Trên kinh thành trong hoàng cung, Trịnh quốc công chủ Gia Luật Tư nhìn vào tân nương trong gương đồng trang phục rất lộng lẫy, trên khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, chỉ khổ cho nàng, trên mặt thoa phấn dày chỉ sợ rớt xuống, nhìn người bên cạnh săn sóc nàng dâu vội vàng cầm lấy miếng dấp nước trang điểm lên bờ môi cho nàng căn dặn:
- Công chúa điện hạ người nhẫn nại một chút, ngàn vạn lần bất luận đừng biểu lộ nét mặt gì, bằng không thì trông thật khó coi, đến lúc bái thiên địa thì cũng bị người chê cười mất.
Đối với lời của hỉ nương, Gia Luật Tư lại có một loại cảm giác muốn khóc, tuy nhiên trong đôi mắt to đẹp kia không có chảy ra một giọt nước mắt nào, bởi vì ngay mấy ngày trước, nước mắt của nàng cũng đã chảy hết rồi, đáng tiếc là nhiều nước mắt như vậy không đổi lấy bất kỳ sự đồng tình và thương xót nào, đặc biệt là phụ hoàng của mình, tâm lại càng như bàn thạch, bất kể mình cần xin như thế nào, ông vẫn kiên quyết như cũ muốn đem mình gả cho người vô dụng, cũng chính là đứa con của Bắc viện tể Trương Hiếu Kiệt, tên là Trương Nhân Tiên.
Nghĩ đến Trương Nhân Tiên, Gia Luật Tư không nhịn được lại thở dài một tiếng, nến như trước đây, Trương Nhân Tiên vẫn là đại thần trong triều trẻ tuổi nhất có tiền đồ, chỉ sợ không đến lượt nàng gả cho đối phương, đừng nhìn nàng là công chúa của Đại Liêu, nhưng mà công chúa Đại Liêu cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-vuong-gia-vo-dung-lot-xac/3697617/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.