Chương trước
Chương sau
Thông qua sự nhắc nhở của Tào Dĩnh, Thọ Khang công chúa họ cũng nhớ đến là Tô Thức đích thực là đi Liêu Quốc cùng Triệu Nhan, điều này khiến cho họ kinh ngạc reo lên 1 tiếng, trong đó Thọ Khang công chúa lại lập tức đứng lên, xách váy chạy đến tiền điện, Tào Dĩnh và Bảo An công chúa cũng muốn sớm biết tin tức của Triệu Nhan, nhưng vì lo lắng cho Tiết Ninh Nhi đi đứng không tiện, cho nên chỉ có thế ở lại sau lưng đỡ cho cô ấy.

Thọ Khang công chúa chạy ven theo hành lang, rất nhanh đã đến tiền sảnh, vừa mới bước vào, thì thấy vị đại thần Tô Thức này đang ngồi bên trong, khi thấy Thọ Khang công chúa, Tô Thức liền đứng dậy hành lễ nói: - Thần Tô Thức tham kiến công chúa điện hạ!

- Tam đệ đang ở đâu? Tại sao nó chưa về? Khi nào thì về? Thọ Khang công chúa vừa thấy Tô Thức, liền nôn nóng hỏi 1 loạt câu hỏi.

Nghe được 1 loạt câu hỏi của Thọ Khang công chúa, Tô Thức đành cười, y thật sự không biết làm sao để trả lời câu hỏi này, nhưng mà ông đến được Quận Vương Phủ thì sớm có chuẩn bị, liền hành lễ 1 lần nữa: - Khởi bẩm công chúa, hạ quan đến đây chính là vì lá thư của Quận Vương, kính xin Quận Vương Phi nhận ạ!

- Nhanh lên đưa thư cho ta, ta là tỷ tỷ của nó, không lẽ không thể xem thư của nó sao? Thọ Khang, công chúa trực tiếp đưa tay lấy và nói, tuy là Tô Thức nói là để Tào Dĩnh nhận, nhưng dưới cách nhìn của Thọ Khang công chúa, tỷ tỷ của mình càng có tư cách xem thư.

Tô Thức cũng đã sớm nghe nói tính tình ngang bướng của vị công chúa trước mặt này rồi, bây giờ gặp quả nhiên danh bất hư truyền, hơn nữa y không muốn đắc tội với đối phương, chỉ đành cười và đưa bức thư trong người cho Thọ Khang công chúa, kết quả là Thọ Khang công chúa xé mở thử và đọc, khi cô ấy xem được những nét chữ xấu ở trong thư, Thọ Khang công chúa rõ ràng là nhẹ nhõm thở phào đi, vì cô ấy nhận ra được nét chữ xấu của Triệu Nhan, cả Đại Tống thì e là chỉ có Triệu Nhan là lấy bút than dùng vẽ tranh để viết chữ.

Đúng lúc này, Tào Dĩnh và Bảo An công chúa đỡ Tiết Ninh Nhi cũng vào trong điện, 3 người liền vòng quanh Thọ Khang công chúa để xem thư, tuy là nét chữ trong thư rất xấu, nhưng mà ở trong mắt Tào Dĩnh và họ thì giống như là bức tranh đẹp nhất trên thế giới, sự lo lắng trước đây đều không còn nữa, đặc biệt là Tào Dĩnh lại càng thở dài 1 hơi, có được lá thư này, Tào Dĩnh cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi

Lá thư của Triệu Nhan viết rất nhiều thứ, trước tiên là nói bản thân vì có việc nên chưa thể về được, sau đó là hỏi thăm sức khỏe của Tào Dĩnh và mọi người, đặc biệt là Tiết Ninh Nhi trong thời gian mang thai cần chú ý một số vấn đề, ngoài ra là một số vấn đề trong gia đình, có thế nói là chuyện lẽ mẽ nhỏ nhặt, nhưng mà Tào Dĩnh họ xem rất nghiêm túc, khi họ thấy mình được nhắc đến trong thư, lại càng kích động mặt đỏ lên.

Tô Thức thấy được cảnh tượng này, cảm thấy như bản thân mình đứng ngơ ra đó thật dư thừa, muốn bây giờ rời khỏi, nhưng lại cảm thấy không được lễ phép, cuối cùng chỉ còn cách ngồi chờ họ xem thư xong, chỉ là không ai phát hiện, sau khi Tào Dĩnh trải qua sự kích động đầu tiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó kỹ lưỡng đánh giá một chút lá thư trong tay Thọ Khang công chúa, đồng thời trong mắt lộ ra biểu cảm nghi ngờ, chỉ là sự nghi ngờ lướt qua, cũng không có bị người khác phát hiện.

Thật không dễ khi đợi mọi người đọc thư xong, Tào Dĩnh thân là nữ chủ nhân trong vương phủ, mỉm cười nhận lấy thư, sau đó tạ ơn với Tô Thức nói: - Đa tạ Tô Phán thừa không ngại đường xa giúp phu quân mang thư về, chỉ là không biết hiện giờ phu quân đang ở đâu, khi nào thì có thể trở về?'

Tô Thức trước khi đến đã gặp qua Triệu Thự, tự nhiên sẽ biết là không thể nói sự thật cho Tào Dĩnh mọi người biết, vì thế chỉ thấy y mỉm cười và đáp: - Khởi bẩm Quận Vương Phi, Quận Vương hiện đang ở Hà Bắc, đang đốc quân với Dĩnh Vương điện hạ, nói ra thì tình thế phản loạn ở Liêu Quốc thật lớn, Gia Luật Hồng vì thương mà chết, bây giờ con của lão là Gia Luật Tuấn kế vị, đánh không phân thắng bại với phản quân Gia Luật Trọng Nguyên, cuối cùng hai bên ai đánh thẳng, đối với Đại Tống chúng ta cũng có ảnh hưởng cực lớn, vì thế hai vị điện hạ trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.

Ngay cả Tô Thức người đi Liêu Quốc với Triệu Nhan cũng nói như vậy thì Bảo An công chúa tự nhiên cũng càng thêm tin Triệu Nhan ở Hà Bắc thật, liền bắt đầu quay qua hỏi Tô Thức về tình hình hiện nay của Triệu Nhan, những vấn đề nhỏ nhặt như là sức khỏe ra sao, mỗi ngày có ăn cơm đúng giờ không, kết quả là hỏi đến nỗi Tô Thức đổ đầy mồ hồi, tuy răng y sống với Triệu Nhan được mấy tháng ở Hoàn Nhan Bộ, nhưng đối với những việc nhỏ vậy thì y vốn không để ý mấy. 

May mắn lúc này Tào Dĩnh bỗng nhiên cười và nói: - Tô Phán Thừa từ xa về thành Đông Kinh, khẳng định là mệt lắm rồi, hơn nữa gia đình của ngươi cũng đang chờ ngươi về đoàn tụ, vì thế chúng tôi cũng không giữ ngài lại nữa, sau này khi Quận Vương về, sẽ đến phủ tạ ơn với Tô Phán Thừa.

Nghe được lệnh tiễn khách của Tào Dĩnh, Tô Thức cũng thở phào nhẹ nhõm, liền đứng dậy cáo từ. Bảo An công chúa họ cũng biết là trong Vương phủ không có nam nhân, cho nên cũng không nên giữ Tô Thức ở lại, vì thế cũng chỉ có thể đưa đổi phương rời khỏi, tuy nhiên ở bên ngoài tuyết đang rơi, cho nên Tào Dĩnh bảo Bảo An công chúa và Thọ Khang công chúa đưa Tiết Ninh Nhi vào trong trước, còn cô ấy thì dẫn theo Mịch Tuyết và các hạ nhân khác đích thân tiễn Tô Thức rời khỏi.

Tuy nhiên ngay lúc Tào Dĩnh và Tô Thức ra khỏi đại điện đi đến đại môn thì Tào Dĩnh đột nhiên cho Tiểu Đậu Nha và một số hạ nhân khác lui ra, chỉ giữ Mịch Tuyết hầu hạ, sau đó xoay người nhìn Tô Thức, gương mặt nghiêm khắc mà nói: - Tô Phán Thừa ngài đang nói dối, phu quân rõ ràng không có ở Hà Bắc đúng không?

Nghe được câu nói của Tào Dĩnh, Tô Thức lại giật mình, nhưng mà rất nhanh thì gượng cười và đáp: - Quận Vương Phi tại sao lại nói như vậy ạ? Khi thần trở về, Quận Vương và Dĩnh Vương ở cùng với nhau, hơn nữa còn ở đường Hà Bắc, điểm này thần có thể chứng mình.

- Hừ! Tô Phán Thừa đừng có nói dối nữa! Tào Dĩnh nói đến đây, từ trong tay áo lấy ra lá thư của Triệu Nhan nói: - Đây chính xác là nét chữ của phu quân, hơn nữa còn sử dụng bút than mà vẽ để viết, nhưng mà chất lượng của tờ giấy rất tệ, hơn nữa còn giống như là giấy cũ nhiều năm vậy, phu quân thân là Quận Vương, lại còn viết thư cho chúng tôi, tại sao lại có thể sử dụng loại giấy này chứ?

Tào Dĩnh nói đến đây, lại chỉ vào lá thư nói:- Ngoài ra lá thư này là mới, nhưng chữ trên bì thư không phải là phu quân viết, xem ra chắc là Tô Phán Thừa sau này mới thêm vào thì phải, vì thế nói đến, khi phu quân viết thư, ở bên cạnh phong bì còn không tìm thấy, nếu như phu quân thật sự ở Hà Bắc, tại sao lại xuất hiện tỉnh trạng này?

Tô Thức thấy Tào Dĩnh lại có thể chỉ ra 2 sơ hở của lá thư này, nhất thời cũng trợn mắt há mồm, lá thư này là khi Triệu Nhan rời khỏi Hoàn Nhan Bộ chính tay viết, nhưng mà điều kiện của Hoàn Nhan Bộ rất là gian khổ, ngay cả mực cũng tìm không ra, may là Triệu Nhan có thói quen là sử dụng bút than để viết, nhưng mà tờ giấy cũng là 1 vấn đề lớn, nhưng may là dù gì Cổ Thiên Kiệt là người có học thức, trong nhà có giữ lại những tờ giấy cũ của năm xưa, kết quả là Triệu Nhan mượn những tờ giấy đó viết thành thư, phong bì là Tô Thức sau khi trở về Đại Tống mới thêm vào, không ngờ là 2 sơ hở này lại bị Tào Dĩnh nhìn ra.

- Ôi, Quận Vương nói thật không sai, lá thư này có thế lừa gạt được người khác nhưng cũng không thể lừa gạt được Quận Vương Phi.


Tào Dĩnh sau khi xem hết lá thư thì cũng dần dần tỉnh táo lại, lại quay người sang Tô Thức hỏi: - Tô Phán Thừa, khi ngươi rời khỏi Hoàn Nhan Bộ thì phụ quân như thế nào, có phải là chịu nhiều khổ rồi không?

- Cái này Vương Phi có thể yên tâm, tuy ở Hoàn Nhan Bộ điều kiện rất khất khe, nhưng Quận Vương sẽ không phải chịu đói, ngoài ra còn có những hộ vệ như Chu Đồng, họ thường hay ra ngoài săn bắt, bên cạnh Quận Vương còn có khụ Tô Thức nói đến cuối xém nữa là đem chuyện của Gia Luật Tư nói ra luôn, liền thay đổi giọng nói và nói: - Bên cạnh Quận Vương được Hoàn Nhan Bộ sắp xếp thị nữ hầu hạ, cuộc sống bình thường tuy không thoải mái như ở Đông Kinh, nhưng cũng không thể nói là chịu khổ.

- Hả, phải vậy không? Tào Dĩnh đột nhiên từ trong biểu cảm của Tô Thức nhìn ra được điều gì, sau đó lại cẩn thận xem lại lá thư của Triệu Nhan, cuối cùng bỗng nhiên cười và nói: - Trên thư phu quân nói là khi các ngươi từ khinh khí cầu ở Liêu Quốc thoát ra ngoài là 6 người, trừ Tô Phán Thừa và phu quân, còn có 3 người hộ vệ Chu Đồng, vậy người cuối cùng là ai?

Nghe được câu nói của Tào Dĩnh, Tô Thức bỗng nhiên phát hiện 1 chuyện, đó chính là có 1 người vợ quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt gì, ví dụ như là bây giờ, bản thân mình còn chưa nói gì, mà vị Vương phi đối diện này dường như đoán được điều gì vậy, trong lúc Tô Thức còn chưa biết sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào thì đồng thời ông cảm thấy bi ai cho Triệu Nhan, chả trách trong thành Đông Kinh có lời truyền là Quận vương sợ vợ, đặt trong hoàn cảnh đó suy nghĩ, nếu như bản thân mình mà có 1 người vợ thông minh như Quận Vương Phi thì cũng không tốt được bao nhiêu. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.