút nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, hẳn cười mở miệng nói.
- Hai người các ngươi đặt thức ăn xuống đi, ta đi gọi tỷ tỷ cùng Liễu Không đại sư!
Ẩn nương phân phó với hai thị nữ kia.
Hai người thị nữ kia đáp ứng một tiếng, rồi ngồi xuống mở hộp đồ ăn ra, tuy nhiên cũng đúng lúc này, Ẩn Nương vốn nên xoay người rời khỏi chợt ra tay, hai tay nhanh như điện đánh mạnh vào sau gáy của hai thị nữ, sau đó giơ tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của các nàng. Kết quả lúc này Triệu Nhan mới phát hiện, hai cô gái này đã bị Ẩn Nương đánh bất tỉnh.
-Ẩn nương ngươi làm gì vậy?
Triệu Nhan nhìn thấy hành động của Ẩn Nương thì vô cùng chấn động, nhưng lại sợ kinh động đến thủ vệ ở bên ngoài, lập tức thấp giọng hỏi
- hông kịp giải thích nữa, Quận Vương mau gọi tỷ tỷ ra đây, sau đó thay y phục của các nàng rời khỏi đây, trốn càng xa càng tốt!
Ẩn nương lo lắng thấp giọng nói, trước kia nàng phản bội Nhan Ngọc Như bắt cóc bọn họ đến nơi này, chủ yếu là nghĩ đến Nhan Ngọc Như là con gái của Từ Đắc Tổ, bất kể như thế nào cũng sẽ không bị thương tổn. Nhưng bây giờ nhìn thấy Nhan Ngọc Như bị buộc gả cho anh trai ruột của nàng, điều này làm cho Ấn Nương không thể chấp nhận, nếu nàng không làm việc gì đó thì chỉ sợ cả đời này sẽ sống trong đau khổ và áy náy.
Lúc này Triệu Nhan cũng nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt kiên định của Ẩn Nương, hắn cũng không do dự, lập tức bước nhanh đi đến phòng của Nhan Ngọc Như và Liễu Không gọi bọn họ ra. Sau khi kể lại sơ lược cho bọn họ thì Nhan Ngọc Như lập tức bước nhanh đi vào điện cởi quần áo trên người hai thị nữ ra, khi Ẩn Nương trói họ lại, nước mắt lập tức rơi xuống.
-Ẩn nương.
Thanh âm Nhan Ngọc Như run rẩy kêu lên, nàng. tuyệt đối không nghĩ tới ngay tại lúc này, Ẩn Nương sẽ ra tay giúp đỡ mình.
Ẩn nương nghe được thanh âm của Nhan Ngọc Như thì toàn thân run lên, từ sau khi nàng phản bội Nhan Ngọc Như thì đây là lần đầu tiên nghe nàng chủ động kêu tên của mình. Chỉ thấy Ẩn Nương cúi đầu, từng giọt nước mắt từ trên mặt rơi xuống, đồng thời nhẹ giọng nói ra
- Tỷ tỷ, thật xin lỗi!
Nhan Ngọc Như nhìn thấy bộ dạng áy náy của Ẩn Nương, trong lòng cũng không khỏi run lên, kỳ thật mấy ngày nay nàng cũng không còn oán hận Ẩn Nương giống như lúc trước nữa. Nàng nhẹ nhàng đi ra phía trước kéo tay của Ẩn Nương nói:
- Lời xin lỗi không cần phải nói nữa, sau này chúng ta vẫn là tỷ muội tốt của nhau!
Lúc này Liễu Không và Triệu Nhan cũng đã đi tới, Liễu Không đánh giá hai thị nữ năm trên mặt đất, sau đó nói với Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như.
- Đừng kéo dài thời gian nữa, hai người các ngươi mau thay quần áo thị nữ đi. Sau đó đi theo Ẩn Nương, Quận Vương ngươi nhớ rõ chuyện lúc trước ta nói cho ngươi, tìm được cửa ngăm ở dưới sông thì đi lên thuyền, chỉ cần đi vào mạch nước ngầm ở bên ngoài thì người của Âm Minh Ti sẽ không tìm được các ngươi!
- Đại ca huynh không đi sao?
Nhan Ngọc Như nghe được Liễu Không nói vậy thì sắc mặt thay đổi hỏi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của truyện azz nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.
Nhìn thấy bộ dáng quan tâm của Nhan Ngọc Như, Liễu Không cười khổ một tiếng nói
- Ta cũng rất muốn đi, nhưng Ẩn Nương chỉ mang theo hai thị nữ, hơn nữa thân hình của ta cao lớn, căn bản không thể đóng giả thành nữ tử, cho nên muội và quận vương nhanh thay đổi y phục rời khỏi đây. Về phần ta thì đương nhiên có cách để thoát thân!
Liễu Không cười nói, chỉ căn Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như rời khỏi nơi này thì y có cơ hội sống sót lớn hơn nữa, thậm chí là có thể mượn cơ hội này để trốn thoát.
- Được! Đại ca huynh bảo trọng, muội cùng Quận. Vương ở bên ngoài chờ huynh!
Nhan Ngọc Như lúc này bỗng nhiên vô cùng quyết đoán nói, nàng hiểu Từ Đắc Tổ, biết lời nói của Liễu Không là sự thật, chỉ cần Từ gia không còn người nào nữa thì Liễu Không tuyệt đối an toàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]