Chương trước
Chương sau
Âu Dương Tu vừa lo lẳng vừa đi tới đi lui trong thư phòng của Triệu Nhan. Còn trên bàn sách của Triệu Nhan, đặt đầy những bài thơ khiến người khác phải ngạc nhiên. Bốn vách tường cũng là tranh hẳn tự tay vẽ. Nếu đang bình thường, hai thứ đó hẳn đã khiến cho Âu Dương Tu bị hấp dẫn không thôi. Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của tôn nữ mà ông ta không còn chút tâm tư nào để nhìn thơ tranh nữa.

Trong lòng Âu Dương Tu đang rất loạn do tin tức của Triệu Nhan. Lúc trước ông đều cho rằng, bài thơ này là do Triệu Nhan viết, nhưng hẳn căn bản không có thời gian để đưa cho Âu Dương Uyển Linh. Sau đó, Âu Dương Tu lại nghĩ bằng hữu của Triệu Nhan đi trộm thơ, bây giờ, khả năng này cũng đã có thể loại bỏ. Cuối cùng chỉ còn lại thê thiếp bên người Triệu Nhan thôi. Thế nhưng các nàng đều là nữ tử, Âu Dương Tu cũng không hi vọng người đưa thơ Thanh Ngọc tiên sinh lại là nữ nhân.

- Không lẽ thê thiếp bên cạnh quận vương trộm thơ, rồi lén tiết lộ ra ngoài? Âu Dương Tu bỗng nhiên dừng lại lẩm bẩm. Hiện tại, đây là lời phỏng đoán có khả năng xảy ra nhất.

Chẳng qua ngay lúc ấy, Âu Dương Tu chợt nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền tới. Hơn nữa, không chỉ có tiếng bước chân của một người. Ngay sau đó, "kẹt' một tiếng, cửa phòng đã bị đẩy ra, quận vương phi Tào thị và Thọ Khang công chúa, Bảo An công chúa đều từ ngoài đi vào. Chỉ có điều ba người đều cúi đầu, lộ rõ dáng vẻ vừa làm sai. Điều này làm trong lòng Âu Dương Tu trầm xuống.

- Hừ, ba người tự nói chuyện với Âu Dương đại nhân đi. Triệu Nhan sau khi bước vào, lập tức đứng sau ba người Tào Dĩnh trách mãng, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.

Chỉ thấy Tào Dĩnh và Thọ Khang công chúa, Bảo An công chúa lúc này liếc nhau, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt áy náy nhìn Âu Dương Tu rồi mới mở miệng thấp giọng nói: "Âu Dương đại nhân, là chúng ta sai rồi, là chúng ta trộm thơ của phu quân (tam đệ),sau đó. đưa cho Uyển Linh tỷ tỷ (muội muội),

- Cái.... Cái gì... ? Chuyện này sao có thể... ? Âu Dương Tu tuyệt đối không tin Thanh Ngọc tiên sinh mà tôn nữ của mình luôn lưu luyến, sỉ mê lại là ba nữ tử trước mặt đây.

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của ông ta, Triệu Nhan tiến lên nói: - Âu Dương đại nhân, chuyện này ta cũng không ngờ là nhị tỷ, tam tỷ và tiện nội làm. Vừa rồi ta đã hỏi bọn họ rồi. Tuy việc bọn họ làm xuất phát từ lòng tốt, nhưng mọi việc lại thành ra chuyện xấu khiến Âu Dương cô nương phải khổ sở. Thật là có tội khó tránh. Bây giờ nếu Âu Dương đại nhân muốn trách phạt thì bổn vương quyết không nương tay!

Nghe lời của Triệu Nhan, Âu Dương Tu mới tỉnh táo lại trong cơn khiếp sợ. Sau đó, ông ta tức giận hỏi: - Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao công chúa và quận vương phi lại đưa thơ cho Uyển Linh? Không lẽ, các người muốn trêu chọc nó?

- Âu Dương đại nhân hiểu lầm rồi, chúng ta làm vậy thực sự là do lòng tốt mà ra. Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, lúc chúng ta và Uyển Linh muội muội đi bơi chung, muội ấy còn có ý định muốn xuất gia đấy. Vì để xua đi ý định này, chúng ta mới phải nghĩ ra một hạ sách...

Thọ Khang công chúa có tính khí dám làm dám chịu, lập tức nói ra một lượt mọi chuyện đã xảy ra, lại đặc biệt nhấn mạnh nhóm Tào Dĩnh chỉ vì giúp mình mới trộm thơ của Triệu Nhan, cuối cùng đâm lao phải theo lao, không thể không nói dối hết lần này đến lần khác.

Âu Dương Tu không ngờ tất cả sự tình là như vậy. Thì ra nguyên nhân là ở Thọ Khang công chúa. Nhưng ông ta cũng hết sức khó xử. Ông muốn trách tội Thọ Khang công chúa và Tào Dĩnh, thế mà có chút không đành lòng. Dù sao người ta cũng vì tôn nữ của mình, hơn nữa, chuyện đi đến nước này các nàng cũng không ngờ được.

- Thôi được rồi, miễn đi, tất cả đều do số mệnh cái

Âu Dương Tu là loại người rộng lượng nên sau khi làm rõ mọi chuyện ông ta ngửa mặt lên trời nói Chuyện này ông ta không thể nào trách Thọ Khang công chúa được, chỉ trách tôn nữ của mình số khổ.


- Nhị tỷ, tỷ đừng hồ đồ như vậy. Người Uyển Linh muội muội thích là người làm thơ kìa, chẳng lẽ tỷ định cho tam đệ giả mạo người kia? Thọ Khang công chúa phản đối, nhưng trong lời nói của nàng ta vẫn cố ý nhắc tới Triệu Nhan.

- Ta không nói là bảo tam đệ giả làm người đó. Chúng ta có thể tìm một nam tử có tài mạo, chỉ cần y đồng ý lấy Uyển Linh muội muội thì không còn vấn đề nữa rồi. Bảo An công chúa vẫn tự mình cãi.

- Nam tử có tướng mạo tất nhiên là dễ tìm, nhưng nam tử có tài hoa phần lớn có tâm cao khí ngạo, rất khó thuyết phục họ giả mạo làm người khác. Huống chỉ còn muốn họ cưới Uyển Linh tỷ tỷ, chuyện này đã khó rồi lại càng khó thêm. Tào Dĩnh mở miệng phân tích.

 Âu Dương Tu nghe cuộc đối thoại của ba người, trên mặt lộ rõ vẻ trầm tư. Tuy cách của Bảo An có chút kì lạ, nhưng tôn nữ của ông ta đang.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.