Người vừa vào chính là Ẩn Nương của Nhan Ngọc Như. Chỉ thấy nàng bưng một chiếc khay bên trên có vài món ăn, cúi đầu bưng khay thức ăn đặt trên bàn, lúc này mới thấp giọng nói:
- Tỷ tỷ, Quận vương, có lẽ hai người cũng đói bụng rồi. Đây là đồ ăn ta tự làm, từ giờ về sau, mỗi ngày sẽ do ta đưa cơm cho hai người.
Đối với người đã phản bội mình như Ẩn Nương, Nhan Ngọc Như sau khi trải qua sự đau khổ và khó tin thì bây giờ lại càng thêm hận. Sau khi nghe Ẩn Nương nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng không nói gì. Ẩn Nương tuy rằng cúi đầu không dám nhìn Nhan Ngọc Như nhưng nghe được tiếng hừ lạnh của nàng, cả người không khỏi run lên. Một giọt nước mắt lớn theo khuôn mặt chảy xuống.
Ngược lại, Triệu Nhan nhìn thấy Ấn Nương, mắt lại sáng lên. Đặc biệt, nhìn thấy Ẩn Nương mang một sự áy náy lớn đối với Nhan Ngọc Như càng khiến hắn mừng rỡ. Hân liền cười nói
- Vừa hay ta cũng đang đói bụng. Mấy ngày này làm phiền cô rồi
- Quận vương khách khí rồi. Mời ngài và tỷ tỷ dùng cơm, lát nữa nô tì sẽ tới dọn dẹp!
Ẩn Nương nghe Triệu Nhan nói, vội vàng lau mắt, hi lễ rồi định rời đi. Nhưng Triệu Nhan lại nói tiếp:
- Ẩn Nương, không biết chúng tôi đã hôn mê bao lâu rồi, bên ngoài bây giờ là ban ngày hay ban đêm?
Nghe Triệu Nhan hỏi, vẻ mặt Ẩn Nương tỏ ra có chút do dự, nhưng nghĩ vấn đề này cũng không phải là cơ mật gì nên nàng nói:
- Quận vương, hai người đã bất tỉnh một ngày một đêm rồi. Bây giờ đang là chiều tối của ngày hôm sau Bữa cơm này cũng coi như là bữa cơm tối!
- Ta hiểu rồi, đa tạ Ẩn Nương đã cho biết!
Triệu Nhan cười ha hả cảm ơn, giống như không hề mảy may để ý đến chuyện lúc trước Ẩn Nương đã phản bội. Nhưng điều này càng khiến nàng cảm thấy hổ thẹn, lại thi lễ một lần nữa rồi vội vã rời đi.
Nhìn thấy Triệu Nhan khách khí với Ẩn Nương như vậy, Nhan Ngọc Như có chút bất mãn nói:
- Tại sao Quận vương phải khách khí với cô ta như vậy? Ta luôn coi cô ta là tỷ muội, người thân, nhưng không ngờ rằng cô ta lại phản bội ta.
- Ha ha, Nhan nương tử không nên quá tức giận. Ta thấy Ẩn Nương dường như cũng có nỗi khổ riêng, nên chúng ta cũng không nên quá hà khắc với cô ấy
Triệu Nhan vừa nói vừa đến bên cạnh Nhan Ngọc. Như, sau đó ghé vào tai nàng, thấp giọng nói:
- Ẩn Nương mang trong mình sự áy náy đối với chúng ta. Có lẽ chúng ta sẽ nghe ngóng được một số in tức hữu dụng từ cô ấy.
Cảm nhận được hơi nóng truyền đến bên tai, Nhan Ngọc Như đỏ mặt lên. Nhưng khi nghe Triệu Nhan nói “Ẩn Nương có nỗi khổ trong lòng”, trong lòng nàng cũng liền mềm nhũn ra. Thật ra, nàng có thể nhìn ra những biểu hiện áy náy của Ẩn Nương đối với mình. Nhưng trước kia do đã quá tức giận, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại thì với tính cách mà Ẩn Nương đã thể hiện thì tuyệt đối sẽ không vô cớ mà phản bội mình.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhan Ngọc Như cũng dịu lại. Lúc này, Triệu Nhan cầm đĩa thức ăn trên bàn tới, ngửi ngửi rồi quay về phía Nhan Ngọc Như cười nói:
- Chúng ta cũng đã hôn mê một ngày một đêm rồi, bây giờ ta đang rất đói bụng, hy vọng trong này sẽ không có thuốc mê.
Nghe Triệu Nhan nói đùa, Nhan Ngọc Như suýt thì bật cười. Nhưng sau đó nàng lại hơi ngượng ngùng nói:
- Lần này là do tiểu nữ đã làm phiền Quận vương.
Nhan Ngọc Như vẫn không biết mục tiêu chủ yếu lần này của Từ Đắc Tổ chính là Triệu Nhan nên mới nói như vậy. Triệu Nhan nghe thế cũng cười lớn, nói:
- Nhan nương tử nhầm rồi. Những lời này phải là ta nói mới đúng. Bởi vì mục tiêu của Từ Đắc Tổ thật ra là ta. Sau vụ thảm án ở Hương Tích Tự, ta đã bị họ dẫn vào trong một cái bẫy. Chỗ của nàng chỉ là nơi cuối cùng để bắt cóc ta mà thôi.
- Những lời Quận vương vừa nói là có ý gì?
Nhan Ngọc Như nghe xong, mơ hồ trợn tròn mắt.
- Chúng ta ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói chuyện!
Lúc này Triệu Nhan cũng thật sự đói bụng rồi nên liền lên tiếng mời Nhan Ngọc Như. Nhan Ngọc Như nghe vậy cũng mỉm cười rồi ngồi xuống đối diện Triệu Nhan, vừa ăn cơm vừa nghe hắn thuật lại nguyên nhân.
Đầu tiên Triệu Nhan nói về suy đoán của mình lúc ở trên thuyền, sau đó lại nói đến đoạn đối thoại vừa rồi giữa mình và Từ Đắc Tổ, từ đó đưa ra được sự khẳng định. Cho nên, hắn mới khẳng định lần này hẳn là mục tiêu bắt cóc, còn Nhan Ngọc Như chỉ là bị bắt vào theo. Chỉ có điều, những lời mình nói với Từ Đắc Tổ thì Triệu Nhan không nói với Nhan Ngọc Như.
- Thì ra là thế, nhưng tôi cũng không thể tránh khỏi liên quan trong chuyện này. Nếu không phải vì tôi, chưa chắc kế hoạch của họ đã thành công.
Sau khi nghe, Nhan Ngọc Như vẫn có chút tự trách nói. Ngoài miệng, nàng tuy rằng không muốn thừa nhận Từ Đắc Tổ là phụ thân của mình, nhưng thật ra trong lòng nàng, Từ Đắc Tổ làm bất cứ chuyện gì, nàng đều cảm thấy có trách nhiệm của một người con gái.
Triệu Nhan cũng hiểu tâm trạng của Nhan Ngọc Như nên liền nói sang chuyện khác không nhắc tới chuyện này nữa, thuận tiện kể vài câu chuyện cười. Tuy không thể làm cho Nhan Ngọc Như cười thành tiếng nhưng cũng khiến cho nàng nguôi ngoai phần nào sự bi thương ở trong lòng.
Mấy ngày sau, Triệu Nhan vốn nghĩ rằng Từ Đắc Tổ sẽ nhanh chóng trở lại tìm mình, nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, rất lâu sau cũng không hề có tin tức gì của Từ Đắc Tổ. Hàng ngày Ẩn Nương đều tới đưa cơm, ở dưới lòng đất ngày cũng như đêm nên Triệu Nhan chỉ có thể tính thời gian qua ba bữa cơm một ngày.
Trong mấy ngày này, Triệu Nhan cũng không ngồi chờ, mà mỗi lần Ấn Nương đến đều hỏi thăm được một ít tình hình. Ban đầu là một số chuyện không quan trọng, như bữa sau ăn món gì, có ớt mà hắn thích không. Nhưng sau đó, hắn bắt đầu vô tình hỏi những chuyện khác. Ẩn Nương đã giảm đi sự cảnh giác nên sẽ nói ra găn như hoàn toàn sự thực. Điều này khiến cho Triệu Nhan cũng thăm dò được một số tình hình trong địa cung.
Triệu Nhan tổng kết từ những tin tức lấy được ở Ấn Nương, địa cung này là một trong những sào huyệt của Từ Đắc Tổ, hơn nữa có lẽ là ở ngay gần Đông Kinh, thậm chí là có thể ở ngay dưới lòng đất của Đông Kinh. Vì Ẩn Nương từng nói, họ chỉ hôn mê một ngày một đêm đã tới đây. Điều này chứng tỏ nơi này cách biệt viện của Triệu Nhan cũng không quá xa
Ngoài ra, Triệu Nhan cũng biết, bên trong địa cung có rất nhiều lính gác, tuyệt đối phải một trăm người trở lên. Ngoài lính gác ra, cũng không thiếu các thành viên của tổ chức bí mật. Chẳng hạn như mấy người con gái đưa hắn vào đây khi Triệu Nhan vừa mới rời thuyền, chính là thành viên có cấp bậc tương đối cao trong tố chức. Về phần Ẩn Nương, tuy rằng cũng là người trong tổ chức, nhưng có vẻ cũng không có địa vị gì.
Các bộ máy của Hoàng Thành Tỉ và cơ cấu liều mình tìm kiếm Triệu Nhan khiến cho toàn bộ Đông Kinh hoảng loạn mất một thời gian. Tin tức Triệu Nhan mất tích bị phong tỏa nghiêm mật nhưng vẫn bị phong thanh truyền ra ngoài. Điều này cũng khiến tất cả mọi người đều hiểu sự nghiêm trọng của chuyện này. Đặc biệt chuyện cơ quan Hoàng Thành Tỉ bắt người ở kinh thành càng khiến cho mọi người cảm thấy bất an, lo lắng mình bị liên lụy.
Nhưng người đau khổ nhất chính là Tào Dĩnh. Từ sau khi Triệu Nhan mất tích, cô không cho đám hộ vệ Lâm Hổ ra ngoài, nghiêm cấm người của biệt viện vào thành, và còn bịa ra một lý do để lừa dối đám người Gia Luật Tư và Ninh Nhi, để cho họ nghĩ Triệu Nhan đang bận việc ở bên ngoài nên không về nhà được. Dù sao Gia Luật Tư cũng đang có bầu, hơn nữa còn sắp sinh, bây giờ không thể để cô ấy chịu một cú sốc nào. Bởi vậy, chuyện Triệu Nhan mất tích, Tào Dĩnh chỉ có thể tự mình chịu đựng giống như lần trước.
Triệu Nhan bị giam giữ ở trong lòng đất cũng có thể đoán được phần nào tình hình ở bên ngoài sau khi mình mất tích, đặc biệt là phản ứng của Tào Dĩnh. Hắn có thể đoán được một chút, chỉ có điều, Gia Luật Tư biết chuyện hẳn mất tích mà bị động thai thì không biết có nguy hiểm đến tính mạng không.
Vừa nghĩ đến tình hình trong nhà, Triệu Nhan liền cảm thấy lòng rối bời, thậm chí có cảm giác một ngày mình sống dài như một năm. Bây giờ, hắn rất muốn làm rõ nguyên nhân tổ chức thần bí bắt mình tới đây, chỉ có như vậy hắn mới có thể nghĩ được cách thoát thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]