Triệu Nhan nghe Ấn Nương nói Từ Đắc Tổ đang chuẩn bị hôn lễ cho Liễu Không nhưng lại cảm thấy kỳ quái vì không biết ai là tân nương. Liễu Không thì dường như không hề quan tâm đến chuyện này, chỉ cúi đầu ăn cơm. Nhan Ngọc Như lo tâm trạng đại ca không tốt nên cũng không hỏi nhiều.
Đợi mãi mới ăn cơm xong, Ấn Nương thu dọn bát đũa rồi đi xuống. Dựa theo ba bữa cơm một ngày để tính toán, bữa cơm vừa rồi có lẽ là cơm tối. Cho nên sau đó Triệu Nhan và Liễu Không chơi thêm mấy ván cờ nữa. Đang định đi ngủ thì chưa đợi Triệu Nhan lên tiếng, Liễu Không bỗng đưa mắt nhìn hắn một cái khiến cho Triệu Nhan sửng sốt, lập tức không nói thêm gì, tiếp tục hạ quân cờ xuống.
Tiếp tục chơi như vậy thêm mấy ván nữa, Nhan Ngọc Như cảm thấy hơi mệt nên nói:
- Đại ca, Quận vương, hai người cũng đừng chơi muộn quá. Muội đi ngủ trước đây.
- Ừ, bọn ta chơi xong ván này rồi sẽ nghỉ.
Liễu Không cười nói. Triệu Nhan cũng mỉm cười gật đầu. Sau đó, Nhan Ngọc Như mới xoay người đi về phòng của mình. Trong điện chỉ còn Liễu Không và Triệu Nhan.
- Có chuyện gì thì nói đi!
Triệu Nhan vừa chơi cờ vừa giả bộ hỏi như không biết gì. Hẳn biết rằng với tính cách của Từ Đắc Tổ, xung quanh điện chắc chắn là có người giám sát họ. Tuy nhiên, bọn họ đang ở giữa điện, xung quanh hết sức trống trải, nên chỉ cần nói nhỏ thì không sợ bị người khác nghe thấy.
- Chúng ta phải nghĩ cách chạy thoát!
Liễu Không đưa tay đẩy một quân cờ, đồng thời cũng tỏ ra như không có gì, hạ giọng nói.
- Trốn như thế nào. Chúng ta chỉ có ba người, bên ngoài đã có tới hơn trăm tên lính. Hơn nữa, Nhan Ngọc Như đến khả năng tự bảo vệ mình cũng không có, trừ phi cậu là bá vương tại thế, nếu không chúng ta tuyệt đối không thể chạy thoát!
Triệu Nhan thản nhiên nói.
- Chạy trốn không phải là liều mạng đánh nhau với họ, chỉ cần có thể tìm được cơ hội thì tự nhiên có thể chạy thoát.
- Cơ hội thì thật ra có một, đó là đợi đến khi bọn chúng đưa chúng ta đến hải ngoại, trên đường đi sẽ tiêu tốn nhiều thời gian, đến lúc đó cơ hội chạy trốn sẽ nhiều hơn.
Triệu Nhan lại hạ giọng nói.
- Đó thật sự là cơ hội tốt. Nhưng trước mắt cũng có một cơ hội, đó là nhân cơ hội thành thân này để chạy trốn.
Liễu Không lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Thành thân?
Triệu Nhan cầm lên một quân tốt, hơi ngừng lại một chút, sau đó đấy về phía trước một bước, nói:
- Đó cũng là một cơ hội. Nhưng Từ Đắc Tố vô cùng khôn khéo, nhất định sẽ nghiêm ngặt phòng bị Cậu nghĩ mình có thể tìm được cơ hội chạy trốn sao?
- Cho dù là không tìm được cơ hội thì chúng ta cũng có thể tạo ra một cơ hội. Tôi cũng có nội ứng ở trong nội cung trên mặt đất.
Liễu Không cười nhạt một tiếng, nói. Nhưng trong mắt y lại hiện lên một tia đắc ý.
Nghe Liễu Không nói, Triệu Nhan không khỏi kinh ngạc, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Liễu Không, chậm rãi nói
- Bây giờ cuối cùng ta đã có thể xác định được một chuyện.
- Chuyện gì?
Liễu Không tò mò hỏi.
- Cậu đúng là con trai của Từ Đắc Tổ, đến phong cách làm việc cũng giống nhau. Ông ta bố trí gian tế bên cạnh cậu, cậu cũng bố trí người bên cạnh ông ta.
Triệu Nhan cúi đầu cười nhạt, nói đùa. Thảo nào Liễu Không đề xuất chuyện chạy trốn, hóa ra còn nằm giữ một lá bài như vậy.
Nghe Triệu Nhan nói, Liêu Không cũng bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Có một phụ thân đáng sợ như vậy, tôi không thể không học một chút thủ đoạn. Huống hồ, mấy năm nay, tôi chịu không ít ảnh hưởng của Âm Minh Ti. Ngoại trừ sự che chở của Phật môn, cũng có mối quan hệ có cố gắng cũng không thể dứt. Hơn nữa,cho dù là vậy, tôi cũng phải thường xuyên đến nơi khác để trốn.
- Thì ra là thế. Người khác đều nghĩ cậu thích ngao du khắp nơi, nhưng không ngờ lại có nỗi khổ như vậy.
Triệu Nhan nghe Liễu Không nói không khỏi thở dài nói. Nếu không phải chính tai mình nghe được, e rằng hắn cũng không tin được chuyện này.
- Kế hoạch chạy trốn của cậu là gì?
Triệu Nhan lại hỏi tiếp.
- Nội ứng của tôi là một người có địa vị khá cao ở trong Âm Minh Ti, nắm giữ trong tay rất nhiều tin tức quan trọng. Tôi đã lấy được bản đồ địa cung từ chỗ nàng ấy. Trên bản đô có thể thấy có một con sông ngầm đi qua chỗ chúng ta. Bình thường, nước bẩn ở trong địa cung đều là từ con sông này mà ra. Nội ứng của tôi đã chuẩn bị một con thuyền nhỏ ở trên sông, chỉ cần chúng ta có thể tới đó là có thể chạy trốn.
Liễu Không lại đẩy một quân cờ.
- Sông ngầm? Đường vào ở chỗ nào?
Triệu Nhan nghe tin này không khỏi kích động.
- Có mấy đường vào, tuy nhiên đa phần đều cách khá xa. Gần nhất chính là ở phía sau điện có thi thể của ông nội tôi. Đến ngày thành hôn, hôn lễ nhất định sẽ được tổ chức trong đại điện. Đến lúc đó, nội ứng của tôi ở trong cung sẽ thả một mồi lửa, chúng ta sẽ nhân lúc loạn lạc trốn ra sau đại điện, chạy vào con sông ngầm. Con sông đó dòng nước chảy xiết, hơn nữa có rất nhiều nhánh, lại không có ánh mặt trời, chỉ cần chúng ta có thế chạy được một đoạn thì sẽ an toàn.
Liễu Không giải thích một lượt kế hoạch của mình. Kế hoạch này Liễu Không đã tính toán nhiều ngày, có thế nói ra thì ít nhất cũng đã nắm chắc được một nửa.
Triệu Nhan nghe xong cũng liền trở nên trầm tư, hồi lâu sau mới nói:
- Kế hoạch này tuy rằng mạo hiểm nhưng cũng đáng để thử một lần. Nhưng đêm tân hôn của cậu không thế trải qua rồi
Nghe câu trêu chọc của Triệu Nhan, Liễu Không miễn cưỡng cười khổ. Tuy nhiên, lúc này Triệu Nhan lại bỗng nghĩ tới một vấn đề:
- Liễu Không, nội ứng đó của cậu có nói cho cậu biết tân nương là ai không. Bây giờ bên ngoài đang chuẩn bị hôn lễ, nhưng Ẩn Nương lại không biết thân phận của tân nương, chuyện này không phải có chút kỳ quái sao?
Liễu Không thấy Triệu Nhan vẫn quan tâm đến chuyện của tân nương, liền dở khóc dở cười nói:
- Tôi cũng không biết tân nương là ai. Nội ứng nói tân nương là người do đích thân ông ta lựa chọn, ngoài ông ta không ai có thể biết. Nhưng tôi cũng không cần biết tân nương là ai, tôi cũng sẽ không cưới!
- Chờ một chút. Thân phận của tân nương này thần bí như vậy, Từ Đắc Tổ lại biết chuyện của cậu và Nhị tỷ, ông ta sẽ không bắt Nhị tỷ tới đây để cho hai người thành thân chứ?
Triệu Nhan bỗng nghĩ tới một khả năng, lập tức tức giận nói. Nếu chẳng may đó thật sự là công chúa Bảo An thì phiền phức của họ sẽ càng lớn.
- Không thể nào. Trước đó ông ta đã đồng ý với Quận vương là không động vào người thân của ngài
Công chúa là chị ruột của Quận vương, ông ta không thể không suy xét đến phản ứng của ngài. Dù sao thì Quận vương cũng là hy vọng lớn nhất của ông ta, cho nên trừ phi là bất đắc dĩ, ông ta sẽ không khiến cho Quận vương tức giận.
Liễu Không nghe Triệu Nhan nói cũng bình tĩnh lắc đầu đáp.
- Nếu thật là vậy thì tốt.
Triệu Nhan nghe phân tích của Liễu Không, tuy biết rằng suy đoán của mình có thể sai lầm nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng.
Sau đó Triệu Nhan và Liễu Không tiếp tục thảo luận một chút nữa về kế hoạch chạy trốn, đến lúc cảm thấy không còn vấn đề gì nữa mới hài lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong hai ngày sau đó, mỗi ngày Triệu Nhan đều hỏi thăm Ẩn Nương về tình hình chuẩn bị hôn lễ ở bên ngoài. Chuyện này cũng không coi là bí mật gì nên Ấn Nương đều bẩm báo khá chỉ tiết. Vì thế, Triệu Nhan cũng nắm rõ tình hình tố chức hôn lễ. Mà phía Liễu Không cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi đến ngày cử hành hôn lễ.
Bữa cơm trưa hôm nay, Triệu Nhan vừa mới biết được từ Ấn Nương rằng chuẩn bị cho hôn lễ ở bên ngoài đã hoàn thành, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành hôn lễ nhưng thân phận của tân nương vẫn được Từ Đắc Tổ giấu kín. Toàn bộ địa cung này, trừ ông ta ra không có ai biết được.
Theo thói quen cũ, Triệu Nhan và Liễu Không ăn cơm xong liền tiếp tục chơi cờ giết thời gian. Nhan Ngọc Như ở bên cạnh pha trà cho họ. Thời kỳ này, trà của Bắc Tống đều là trà được tán nhỏ ra rồi cho vào rất nhiều hương liệu, tạo thành một hương vị rất cổ quái. Lúc ban đầu sẽ không quen nhưng lâu dần lại cảm thấy có một hương vị khác lạ.
- Chiếu tướng!
Triệu Nhan dí mã, hô to. Mấy ngày nay, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là tiến bộ về trình độ chơi cờ. Liễu Không hiện giờ chỉ nhường hắn một mã một pháo cũng có thể bị thua. Nếu còn ở đây một thời gian nữa, nói không chừng Triệu Nhan sẽ không cần Liễu Không nhường mình nữa.
- Ha ha, Quận vương vui mừng quá sớm rồi. Ăn!
Triệu Nhan không ngờ, Liễu Không đã sớm mai phục sẵn, mã của hắn vừa mới chiếu tướng, con pháo trống không liền chạy tới ăn mã của hắn.
- Ôi trời, không được không được. Vừa rồi là ta nhìn nhầm, chúng ta chơi lại nước này đi!
Triệu Nhan liền chơi xấu. Sáng nay hẳn đã thua liền năm sáu ván, ván này đang chiếm thế thượng phong, nếu thiếu con mã này thì tình hình lập tức sẽ trở nên bất lợi.
- Ha ha, cờ đã xuống thì không hối hận, quận vương chớ nhỏ mọn như vậy, tiếp theo đến phiên. ngài, mau đi mau đi!
Liễu Không cũng cười lớn nói, tài đánh cờ và phẩm hạnh chơi cờ của Triệu Nhan đều đông dạng kém cỏi, nếu là lúc bình thường, y tuyệt đối không muốn chơi cờ với Triệu Nhan.
- Chơi lại một nước, ngươi cũng đừng quá nhỏ mọn!
Triệu Nhan vẫn mặt dày nói.
- Không được không được, ta đã nhường cho ngài một pháo mọt mã rồi, lần này tuyệt đối không thể nhường nữa!
- Đều nói nữ nhân giỏi ngoại giao, lần này người làm đại ca ta đây cuối cùng cũng được biết rồi.
Nhan Ngọc Như nghe đến bốn chữ “Nữ nhân giỏi ngoại giao”, lập tức mặt trở nên đỏ bừng, đồng thời xấu hổ trừng mắt nhìn Liễu Không một cái nói:
- Đại ca chỉ thích nói bậy, trà này không có phần của huynh đâu nhé!
Tuy nhiên ngay khi Nhan Ngọc Như vừa dứt lời, bỗng nhiên chỉ thấy cửa lớn bên sườn điện bị mở ra, sau đó Từ Đắc Tổ tươi cười bước nhanh vào, phía sau ông ta còn có Ẩn Nương và mấy nữ tử trẻ tuổi, chỉ có điều lúc này khuôn mặt nhỏ nhần của Ẩn Nương trắng bệch, thậm chí toàn thân đều hơi run rẩy, dường như gặp phải chuyên dì đó khiến người ta sơ hãi cực độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]