Chương trước
Chương sau
-Sao Quận Vương lại có thể tâm khẩu bất nhất như vậy? Vừa rồi Quận Vương cũng nói ếch có lợi cho chúng ta, sao có thể ăn thịt chúng được? Nhan Ngọc Như không tán đồng với quan điểm lợi ích là đại hóa đó của Triệu Nhan, thậm chí còn cho rằng Triệu Nhan nghĩ một đăng làm một nẻo để biện giải

- Chuyện này sao có thể gọi là tâm khẩu bất nhất chứ? Triệu Nhan lúc này cũng có vẻ mặt tội nghiệp nói, tiếp theo đó lại hỏi ngược lại: - Trước tiên chúng ta không nói tới ếch nữa, ta muốn hỏi Nhan tiểu nương tử một chút, nàng cảm thấy trâu cày đối với chúng ta có quan trọng hay không?

- Đương nhiên là quan trọng rồi. Trâu cày là thứ quan trọng nhất đối với gia đình nông dân. Rất nhiều hộ nông dân đều xem con trâu trở thành người thân của mình, hơn nữa luật pháp của Đại Tống ta cũng cấm giết trâu cày đấy!

Nhan Ngọc Như lúc này vẫn có chút tức giận nói Nàng cũng không hiểu vì sao Triệu Nhan trước sau lại có biểu hiện bất nhất như vậy, vì thế nàng cũng cảm. thấy vô cùng thất vọng, trong lòng cũng có cảm giác hụt hẫng. 

- Ha ha, luật pháp của Đại Tống ta dù cấm giết thịt trâu cày, nhưng trâu cày đôi khi cũng bị thương, ví dụ như trâu cày bị thương ở chân thì không thể tiếp tục cày ruộng được nữa. Cứ như vậy, các hộ nông dân dù không nỡ lòng nào, nhưng lại vẫn giết trâu cày để bán thịt cũng có thể thu hồi được một phần tổn thất. Thứ nghĩ trâu cày đã vì người nông dân mà bán đi nửa đời mình, cuối cùng lại có kết cục bị lột da bán thịt, nàng có cảm thấy nó và ếch thảm như nhau không? Triệu Nhan lại bật cười hỏi lại.

- Chuyện này. Nhan Ngọc Như lúc này cũng á khẩu không nói được lên lời. Mặc dù nàng sống ở' Thượng Thủy trang cũng một khoảng thời gian, cũng biết không ít chuyện của người nông dân, sau khi trâu bị thương, quả thực sẽ bị giết bán đi, hơn nữa cũng không có ai chỉ trích gì. Chỉ căn nộp ít tiền phạt lên quan phủ là được.

Thấy Nhan Ngọc Như không nói gì, Triệu Nhan lại mỉm cười nói: - Kỳ thực bất luận là trâu hay ếch, chúng đều làm những việc có ích cho chúng ta. Nhưng trâu sau khi bị thương không thể chữa trị được nữa.Thịt trâu sau khi giết trở thành món ăn ngon của con người. Ếch bị đám trẻ Vương Thái đó giết chúng ta cũng không thể để chúng sống lại. Nếu đã như vậy, vì sao không thể ăn thịt ếch để thỏa mãn cơn thèm của chúng ta chứ?

- Không đúng, Quận Vương người đây là thuật quỷ biện, trâu khác với ếch, bởi vì trâu là chúng ta nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng ếch thì do trời đất nuôi dưỡng, căn bản không nợ chúng ta thứ gì!

Nhan Ngọc Như lúc này cố kìm nén những suy nghĩ bấn loạn trong đầu nói. Nàng sắp bị những lời lẽ ngụy biện này của Triệu Nhan làm cho hồ đồ rồi.

- Ha ha, lời của Nhan tiểu nương tử không có lý gì cả, trâu được chúng ta nuôi từ nhỏ đến lớn có thể tùy ý giết hại, vậy phụ mẫu cũng nuôi con từ nhỏ tới lớn, liệu có phải cũng có thể tùy ý giết sao? Triệu Nhan lần nữa bật cười hỏi lại.

- Chuyện này. Nhan Ngọc Như lúc này đã cảm thấy suy nghĩ của mình hoàn toàn bị rối loạn rồi, căn bản không thể theo kịp được với câu hỏi của Triệu Nhan đưa ra, thậm chí còn không rõ giữa trâu và trẻ con rốt cuộc có sự khác biệt gì. Kỳ thực điều này cũng không thể trách nàng được, hàng chuỗi câu hỏi đó của Triệu Nhan đưa ra ngay cả người thông minh cũng bị mắc bẫy. Nếu người ngốc một chút, có khả năng cũng sẽ không thể bị mắc bẫy được.

- Ha ha ha xem ra Nhan tiểu nương tử cuối cùng cũng đã không thể nói lại được nữa rồi, chỉ bằng sau khi quay về nhà hãy suy nghĩ kỹ lại xem, Triệu mỗ xin cáo từ! Lúc này Triệu Nhan thấy thời gian cũng đã khá muộn rồi, Thù Nhỉ cũng đã chôn xong ếch rồi, liền cáo từ Nhan Ngọc Như, sau đó dẫn Thù Nhi rời đi.

Nhan Ngọc Như lúc này vẫn chưa thoát ra khỏi được cái bẫy của Triệu Nhan đặt, nên cũng không có bất kỳ phản ứng gì về việc Triệu Nhan đi về. Nhưng đúng lúc này, Ẩn Nương lại bỗng kéo gấu áo nàng nói: - Tỷ tỷ người bị lừa rồi, trẻ con và trâu sao có thể giống nhau được? Dù sao trẻ con là do cha mẹ sinh ra, trâu là mua về, đương nhiên không thể so với nhau được rồi.

Nghe thấy sự nhắc nhở của Ẩn Nương, đầu óc đã rối loạn, lúc này Nhan Ngọc Như mới như bừng tỉnh, đồng thời cũng hiểu mình vừa rồi bị sa vào bẫy của Triệu Nhan. Điều này khiến cho nàng không khỏi có cảm giác tức giận, liền trừng mắt liếc nhìn theo bóng của Triệu Nhan đã đi xa. Nhưng theo đó nàng lại cảm thấy vô cùng thú vị, bởi vì từ nhỏ tới lớn chưa từng có ai dùng cách này để khiến cho minh hồ đồ. Kết quả là khiến cho nàng càng nghĩ càng thấy buồn cười, cuối cùng không khỏi bật cười thành tiếng.

Triệu Nhan rời khỏi bờ sông Thanh Thủy không quay trở về biệt viện, mà dẫn Thù Nhi đi Hiển Vi Quán. Trước tiên là dạo một vòng quanh chợ phía trước để Thù Nhi mua đồ ăn vặt, sau đó mới đi vào Hiển Vi Quán. Đạo sỹ trên đường cũng rất quen mặt với Triệu Nhan, thấy hắn cũng lần lượt hành lễ. Triệu Nhan thì dẫn theo Thù Nhĩ trực tiếp đi tới đại viện ở phía sau.

Vừa mới vào sân, Triệu Nhan đã nhìn thấy đám người Tào Dật và Trương Tự Tông, Lưu Hỗn Khang bao quanh lương đình đang bàn luận chuyện gì đó. Ngoài ra trong đình còn có không ít thợ thủ công đang bận rộn, khi thấy Triệu Nhan cũng lần lượt hành lễ. Triệu Nhan cũng mỉm cười cho phải phép với họ. Những người thợ thủ công này đều là thợ thủ công có tay nghề cao của môn đạo mời tới, chính là để phục chế lại chiếc kính hiển vi đó mà Triệu Nhan mang tới.

Khi Triệu Nhan và Thù Nhi tới lương đình, đám người Tào Dật đang thảo luận cũng thấy hắn tới, liền dừng thảo luận quay ra chào hỏi hẳn: - Tôn tế ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta cũng đang có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi.

- Tổ phụ quá khiêm nhường rồi, có vấn đề gì người cứ nói, tôn tế biết thì sẽ nói! Triệu Nhan cũng bật cười ha hả nói. Bản vẽ kính hiển vi hẳn sớm đã mang tới rồi qua khoảng thời gian nghiên cứu dài như vậy, các loại linh kiện của kính hiển vi đều đã được tạo ra. Thực sự không thể chế tạo ra cũng đã tìm được cách khác để thay thế, hiện giờ xem ra cũng không có vấn đề gì quá lớn. Tuy nhiên, việc chế tạo này có tác dụng gì? Tất cả đều còn cần phải lắp đặt nó lên mới có thể biết được.

Triệu Nhan nói xong liền bước lên phía trước, kết quả là nhìn thấy đám người Tào Dật đang vây quanh chiếc bàn đá, đặt chiếc kính hiển vi bán thành phẩm, xem ra họ đã lắp ráp linh kiện được chế tạo lúc trước rồi. Chiếc kính hiển vi bán thành phẩm này xem ra cũng đã có sự khác biệt rõ rệt với kính hiển vi mà mình mang tới trước đây. Dù có một số linh kiện căn bản. không thể chế tạo ra được, chỉ có thể dùng cách khác. để thay thế, hơn nữa về mặt chức năng kính hiển vi cũng đã được sửa đổi tồi, chỉ cần thông dụng là được. Cho nên, bên ngoài có sự thay đổi cũng là điều rất bình thường.

-Lưu đại sư, ngươi tới giải thích vấn đề mà chúng ta đang thảo luận chút đi! Lúc này Tào Dật chỉ về phía một người đàn ông trung niên bên cạnh nói. Người đàn ông trung niên này họ Lưu tên Chấn, trời sinh có bàn tay tỉnh xảo, thiên về chế tạo đồ đồng vàng bạc, hiệu xưng là xảo thủ số 1 Đại Tống. Bình thường thì mọi người gọi là xảo thủ Lưu, hoặc tôn xưng là Lưu đại sư. Lần này chế tạo kính hiển vi chính là do y chủ trì. 

'Xảo thủ Lưu là một người đàn ông vạm vỡ đen gầy, chỉ thấy y chắp tay nói với Triệu Nhan: - Khởi bẩm Quận Vương, theo bản thiết kế của kính hiển vi, phía dưới vật của kính hiển vi còn cần có một tấm kính phản quang. Vốn dĩ ta định đích thân chế tạo ra một tấm gương đồng, nhưng đám người Tào lão thần thiên lại nói kính phía dưới kính hiển vi không phải là gương đồng, mà là một loại kính được chế tạo từ thủy tỉnh. Ta cũng đã từng nghiên cứu vẽ thủy tỉnh rồi, nhưng thực sự không thể nghĩ ra được làm thế nào có thể làm thủy tỉnh thành kính, cho nên vừa rồi chúng ta đang thảo luận là có nên dùng gương đồng thay thế gương thủy tỉnh hay không?

Nghe thấy họ thảo luận hóa ra là vấn đề này, Triệu Nhan liền vỗ đầu một cái. Hắn đã quên mất đám người Tào Dật dù chế tạo được ra kính, nhưng lại không thể dùng kính để chế tạo ra gương. Mặc dù đồng cũng có thể làm gương, nhưng dùng để chỉnh sửa lại quần áo thì còn được, dùng để phản xạ ánh sáng thì có chứt không đủ.

Nghĩ tới đây, Triệu Nhan liền lên tiếng nói: - Gương đồng tuyệt đối không thể làm gương phản quang được. Về phương pháp chế tạo gương kính, ta thật ra cũng biết một chút, chờ lát nữa ta sẽ bàn bạc với tổ phụ chút, sau đó sẽ viết ra phương pháp chế tạo gương, các ngươi cứ theo đó mà làm.


Đám người Tào Dật lúc này cũng hiểu ý của Triệu Nhan, mấy người liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó vẫn do Tào Dật lên tiếng hỏi tiếp: - Tôn tế, không biết ngươi muốn tính món nợ này thế nào?

- Rất đơn giản, ta phụ trách cung cấp phương pháp chế tạo gương kính, các người phụ trách xây dựng phường gương. Nhân lực và vật lực cần thiết đều do các người cung cấp, sau này chỉ cần phường gương đạo môn thu lợi, ta chiếm 4 phần trong đó. Mặt khác, người của ta cũng cần phải tham gia vào việc quản lý sổ sách. Mặc dù Triệu Nhan bình thường không biết quản lý gia đình thế nào, nhưng theo Tào Dĩnh mưa đầm thấm đất, cũng đã học được không ít thứ, biết hợp tác với người ta quan trọng nhất chính là phải bắt tay vào tài chính, nếu không sẽ bị người khác lừa lúc nào không biết.

- Bốn phần quá nhiều rồi. Chúng ta còn phải gánh nhân lực và vật lực của phường, cũng cần tiêu tốn không ít. Cho nên, nhiều lầm chúng ta chỉ có thể cho Quận Vương hai phần! Tào Dật vẫn còn chưa lên tiếng, Trương Tự Tông bên cạnh liền cướp lời nói.

- Ba phần, đây là giá thấp nhất của ta rồi, nếu không ta sẽ đi tìm người khác để hợp tác. Việc chế tạo gương dù phức tạp, nhưng ta cũng không phải là người đốt đặc cán mai. Triệu Nhan nói tiếp. Nhưng sự uy hiếp sau cùng của hần rõ ràng là đang nói dối. Nếu hẳn hiểu được cách nung thủy tỉnh, ngày xưa đã không để cho đám người Tào Dật tư đi tìm rồi..

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.